Đệ Nhất Lang Vương

Chương 396

Người xưa có câu: “Khi gặp đối thủ mạnh, bản thân sẽ sợ hãi mà muốn chạy trốn”.

Lúc này mà dùng câu nói này vào Lục Chấn Hoa thì quá phù hợp!

Lý Châu chỉ quát một tiếng mà đã khiến Lục Chấn Hoa ở không xa toát hết mồ hôi, hai chân run rẩy, trong lòng sốt sắng chỉ muốn rời đi thật nhanh.

Nhưng không được rồi!

Lý Châu là ai nào? Vậy mà nửa đêm lại đột kích đến Giang Thành nhỏ bé này mà ông ta không hề hay biết.

Với cả, tại sao cô ta lại đến đây?

Trong lòng ông ta đang đưa ra hàng vạn phỏng đoán.

Lý Châu hỏi ông ta là có biết mình đã làm những chuyện gì không?

Lẽ nào những việc mình làm trước đó ở Giang Thành đều bị phát hiện rồi?

Nhưng, cũng không đến mức cô chủ thứ hai nhà họ Lý đích thân đến đây chứ?

Đợi đã!

Không phải là…?

Lục Chấn Hoa đảo mắt một cái, đột nhiên một suy nghĩ ông ta không bao giờ nghĩ đến lúc này lại xuất hiện trong đầu ông ta.

Không phải vì đám Vu Kiệt ở trong phòng thẩm tra đấy chứ?

Nhìn dáng vẻ ban nãy Trương Thế Đào đối với mình, đó là dáng vẻ không sợ hãi và hống hách ngông cuồng.

Nếu như Trương Thế Đào không có chỗ dựa thì sao ông ta lại dám…

Lẽ nào cô Lý đã biết hết rồi?

“Cô… Cô Lý…”.

Lục Chấn Hoa vừa nghĩ nát óc cách đối phó vừa nuốt nước bọt ừng ực rồi bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Không biết cô Lý đến đây, không đón tiếp từ xa, đúng là thất lễ”.

Tiếp đó, ông ta chậm rãi bước xuống bậc thang, sau đó đẩy những thanh niên mặc đồng phục màu đen đang chắn đường mình rồi đi đến cách Lý Châu hai mét, khom lưng chắp tay nói: “Không biết cô Lý đêm khuya có chuyện gì quan trọng mà đến đây thế ạ?”

“Chuyện có quan trọng đến mức nào thì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của cô Lý đâu ạ”.

“Đêm nay đã muộn rồi, đêm khuya lạnh lẽo, trên đường đến đây chắc mệt rồi. Chi bằng cô Lý vào khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi nghỉ ngơi xong thì xử lý chuyện của tổ tác chiến kinh tế cũng chưa muộn mà”.

Từng câu nói hỏi thăm ‘ấm áp’, thoạt nghe thì vô cùng chân thành nhưng thốt ra từ miệng Lục Chấn Hoa lại có cảm giác rất khác thường.

Ban nãy vẫn còn hống hách ngông cuồng trước mặt Trương Thế Đào, vậy mà giờ đã khom lưng nịnh hót như con chó trước mặt Lý Châu.

Thật không ngờ, Lý Châu không để ý đến lời nói của ông ta.

Chỉ thấy trong đôi mắt cô ta toát lên vẻ dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng như nhìn thấu Lục Chấn Hoa, nói: “Bớt lời đi! Mau giao Vu Kiệt ra đây”.

Xoẹt!

Vu Kiệt!

Sau khi nghe xong, Lục Chấn Hoa thấy kinh hãi, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Thật sự đúng là…

Đến vì nhà họ Đổng và Vu Kiệt sao?

Chuyện này phải làm thế nào đây?

Chỉ thấy ánh mắt Lục Chấn Hoa lóe lên, cúi đầu xuống, ánh mắt điên cuồng đảo một vòng nghĩ kế sách.

Sau đó ông ta ngẩng đầu lên, ẩn giấu vẻ nham hiểm nhưng vẫn với ý cười trên mặt. Đồng thời còn nheo hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên, phủ nhận: “Cô Lý! Tôi không biết cô đang nói đám người Vu Kiệt nào”.

“Trong tòa nhà của chúng tôi không có mấy người như này”.

“Có phải cô Lý hỏi nhầm rồi không?”

Xoẹt!

Lời nói vừa dứt, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. truyện kiếm hiệp hay

Lục Chấn Hoa còn dám nói ra câu này?

Không đợi Lý Châu lên tiếng, Trịnh Long từ đầu đến cuối yên lặng đợi ở bên cạnh, lúc này sắc mặt phẫn nộ, hận nỗi không thể lên trước đấm cho cái lão mặt giả tạo này một cái.

Nhưng lúc này Trương Thế Đào kéo vai anh ta một cái, ánh mắt ra hiệu với anh ta đừng có kích động.

Sau đó Trương Thế Đào hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ nói mồm thì không ai tin”.

“Chi bằng để người của tôi vào trong xem thế nào?”

Lời nói vừa dứt, chỉ có một mình Lục Chấn Hoa sắc mặt tái nhợt đi.

Chỉ thấy nụ cười trên mặt ông ta dần tắt, khóe miệng giật giật, trong mắt dấy lên sự phẫn nộ, đáp một cách không khách khí: “Tôi nói này ông Trương, có ai làm việc như ông không?”

“Cùng làm việc cho Hoa Hạ, ông không phải là người của tổ giám sát thì tại sao tôi phải cho ông vào trong?”

“Còn nữa! Ông có chứng cứ chứng minh Vu Kiệt ở trong tòa nhà của tôi không?”

Lời nói vừa dứt nhưng trong lòng Lục Chấn Hoa vẫn có chút run rẩy.

Chuyện này… Dường như đang nhằm vào mình thì phải?

Ông ta không khỏi lo lắng liệu trước sáng ngày mai mình có thể…

Không ngờ Trương Thế Đào không đáp lời mà chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

Lục Chấn Hoa nhìn thẳng vào mắt Trương Thế Đào, trong lòng không khỏi run rẩy.

“Vốn định cho ông cơ hội nhưng không ngờ ông vẫn còn cứng họng đến thế?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.

Lục Chấn Hoa vội quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào trong tay Lý Châu cầm một tài liệu.

Và dường như tài liệu đó có chút quen thuộc…

Lý Châu đưa tài liệu đó cho Trương Thế Đào, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Chấn Hoa.

“Chẳng phải ông cần chứng cứ sao?”

“Tôi nói cho ông biết, đây chính là chứng cứ”.

“Trương Thế Đào! Mở ra đọc cho ông ta nghe, thế nào là chứng cứ”.

Sau khi nhận được lệnh, Trương Thế Đào rất nhanh đã mở tài liệu ra.

Nhưng trong lúc đó, hai mắt Lục Chấn Hoa mở to, hơi thở cũng gấp gáp hơn, sau lưng toát hết mồ hôi.

Khiến ông ta trở nên như thế không phải thứ gì khác mà chính là tài liệu mà Trương Thế Đào đang mở ra.

Đó…

Đó chẳng phải là tài liệu giả được đặt trong két sắt trong văn phòng của mình, tài liệu giả về việc Vu Kiệt cấu kết với nhà họ Đổng ăn chặn tiền sao?

Mật khẩu và vị trí chỉ có mỗi mình biết.

Sao họ lại…

Lẽ nào họ lẻn vào văn phòng của mình?

Nhưng từ khi nào mới được chứ?

Không kịp nghĩ nhiều, giọng nói như thẩm phán vang lên.

Trong tiếng đọc của Trương Thế Đào, tất cả đều nhắc đến hai người Lý Giang Đào và Lục Chấn Hoa.

Một người lên kế sách, hai người thực hiện!

Cứ như vậy rồi vu khống người trong sạch!

Đúng là ghê tởm!

Lục Chấn Hoa lắc đầu nguây nguẩy, trong mắt đều là vẻ không tin.

Ông ta không thể chịu được những việc xấu xa mình làm lại bị vạch trần trước mặt mọi người.

Ông ta gào rống lên: “Vớ vẩn!”

Nói xong, ông ta định lên trước giật lại tài liệu đó. Nhưng thật không ngờ, những thanh niên mặc đồng phục đen ở bên cạnh nhanh hơn ông ta.

Không đợi ông ta xông ra thì đã bị đè bẹp trên đất, hai tay bị còng ra sau.

Lục Chấn Hoa, tổng chỉ huy tổ tác chiến kinh tế oai phong lẫm liệt ngày nào, giờ đây bị đè trên đất thật thê thảm.

Lúc này, ông ta vẫn một mực phủ nhận: “Đây không phải là thật…”.

“Đây không phải là thật…”.

“Rõ ràng là vu khống”.

Chỉ có điều, ông ta có giảo biện đến mức nào thì cũng không qua được mắt Lý Châu.

Đôi mắt sắc như kiếm quét nhìn về phía Lục Chấn Hoa.

“Nếu ông đã không thừa nhận những chứng cứ này, vậy thì…”.

“Nhân chứng cũng ở đây, cố mở to đôi tai ra mà nghe cho rõ”.

Lý Châu lạnh lùng nhìn về phía Vu Quý, Vu Quý ở bên cạnh sớm đã không nhẫn nại nổi nữa.

Ban đầu đám Lý Giang Đào vứt bỏ gã, không thèm đếm xỉa gì.

Vậy mà bây giờ còn muốn mình nói đỡ cho ư?

Nằm mơ đi!

Thật sự tưởng Vu Quý này không biết gì hết sao?

“Những lời sếp Trương nói đều là thật”.

“Đúng là Lý Giang Đào của hội thương nghiệp Vạn Hải đã ép hai người chúng tôi phối hợp với họ”.

“…”, từng lời Vu Quý nói ra mà khóe mắt rưng rưng.

Nhân chứng và vật chứng đều là tội danh nhắm vào Lục Chấn Hoa và Lý Giang Đào.

Lý Châu hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây là chuyện tốt mà ông làm đấy”.
Bình Luận (0)
Comment