Đệ Nhất Lang Vương

Chương 44

Không khước từ nổi sự nhiệt tình của Dương Cẩm Tú, Vu Kiệt đành phải cùng cô đi đến một quảng trường thương mại.

Đây được coi là trung tâm thương mại nổi tiếng cả nước. Quảng trường này là trung tâm giải trí cấp 3A, ở bên trong có các khu vui chơi, chuỗi nhà hàng thương hiệu, sân chơi cho trẻ em, lớp dạy kèm và các loại cửa hàng.

Vì quảng trường này thành lập chưa lâu nên những người trẻ đến đây chơi chưa nhiều lắm. Hơn nữa hôm nay là thứ tư, là ngày đi làm nên vừa đến đây đã thấy vắng vẻ.

Vu Kiệt chau mày, anh tự hỏi đến đây để tìm việc ư?

“Chú à, tôi phát hiện là chú không hay cười nhỉ?”, Dương Cẩm Tú hiếu kỳ nên cứ nhìn chằm chằm vào mặt Vu Kiệt.

Khoảng cách hai người cận mặt như vậy đúng chỉ trong gang tay.

Lúc này mặt Vu Kiệt không khỏi đỏ lên. Đây là lần đầu tiên trong đời anh đứng gần phụ nữ như vậy.

Từ lúc vào Lang Nha đến giờ, Vu Kiệt cũng hai mươi sáu tuổi rồi. Nói theo cách nói hơi phũ của người trẻ bây giờ thì Vu Kiệt đúng là trai ế.

Vu Kiệt ho khan một tiếng, lùi một bước nói: “Chỉ là không có chuyện đáng để vui mừng thôi. Không phải là cô đến đây tìm việc sao?”

“À phải rồi”, Dương Cẩm Tú xoay người lại, hào hứng nói: “Chú ơi! Chúng ta chơi trò chơi đi”.

“Trò chơi?”, Vu Kiệt không hiểu, tìm việc có liên quan gì đến chơi trò chơi”.

“Trời ơi, chú chơi đi mà, nhé nhé…”, Dương Cẩm Tú nũng nịu, nói với vẻ đáng yêu.

“Ừm… Được rồi”, Vu Kiệt nói với vẻ không tự nhiên lắm.

“Vậy thì chú quay người lại”.

“Ừm”, Vu Kiệt cũng làm theo, anh quay người lại.

“Chú nhắm mắt lại”.

“Được”, Vu Kiệt gật đầu.

“Chú đứng ở đây không được cử động, tôi sẽ quay lại ngay”, nói xong Dương Cẩm Tú đi đến một nhà hàng.

Đây là nhà hàng mới mở nên cần có người tuyên truyền, vì vậy Dương Cẩm Tú đã đến đây.

Ở bên trong có một người con trai hai chân vắt vẻo đang nghịch điện thoại. Vừa nhìn thấy Dương Cẩm Tú, anh ta liền ngẩng đầu nói: “Em gái à! Cuối cùng em cũng đến rồi. Anh bỏ ra một triệu tệ mua lại nhà hàng này cho em, rốt cuộc em định làm gì thế…?”

“Anh ngậm miệng lại chơi game của anh đi”, Dương Cẩm Tú trừng mắt quát Dương Kiếm một câu. Cô chạy vào bên trong lấy ra bộ đồ gấu trúc. Đây là bộ đồ cô chạy suốt đêm đến chợ mới chọn được.

Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Dương Cẩm Tú đã tốn rất nhiều công sức. Cô bận suốt từ tối hôm qua đến nửa đêm mới được đi ngủ.

Dương Kiếm với vẻ mặt khó hiểu. Chỉ thấy lúc này Dương Cẩm Tú kéo khóa của bộ đồ gấu trúc kia ra rồi chui vào bên trong, sau đó đội mũ lên.

“Anh còn ngây người ra làm gì? Mau lại kéo khóa giúp em đi”, Dương Cẩm Tú không kéo được khóa phía sau nên hét về phía Dương Kiếm.

Người ngoài nhìn vào mới thấy anh trai ruột mà không khác gì em trai. Mặc dù Dương Kiếm không biết cô em gái lém lỉnh của mình muốn làm gì nhưng anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ biết cưng chiều thôi. Ngộ nhỡ con bé nghĩ không thông rồi chạy linh tinh, lại xảy ra gì bất trắc thì chết.

Anh ta bước lại nhắc nhở: “Em à, trời nóng bức thế này, em mặc đồ dày như vậy, cẩn thận bị cảm nhiệt đấy. Chơi đùa một chút thôi đấy nhé, đừng lâu quá”.

“Đừng nhiều lời nữa, anh nhanh lên đi, không kịp rồi”, Dương Cẩm Tú thúc giục.

“Được rồi được rồi”.

Dương Cẩm Tú đi đến trước gương rồi xoay một vòng, sau đó bật cười thành tiếng rồi mới chạy ra khỏi nhà hàng đó.

Dương Kiếm thấy tò mò, anh ta đặt điện thoại xuống rồi lén đi theo em gái mình rồi nấp ở cửa quan sát.

Không nhìn thì còn đỡ, nhìn rồi anh ta mới kinh ngạc hít một hơi lạnh.

Đó là một người con trai. Chẳng phải đó là người con trai hôm đó đã cứu Dương Cẩm Tú sao?

“Ôi em tôi, em… Gặp được tình yêu của mình rồi hả?”, Dương Kiếm hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra. Anh ta cảm thấy vui cho em gái mình nhưng lại dấy lên sự đồng cảm. Những người xuất thân trong gia tộc lớn như họ, làm gì có quyền được quyết định hôn nhân của mình. Giống như mấy năm trước Dương Cẩm Tú bị hứa gả cho một tên ăn chơi nhà họ Hàn.

“Em gái à! Nếu em gặp được chân ái của đời mình nhưng người con trai đó không xứng với em về gia cảnh thì em nghĩ ông nội và bố có đồng ý không? Hơn nữa, tên đó chỉ là nhân viên quét dọn thôi, lại vừa mới ra tù chưa bao lâu, có tiền án phạm tội… Ôi!”, Dương Kiếm thở dài rồi lắc đầu, cũng không biết nên nói gì lúc này. Sau hôm đó anh ta đã cử người đi điều tra về Vu Kiệt, cũng hiểu được toàn bộ gia cảnh của anh. Một gia đình nghèo khó như vậy thì không thể được nhà họ Dương chấp nhận. Anh ta chỉ mong em gái mình đừng lún vào quá sâu là được.

“Chú à”, Dương Cẩm Tú đi đến trước mặt Vu Kiệt rồi bày ra một tư thế kỳ quặc. Cô ngồi trên đất rồi lại nằm xuống, vừa vắt vẻo chân vừa không ngừng run rẩy, trong tay cuộn một xấp tờ rơi lại như điếu thuốc đặt ở cạnh mồm.

Vu Kiệt mở mắt ra, quay đầu lại rồi cúi đầu xuống nhìn.

Lúc đó…

Cảnh tượng đó…

“Phụp”, Vu Kiệt không kìm nổi mà cười thành tiếng. Đây là kiểu bộ đồ gấu trúc, tư thế cũng rất đáng yêu.

Mấy năm ở trong tù, đối mặt với đám vua thế giới ngầm hô mưa gọi gió bên ngoài nên Vu Kiệt không thể cười nổi. Chỉ có mỗi lần xem hoạt hình mới cảm thấy mình vẫn như đứa trẻ rồi thỉnh thoảng bật cười.

Lần này nụ cười của anh xuất phát từ tận đáy lòng, nụ cười thuần khiết và vui vẻ làm sao.

Dương Cẩm Tú mặc bộ đồ gấu trúc mà lúc này toát hết mồ hôi nhưng vừa nhìn thấy nụ cười của Vu Kiệt thì tim cô như nở hoa. Cô cảm thấy tim mình như đập loạn nhịp.

