Đệ Nhất Lang Vương

Chương 401

Trong phòng thẩm vấn.

Bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu chợt tối chợt sáng, trong không khí tràn ngập thứ mùi mục nát cùng với cảm giác áp bách.

Chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ trôi qua, thế nhưng thái độ của chủ nhân phòng thẩm vấn đã thay đổi một cách khó tin.

Hai kẻ vốn tự xưng mình là “tầng lớp thượng lưu” có thái độ ngông nghênh, kiêu ngạo, lại hung hăng, thế mà chỉ trong phút chốc đã quỳ sụp xuống sàn nhà, vẻ mặt tràn đầy ăn năn, hối hận.

Nếu không phải biết được những chuyện bẩn thỉu, khiến người ta phỉ nhổ mà bọn họ đã làm trước kia, e rằng mọi người đều sẽ nghĩ bọn họ là “người tốt”.

Sau khi Đổng Sinh lên tiếng mỉa mai, bầu không khí nhất thời bị đè nén đến cực điểm, hai người Lục Chấn Hoa cùng Lý Giang Đào cứ như bị hóc xương cá, nghẹn họng, không nói nên lời.

“Haizzz!”

“Tự làm tự chịu!”

Kế đó, ở bên cạnh, ông cụ Đổng ung dung nói một câu, giọng ông ta vô cùng lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ ở phòng thẩm vấn phút chốc hạ xuống vài lần!

Hai người quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng phản bác, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, áp lực đè nặng lên người bọn họ phát ra từ người thanh niên từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời ở đối diện.

Người thanh niên kia chính là cháu trai duy nhất của nhà họ Lý tại thủ đô, một trong những gia tộc giàu có bậc nhất Hoa Hạ.

Hoàn toàn không phải một gã nông dân tầm thường, cũng chẳng phải một tên lính hậu cần không đáng nhắc đến.

Toàn bộ chuyện này chẳng khác nào một trò hề, chỉ trong vòng một đêm, tên nông dân quê mùa trước mắt hai người bọn họ đã lắc mình biến thành cậu chủ của một gia tộc giàu có, người mà cho mười lá gan bọn họ cũng không dám trêu chọc.

“Hừ!”

“Còn có cổ phiếu của nhà họ Đổng chúng tôi nữa, việc này vẫn chưa giải quyết xong đâu!”

“Hiện tại chắc không có ai dám đưa ông đi nữa đâu!”

Đổng Sinh vòng tay trước ngực, ánh mắt sắc bén.

Nghe vậy, Lý Giang Đào lập tức thay đổi sắc mặt, khóe môi giật giật, mồ hôi lạnh từ trên trán thi nhau trượt xuống, ông ta căng thẳng đến mức lắp bắp:

“Tôi… tôi biết sai rồi, ông Đổng!”

“Tôi không… không cố ý nhắm vào cổ phiếu của tập đoàn Đổng Thị…”

“Tôi… chuyện này… tôi thật sự bất đắc dĩ mà…”

“Tất cả mọi chuyện không phải do tôi làm, không liên quan gì đến tôi!”

Lý Giang Đào luống cuống, tay không ngừng lau mồ hôi, miệng lắp bắp liên tục.

Ông ta biết rõ lúc này việc mình cần phải làm nhất chính là đùn đẩy trách nhiệm, thoát khỏi chuyện này.

Giữa cậu Thượng Quan và cậu Lý, nếu không phải đồ ngốc thì đương nhiên là chọn cậu Lý rồi, đứng sau cậu ta không chỉ là một gia tộc, mà còn là một thế lực đáng sợ.

Lại nói, đây thật sự là lệnh của cậu Thượng Quan, nếu không, ông ta cũng không ăn no rửng mỡ đến nỗi nhằm vào cổ phiếu của tập đoàn Đổng Thị…

Không đợi Đổng Sinh lên tiếng, vẻ mặt Lục Chấn Hoa quỳ bên cạnh Lý Giang Đào cương cứng, tim ông ta đập “thình thịch”.

Chẳng lẽ hội trưởng Lý muốn… bỏ Tướng cứu Xe.

Lục Chấn Hoa trợn trừng mắt, quay đầu, nhìn Lý Giang Đào bằng ánh mắt phức tạp. Dáng vẻ đầy oan ức của Lý Giang Đào lúc này cứ như trước kia có người cầm súng ép buộc ông ta làm việc vậy.

Con chó vẫn luôn trung thành với cậu Thượng Quan cũng đã đùn đẩy trách nhiệm, vậy ông ta cần gì phải…

Lục Chấn Hoa vội vàng hùa theo Lý Giang Đào, nói:

“Cậu Lý! Cậu Lý, những chuyện này đều không phải do tôi làm, là… là…”

Tim Lục Chấn Hoa như ngừng đập, ông ta siết chặt nắm đấm, dường như đang quyết định điều gì đó, sau đó mở miệng nói:

“Đều do Lý Giang Đào của hội thương nghiệp Vạn Hải dụ dỗ, những chuyện này đều do ông ta ép buộc, sai khiến tôi làm”.

“Là do tôi nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm lớn!”

“Cậu Lý… xin cậu tha cho tôi, chỉ cần cậu tha thứ cho tôi, Lục Chấn Hoa này nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!”

“Xin cậu Lý cho tôi một cơ hội!”

Nói xong, ông ta liền dập đầu, cái trán đập mạnh xuống sàn nhà.

“Cộp…”

Từng tiếng, từng tiếng vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong phòng thẩm vấn.

Tuy rằng ông ta là đội trưởng Lục của tổ tác chiến kinh tế Giang Thành, thoạt nhìn thì có vẻ vinh quang, thế nhưng trên thực tế, khó khăn trong đó, chỉ có mình ông ta biết.

Sau lưng không có nhân vật lớn làm chỗ dựa, chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chịu sự sai khiến của hội trưởng Lý, lợi dụng chức vụ của bản thân, thuận lợi giúp hội trưởng Lý giành được không ít lợi ích.

Mắt thấy cậu Thượng Quan đứng sau hội trưởng Lý rốt cuộc cũng để mắt đến ông ta, cứ tưởng rằng có cơ hội trở mình, nhưng không ngờ đúng lúc này, ông trời lại giễu cợt ông ta.

Trước mắt, chỉ cần ông ta có thể tạo mối quan hệ với cậu Lý, như vậy, nửa đời sau cũng không cần lo ăn mặc.

Vì quyền thế, bất cứ chuyện gì ông ta cũng có thể làm.

Không ngờ…

Lúc này, Lý Giang Đào bên cạnh lại nổi điên, giơ tay lên, nói năng lộn xộn, vội vã biện minh cho mình:

“Lục Chấn Hoa, ông…”

“Cậu… cậu Lý, cậu đừng nghe ông ta nói mò, rõ ràng là Lục Chấn Hoa tự mình nói muốn giúp tôi!”

“A, không phải, tôi không cần giúp gì cả!”

Lý Giang Đào chợt nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng cười giả lả, sửa miệng nói:

“Là tự Lục Chấn Hoa chủ động tìm đến tận cửa, cậu Lý, cậu nhất định phải tin tưởng tôi!”

“Nếu không, cậu xem, hội trưởng của một hội thương nghiệp nho nhỏ như tôi…

“… sao có thể sai khiến được lãnh đạo của tổ tác chiến kinh tế được chứ?”

Lý Giang Đào cười toét miệng, liếc mắt khinh thường nhìn Lục Chấn Hoa đang dập đầu trên sàn nhà.

Hừ!

Đồ chó má!

Bố mày đúng là mắt mù mới đồng ý đề cử mày với cậu Thượng Quan.

“Mẹ kiếp, ông nói láo!”

“Mọi việc rõ ràng là do một mình ông gây ra!”

Nghe Lý Giang Đào nói vậy, Lục Chấn Hoa đột nhiên bật dậy, lớn tiếng phản bác, giọng ông ta vô cùng chói tai.

Ngay sau đó, Lý Giang Đào cũng không chấp nhận yếu thế, chẳng thèm để tâm đến cái chân đau của mình, hét toáng lên:

“A!”

“Mẹ kiếp, Lục Chấn Hoa, ông làm bộ làm tịch cái gì hả?”

“Tự ông chạy đến nịnh bợ ông đây, giờ không dám nhận à?”

“Tôi nói cho ông biết, muộn rồi!”

Ông ta chỉ một ngón tay vào trán Lục Chấn Hoa, dáng vẻ rất hung hăng.

Vừa nãy, hai người còn là anh em thân thiết, cực kỳ hòa thuận, vậy mà giờ đã không còn sót lại chút gì.

Cả hai tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai, dáng vẻ trông rất buồn cười.

Từ đầu đến cuối, Vu Kiệt đều không lên tiếng, chỉ hờ hững nhìn hai người bọn họ, mắt anh hơi nheo lại.

Hai người bọn họ, ai cũng cho là mình đúng, thế nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác không hợp lý cho lắm.

Thấy thế, Đổng Sinh cau mày, bước lên một bước, thì thầm vào tai Vu Kiệt điều mà mình băn khoăn.

“Anh Vu… chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy”.

“Hai người này…”

Vu Kiệt khẽ lắc đầu, trong đôi mắt sâu thẳm không có một tia dao động, vẻ mặt anh có chút thay đổi, mở miệng nói với Đổng Sinh:

“Không sao”.

“Tôi muốn xem thử, rốt cuộc bọn họ muốn diễn cái gì trước mặt tôi!”

Nói xong, khóe môi Vu Kiệt hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người kia, cứ như đang nhìn hai con khỉ đột trong sở thú.

Thông qua việc hai tên này đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, anh có thể lờ mờ đoán được đằng sau bọn họ không đơn giản, chắc chắn là đang ẩn giấu điều gì đó!

Nếu chỉ là hội trưởng của hội thương nghiệp thì đương nhiên không thể sai khiến được lãnh đạo của tổ tác chiến kinh tế, nói vậy…

Sao Lục Chấn Hoa lại bằng lòng để Lý Giang Đào sai đâu đánh đó?

Vu Kiệt lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, hừ lạnh một tiếng, kế đó, trầm giọng nói:

“Còn muốn giả vờ đến khi nào?”

“Các người cho rằng tôi không nhìn ra được là ai đang chống lưng cho các người sao?”

Chỉ một câu nói…

Ngay lập tức…

Khiến cả hai đứng dại ra.

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment