Đệ Nhất Lang Vương

Chương 607

Một mũi tên chọc thủng tầng mây, thiên quân vạn mã cùng tề tựu.

Đáng tiếc, đây là kiếm, không phải tên.

Và những người tề tựu ở đây vốn là… kẻ địch của nhau.

Sau khi Mạc Vãn Phong của tổ chức Đệ Nhất biết được tất cả cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa đều đã đến, ông ta lập tức phái người thông báo cho Quốc Phái.

Như lúc trước đã từng nói, lần hành động này, Quốc Phái và tổ chức Đệ Nhất sẽ hợp tác chấp hành nhiệm vụ, tổ chức Đệ Nhất đã có mặt tại thị trấn nhỏ, người của Quốc Phái sao có thể ở xa được?

Bọn họ rất rõ quyết tâm cùng mục tiêu của hành động trừ yêu lần này tại chùa Hàn Sơn.

Bọn họ càng rõ hơn về thế lực mà lần này phải đối mặt.

Tổ chức Đệ Nhất… chưa đủ!

Quốc Phái… gần đủ!

Vậy nên…

Từ trước khi tổ chức Đệ Nhất tiến vào trấn nhỏ, Quốc Phái đã biết rõ hướng đi của chùa Hàn Sơn cùng Giang Hồ Truyền Thường, nên bọn họ đã phái sáu cường giả phong Thánh tài giỏi nhất của mình ẩn nấp ở khu vực gần đó, chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra tay, nếu nói rằng những cường giả phong Thánh này mai phục ở đây vì Vu Kiệt, có lẽ… không đáng cho lắm!

Nhưng hiện tại…

Vì Diệp Lâm… đúng là rất có giá trị!

Bảy người đấu với một người, ngại quá, trong lịch sử của Quốc Phái, cho tới hôm nay, chưa từng có chuyện ức hϊế͙p͙ người quá đáng như vậy xảy ra.

Lại còn có mặt mũi tự xưng mình là danh môn chính phái?

Đúng là tự dát vàng lên mặt mình mà.

Một đấu với một mới là công bằng.

Ngay khoảnh khắc sáu người xuất hiện, lão hòa thượng cùng toàn bộ cường giả phong Thánh của các phái đều cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lùng, xen lẫn sát ý.

Vốn dĩ bảy người này muốn giết một Diệp Lâm vừa đột phá phong Thánh tầng bảy đã rất khó khăn rồi, hiện tại lại nhiều ra thêm sáu gã cường giả phong Thánh.

Điểm quan trọng chính là bọn họ tốn không biết bao nhiêu công sức cùng tinh lực mới có thể thi triển được Tứ Thánh Phong trận đã nghiên cứu suốt mười lăm năm để đối phó Diệp Lâm, vậy mà nửa cọng tóc gáy của ông ta còn chưa kịp đụng đến, đã bị phá.

Tình huống chuyển biến theo hướng xấu, có xu thế lật bàn rồi.

Thậm chí sắp tới e là sẽ bị đối phương nghiền ép.

Lão hòa thượng hít sâu một hơi: “Quả thực… phế!”

Sớm giết không phải tốt rồi sao?

Cần gì phải xả giận rồi ra vẻ các thứ.

Hiện tại xong rồi!

Ngay cả cơ hội cũng không có.

Vẻ mặt chưởng môn Thiên Sơn tái nhợt, trông rất đáng sợ, cứ như ăn phải một viên thuốc đắng đến mức không thể nói nên lời.

Mặt khác, mấy gã cường giả phong Thánh bị Tứ Thánh Phong trận phản phệ cũng lập tức điều chỉnh trạng thái thật tốt, cả đám tụ lại cùng một chỗ, cùng nhau đối mặt với sáu người của Quốc Phái.

Bên này do lão hòa thượng cầm đầu.

Bên kia do Diệp Lâm cầm đầu.

“Còn đánh nữa không?”

Diệp Lâm lắc lắc nắm đấm.

Lão hòa thượng khẽ gật đầu: “Như mong muốn của ông, mọi người đều đã đến, nên đến cũng đã đến, vậy thì đánh một trận, xem xem nắm đấm của ai cứng hơn!”

Dứt lời, lão hòa thượng tung ra nắm đấm trước tiên, uốn người như cánh cung, xông về phía trước.

Nhoáng một cái, Diệp Lâm cũng lập tức di chuyển.

Đoàn chiến… bắt đầu!

Bảy người đối chiến với bảy người, đây là một trận đấu rất công bằng.

Ngay khoảnh khắc bọn họ ra tay, những người khác cũng có hành động.

Phút chốc, Phật đường chùa Hàn Sơn dường như biến thành một chiến trường đẫm máu, bóng mười bốn vị cường giả phong Thánh không ngừng di chuyển, bắt đầu chiến đấu.

Một thương, một kiếm.

Một đối một.

Một chiến một.

Đây cũng không phải ân oán cá nhân giữa Diệp Lâm và chùa Hàn Sơn.

Nhìn từ một khía cạnh nào đó, có thể nói, những cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa có mặt tại chùa Hàn Sơn ngày hôm nay chính là đám người khiến Quốc Phái đau đầu nhất trong võ giới, tựa như những cái gai đâm vào da thịt, khiến người ta khó chịu không thôi.

Nhổ cái gai đi!

Mới có thể yên ổn được!

Cho nên… chỉ có thể chiến!



Lại nói, ngay khi cuộc chiến giữa các phe phái bắt đầu.

Trong tháp Trấn Yêu, lão tăng ngẩng đầu, chắp tay trước ngực, nhìn Dương Cẩm Tú ở trước mắt mình đang không ngừng gào lên như điên “Anh chạy mau!”.

“Mặc kệ cô có hô như thế nào thì kết cục của hắn ta cũng chỉ có một… chết!”

“Cô bị nhốt trong cái tháp này, tiếng la hét của cô không cách nào truyền được ra ngoài, cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, sao có thể chống cự lại tháp Trấn Yêu? Cô đã không ăn cơm suốt bảy ngày liên tục, cô nên vì mình mà suy nghĩ một chút đi!”

“Những gì mà bổn tọa đã hứa với cô ngày hôm đó, giờ phút này vẫn còn hữu hiệu, bái bổn tọa làm thầy, cùng ta rời khỏi tháp Trấn Yêu, ngao du bốn bể, nhập Phật đạo, trở thành đệ tử chân truyền của bổn tọa, kế thừa La Hán đại đạo của ta, bổn tọa có thể tha cho tên yêu nghiệt kia một mạng”.

Lão tăng tận tình khuyên bảo, ánh mắt cùng giọng điệu đều thể hiện rất rõ thái độ của ông ta… chỉ là muốn khuyên giải Dương Cẩm Tú.

Cùng với đó, chính là sự trông mong vì đã gặp được một đệ tử thiên tài vừa ý mình.

Nếu như lúc này, thái độ của lão tăng bị người ngoài biết được, sợ rằng sẽ khiến cho võ giới Hoa Hạ dậy sóng.

Không vì điều gì khác, chỉ bởi ông ta chính là cường giả phong Vương, là người bước vào cảnh giới phong Vương duy nhất của chùa Hàn Sơn, một trong ba thánh địa lớn của đạo Phật.

Người phong Vương mang ý nghĩa như thế nào? Trong mỗi một môn phái, thường thì phong Thánh đã là tồn tại tối cao, phong Vương giống như trúng xổ số vậy, ngoại trừ thiên phú và sự cần cù ra, còn cần đến may mắn.

May mắn cảm ngộ được đại đạo trong trời đất.

Nói không ngoa, hiện tại, trong võ giới Hoa Hạ, số lượng người phong Vương có thể đếm được trêи đầu ngón tay.

Bởi vậy, có thể bái một vị cường giả phong Vương làm thầy, là điều mà không biết bao nhiêu người trong võ giới hằng mơ ước, từ đó có thể thấy, một người phong Vương bằng lòng thu một người thường, không hề có một chút tu vi làm đệ tử thân truyền, điều đó quả thật khiến rất nhiều người kinh ngạc cùng hâm mộ.

Thế nhưng…

Ngay sau đó, Dương Cẩm Tú đáp lại một câu, tựa như một cái búa tạ, gõ nát lời mời mà trong mắt kẻ khác, nó xinh đẹp chẳng khác nào một món quà của thiên thần.

Dương Cẩm Tú: “Ông đừng có mơ, bái ông làm thầy à? Tôi thà chết cũng sẽ không bái một tên yêu tăng như ông làm thầy!”

Lão tăng: “Nếu cô không bái, hắn ta sẽ phải chết?”

“Đây là cơ hội cuối cùng của cô!”

Dương Cẩm Tú: “Ông nói láo, anh ấy sẽ không chết, nhất định sẽ không chết, từng có rất nhiều người giống như ông, muốn anh ấy chết, thế nhưng kết cục, anh ấy luôn luôn thắng. Một ngày nào đó, bộ mặt thật của các người sẽ bị vạch trần, tất cả những người trêи thế gian này đều sẽ thấy được bộ mặt dối trá của các người!”

“Cơ hội cuối cùng này không phải cho tôi, mà là cho ông đấy! Lập tức thả tôi ra ngoài, chủ động thừa nhận tội giết người của mình, đền mạng cho người y tá vô tội đã chết tại bệnh viện Ninh Thành kia, chắc chắn ông sẽ phải trả một cái giá đắt cho những gì mà mình đã làm!”

Càng nói, Dương Cẩm Tú càng trở nên điên cuồng, giọng cô vang vọng trong tháp Trấn Yêu, từng chữ như sấm, âm vang, có lực!

Vẻ mặt cô hết sức tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, suốt một tuần không uống nước khiến cả người cô trở nên khô héo, gần như gầy xuống một vòng.

Nhưng dù là vậy…

Cô vẫn không hề thỏa hiệp.

Từng giờ từng phút, cô vẫn luôn nhớ rõ mình là ai.

Cô là một người… biết phân rõ thiện ác đúng sai.

Sắc mặt lão tăng sầm xuống, nhìn tơ máu che kín mắt Dương Cẩm Tú, giọng ông ta lạnh lùng: “Chấp mê bất ngộ sẽ không mang lại điều gì tốt cho cô đâu, hoặc là nói, đối với bất kỳ ai cũng không có lợi, hắn ta sẽ chết!”

“Bổn tọa không nói đùa với cô, trong mắt cô, có lẽ tên yêu nghiệt kia thật sự mạnh mẽ, nhưng những gì mà hắn ta từng trải qua, bất quá chỉ là đối mặt với người của thế tục, còn hôm nay, hắn ta phải đối mặt với Tứ Thánh Tử dưới tay bổn tọa, chẳng lẽ cô thật sự không lo lắng sao?”

Dương Cẩm Tú im lặng không nói, không phải không muốn nói, mà vì không biết nên nói gì.

Nói không lo lắng… là giả.

Ngày ấy, nhìn thấy cảnh tượng trong bệnh viện đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô về thế giới này.

Nhưng như thế thì sao?

So với việc này, cô càng tin tưởng Vu Kiệt hơn.

Tin tưởng người mà mình thật lòng yêu, vậy là đủ rồi.

Bởi vì… Vu Kiệt chưa từng khiến cô phải thất vọng.

Cô tỏ thái độ kiên định: “Lo lắng cái em gái nhà ông! Yêu tăng thối, mau thả tôi ra ngoài!”

Lão tăng: “Đi ra ngoài?”

Ông ta khựng lại vài giây, sau đó mỉm cười: “Không bằng chúng ta đi nhìn xem, rốt cuộc, ai mới là kẻ sắp phải chết!”

Dứt lời, lão tăng chắp tay trước ngực.

“Bộp…”

Trong thân thể gầy gò, lọm khọm đột nhiên bộc phát ra một luồng khí kình khiến người ta không khỏi kinh hãi.

Một giây sau, chỉ thấy…
Bình Luận (0)
Comment