“Chú ơi! Chú cười rồi, cười rồi kìa…”, Dương Cẩm Tú nhảy cẫng lên như một đứa trẻ.

Vu Kiệt thu lại nụ cười rồi ho khan một tiếng, hỏi: “Cô muốn đi phát tờ rơi sao?”

Dương Cẩm Tú lảng tránh chủ đề, nói: “Ôi dào! Cái này không quan trọng, quan trọng là chú cười rồi. Hì hì! Chú cười lên nhìn đẹp phết! Mặc dù da hơi đen, tóc hơi ngắn, không đẹp trai như những idol nhưng khi cười đẹp mà. Con trai phải cười nhiều mới tốt”.

“Từ lần đầu tôi gặp chú, chú chưa cười bao giờ, như vậy không tốt đâu”.

“Phải cười nhiều thì mới khỏe”.

“…”, nụ cười của Vu Kiệt dần gượng cứng lại.

Cô gái này đúng là…

Anh cúi đầu, nói: “Vì muốn tôi cười nên cô mới mặc bộ đồ này à?”

“Hứ…”, Dương Cẩm Tú thản nhiên nói: “Tôi thấy mấy ngày nay chú gặp phải nhiều chuyện không vui nên muốn chọc chú chút thôi. Sao, không được à, không cho tôi chọc chú à. Vậy chú có coi tôi là bạn không…”.

Một giây sau, Vu Kiệt tháo mũ trên đầu Dương Cẩm Tú xuống.

“Ơ, chú…”.

Vu Kiệt lấy ra một chiếc khăn giấy, nói: “Trời nắng nóng như này mà cô mặc dày quá sẽ bị cảm nhiệt đó. Lau mồ hôi đi! Tôi không sao đâu, cảm ơn cô đã làm cho tôi vui, tôi…”, Vu Kiệt đột nhiên không biết nên nói gì. Lúc như này mà chưa yêu bao giờ thì mới thấy bứt rứt.

Anh không bao giờ tin vào tình yêu sét đánh. Nhưng… Lần này anh thấy rung động.

“Chú à! Đừng có như bà cô vậy, đừng nhiều lời nữa. Mau lại giúp tôi phát tờ rơi đi”, Dương Cẩm Tú chủ động nhận lấy khăn giấy, cô không lau mồ hôi mà cẩn thận cất vào trong túi như bảo bối, sau đó đưa tờ rơi cho Vu Kiệt.

“Được thôi”, Vu Kiệt gật đầu nói.

Nhìn thấy bọn họ như vậy, Dương Kiếm thấy ngưỡng mộ. Anh ta đã lâu không nhìn thấy chuyện tình cảm đẹp như vậy rồi.

“Thật tốt…”, nhưng đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông.

Anh ta vội lấy điện thoại ra thì phát hiện số đó không phải của ai khác mà là…

Gia chủ nhà họ Dương… Bố của anh ta.

“Alo… Bố ạ…”.

“Con đang ở bên cạnh Cẩm Tú hả? Con báo cho em một tiếng là ba ngày sau bố sẽ cử người đến Giang Thành đón hai anh em con về. Con trông chừng em cho tốt, nếu con còn để nó chạy lung tung thì bố sẽ chỉ hỏi tội con thôi đấy”, nói xong điện thoại cúp luôn.

Chỉ còn… Ba ngày nữa. Nụ cười của Dương Kiếm đột nhiên tắt ngấm. Anh ta nhìn Dương Cẩm Tú với ánh mắt đồng cảm. Đột nhiên anh ta không biết nên làm như thế nào mới phải.

Hiện thực… Nó tàn khốc vậy đấy.

“Em gái! Nếu như tên Vu Kiệt kia cũng là con cháu nhà gia tộc lớn thì có lẽ anh sẽ giúp em nhưng tiếc là hắn chỉ là người bình thường sinh ra ở quê, lần này… Anh phải xin lỗi em rồi”.

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment