Đệ Nhất Lang Vương

Chương 5

Giải quyết xong chuyện này, Vu Kiệt vỗ tay một cái rồi xoay người đi vào khu biệt thự.

Mấy phút sau, anh dựa vào địa chỉ số cửa nhà mà đi đến trước một biệt thự được thiết kế theo phong cách Hoa Hạ, tao nhã mà không tầm thường.

Lúc này có một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi mặc đồ âu cử chỉ đoan trang đứng trước cửa biệt thự. Cô ta đeo kính cận màu đen, trước ngực còn ôm chú mèo Xiêm đang chờ đợi gì đó.

“Chào cô! Tôi là Vu Kiệt, được người ta nhờ đến thăm ông Lưu”.

Nhìn thấy cô ta mà Vu Kiệt có thể đoán được đây chính là thư ký Vương mà bảo vệ đó nói.

Thư ký Vương quan sát một lượt rồi khẽ cười nói: “Đi theo tôi”.

“Được”.

Vừa bước vào bên trong biệt thự thì không khí được bao trùm bởi mùi thơm dịu nhẹ. Còn trên ghế sofa dài trước cửa có một ông lão tóc bạc trắng đang đọc báo.

Thư ký Vương đi đến bên cạnh ông lão, khẽ giọng nói: “Ông Lưu! Cậu ấy đến rồi”.

“Đến rồi à…”, Lưu Mặc Sinh khẽ thở dài nói: “Thật hiếm có lại có người bớt chút thời gian đến thăm lão già này. Haiz, già rồi nên đọc báo một lúc mà mắt mỏi, vừa lúc muốn nghỉ ngơi nói chuyện chút”.

“Ông cứ đùa, ông mới nghỉ hưu mấy năm, sức khỏe vẫn còn tốt lắm. Bao nhiêu người trẻ tuổi ở biên giới mong đợi ông kiêu hùng như xưa, mặc áo quân đội để chỉ dạy cho họ đấy”, thư ký Vương nói.

“Tôi ư? Thôi, tôi cứ yên tâm dưỡng lão ở quê thôi, không gây thêm phiền phức cho họ nữa”.

Mặc dù Lưu Mặc Sinh miệng nói không muốn đi nhưng trong ánh mắt vẫn khao khát được quay lại chiến trường. Chỉ có điều tuổi tác đã khiến ông ta muốn quay lại cũng không được nữa.

Ông ta tháo kính lão xuống rồi đặt báo lên bàn, đứng dậy từ từ quay đầu lại nói: “Nào, để tôi nhìn xem là chàng trai nào”.

“Ông là…”, nhất thời Vu Kiệt lẩm bẩm trong miệng rồi lập tức đứng thẳng người và thực hiện nghi thức quân đội với ông Lưu.

“Lưu Soái”, giọng nói của anh vang to, giọng điệu vô cùng cung kính. Người già trước mặt anh không phải là người bình thường mà là một người lính huyền thoại trong lính đánh thuê nước ngoài. Ông ta tạo nên uy danh một mình giết được ngàn người, còn có lòng muốn phục quốc. Ông ta còn thống trị được lính đánh thuê nước ngoài hơn chục năm khiến vô số sát thủ đều khiếp sợ và không dám đến xâm chiếm biên giới nữa.

Hơn nữa ông ta cũng là một trong tám người đến từ thời đại kia mà vẫn còn sống đến giờ.

Nghe nói năm năm trước, Lưu Mặc Sinh không hài lòng với một việc làm nào đó nên đã tỏ thái độ trong tổ chức đó. Ông ta đập bàn với thủ trưởng của mình, tức đến mức hộc máu và phải nhập viện. Sau đó lại nghe tin Lưu Soái nghỉ hưu và trở thành lính đánh thuê nước ngoài, và đây cũng là tin mà tất cả sát thủ vui nhất.

Một người từng là anh hùng một thời, cuối cùng cũng đến tuổi xế chiều. Có ai ngờ được, vị anh hùng đội trời đạp đất, to gan đến mức dám đập bàn tỏ thái độ với lãnh đạo, giờ đây lại dưỡng tuổi già ở Giang Thành.

Vu Kiệt thấy kinh ngạc vì nhân vật mà người đó bảo mình đến thăm lại là… Lưu Soái.

“Khụ khụ! Xem ra năm năm nay không bận gì mà vẫn còn có người nhớ đến tôi”, Lưu Mặc Sinh vui mừng cười, lên trước vỗ vai Vu Kiệt nói: “Tốt lắm, rất tốt, vai của cậu rất chắc chắn. Vừa nhìn đã biết là lính bắn tỉa hạng cao. Nào! Để tôi xem ‘tên khốn’ nào lại giới thiệu cậu đến đây”.

“Vâng thưa Lưu Soái”, Vu Kiệt dâng hai tay, không dám thở mạnh.

Lưu Mặc Sinh nhận lấy rồi mở thư giới thiệu ra. Vừa nhìn thấy tên bên trên thì sắc mặt ông ta khó coi rồi chau mày lại. Chỉ khi đọc xong lá thư, Lưu Mặc Sinh mới ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Vu Kiệt kiêu ngạo hơn.

“Trụ cột của nước nhà… Lang Vương duy nhất”, Lưu Mặc Sinh đã nghỉ hưu năm năm nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông ta giơ tay lên đáp lại nghi thức quân đội với Vu Kiệt.

“Lưu Soái! Ông…”, Vu Kiệt vì thế mà cảm thấy kinh ngạc, đường đường là Lưu Soái lừng danh mà đi kính lễ với mình. Điều này không hợp với quy tắc cho lắm!

“Không cần để ý! Hiện giờ Lưu Mặc Sinh tôi cũng chỉ là ông lão đã về hưu. Đây là sự tôn kính đối với Lang Vương, cậu xứng đáng nhận kính lễ của tôi. Lang Nha là con dao sắc của nước nhà. Năm năm trước, nếu như không phải một mình cậu vượt biên giới chấp hành nhiệm vụ cuối cùng là chém chủ tướng của họ thì đâu có Lang Nha uy danh. Vu Kiệt, cậu thật là giỏi”, nói xong Lưu Mặc Sinh còn giơ ngón tay cái lên khen Vu Kiệt nữa.

Từng một thời có vô số người trẻ nỗ lực rất nhiều chỉ mong có được tiếng khen của vị lão anh hùng này. Còn lúc này, vị anh hùng này lại chủ động giơ ngón tay cái lên khen người đã giải ngũ như Vu Kiệt. Đây là sự khẳng định của thế hệ trước và cũng là sự kế thừa của thế hệ sau.

Nhiệt huyết trong lòng Vu Kiệt lại dâng lên, anh kính lễ nói: “Cảm ơn Lưu Soái khen ngợi”.

“Tốt, tốt! Lại đây ngồi đi, đừng đứng đó nữa”, Lưu Mặc Sinh kéo Vu Kiệt ngồi lên ghế sofa rồi cầm bình trà lên rót trà cho anh.

“Lưu Soái cứ để tôi tự làm ạ”.

“Không cần đâu! Chỉ là rót trà thôi mà, lão già này làm được. Cậu là anh hùng cơ mà”, Lưu Mặc Sinh là người già mà người già có một đặc điểm là khá cố chấp.

“Vâng…”, Vu Kiệt đành bất đắc dĩ nói.

“Tiểu Trần trong thư đã nói sơ qua về tình hình gia đình cậu cho tôi nghe rồi. Lần này giải ngũ thì cậu cứ ở lại Giang Thành, ngày mai tôi sẽ bảo thư ký Vương chuyển năm mươi triệu cho cậu để cậu đến làm chủ tịch tập đoàn An Bảo do lính đánh thuế cấp cao nước ngoài lập nên. Cậu cầm thư của tôi rồi đến nhậm chức, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì”, Lưu Mặc Sinh vui vẻ nói. Đây là lần đầu tiên ông ta dùng đến quan hệ riêng của mình để mở đường sự nghiệp cho một người trẻ.

Vu Kiệt lập tức đứng lên nói: “Lưu Soái! Tôi đến không phải nhờ ông giúp về sự nghiệp, ông hiểu nhầm rồi ạ”.

“Ồ?”, điều này khiến Lưu Mặc Sinh thấy nghi hoặc: “Cậu không nghe sắp xếp của tôi, vậy thì cậu đến làm gì. Đừng quên là hồ sơ mấy năm nay của cậu ở Lang Nha sẽ được coi là tuyệt mật. Ngoài tập đoàn An Bảo thì cậu không đi đâu được đâu”.

“Thật sự không dám giấu, sáng nay tôi viết đơn xin việc làm nhân viên quét dọn ở tập đoàn đá quý Cao Thị rồi. Anh trai và chị dâu tôi tìm giúp tôi một chỗ làm rất tốt nên tôi có thể tự lực cánh sinh”, Vu Kiệt lên tiếng giải thích. Anh không muốn vì mình mà khiến mọi người hoài nghi về vị anh hùng sáng suốt một thời như Lưu Soái. Hơn nữa, hiện giờ anh chỉ muốn sống cuộc đời của một người bình thường thôi.

“Nhân viên quét dọn ư?”, Lưu Mặc Sinh đập bàn một cái, quát lớn: “Vậy có đáng gì, cậu đường đường là người đứng đầu Lang Nha lại đi làm một nhân viên quét dọn?”

“Lưu Soái! Đây là ý nguyện của tôi”.

“Cậu…”, Lưu Mặc Sinh ngập ngừng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Ông ta nhìn Vu Kiệt hồi lâu, sau khi chắc chắn rằng anh không nói đùa thì ông ta mới thở dài nói: “Được rồi! Nếu cậu đã quyết định con đường về sau rồi thì tôi cũng không tiện nói gì. Sau này nếu gặp phải khó khăn gì, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì cậu cứ đến tìm tôi, nghe rõ không?”

“Vâng, Lưu Soái”, yêu cầu này Vu Kiệt đồng ý luôn.

Tiếp đó anh lại nói: “Nhưng mà Lưu Soái, lần này tôi đến thăm ông là có một việc muốn nhờ. Tôi muốn nhờ ông điều tra giúp vợ con của chiến hữu quá cố của tôi, Vương Tam”.

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment