Đệ Nhất Lang Vương

Chương 614

Lời thừa thãi cũng nói đủ nhiều rồi.

Trận chiến giờ mới thực sự bắt đầu.

Ngay thời khắc đầu tiên xuất hiện, Vu Kiệt sau khi dùng giọng điệu chất vấn nói ra ba chữ liền lập túc nổ súng.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Vẫn là cách thức tương tự.

Một phát bắn vào mắt.

Một phát bắn vào vết thương bàn tay trước ngực.

Chiêu thức giết người lợi hại nhất không nằm ở chỗ chiêu thức hoành tráng bao nhiêu, kĩ thuật chiến đấu cao thâm bao nhiêu. Chỉ cần hữu ích thì những chiêu thức giống nhau dù dùng đến hàng ngàn hàng vạn lần vẫn là cách thức chiến đấu tốt nhất.

Mà lần này, bị Vu Kiệt mất kiên nhẫn bắn liên tiếp mười mấy viên đạn nhưng Tuệ Đại lại không dùng chuông đồng để đối phó!

Hắn ta di chuyển.

Sau khi dùng hơi thở xác định chắc chắn vị trí của viên đạn, hắn ta nhảy lên trước một bước, nhảy lên trên một vòng, trực tiếp dùng các bộ phận khác trên cơ thể ngăn cản!

Kim Cang Chi Thể làm bắp thịt trở nên cứng rắn nên có thể ngăn cản đạn một cách dễ dàng.

Hắn ta tăng tốc xông về phía trước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Vu Kiệt.

Tương tự, Vu Kiệt cũng không chọn cách rút lui, một tay anh cầm súng, tay còn lại bóp cò. Lúc Tuệ Đại xuất hiện trước mặt cũng không hề nhúc nhích, tiếp tục nổ súng!

“Ầm!”

“Ầm!”

Đầu đạn lại bay tới.

Khó khăn lắm mới tiếp cận được Vu Kiệt, nếu lại tránh thì sợ rằng sẽ mất đi cơ hội tốt lần này.

Tuệ Đại suy nghĩ chốc lát liền nhanh chóng lựa chọn dùng chuông đồng chống trả, sau khi ngăn được đạn, hắn ta làm theo suy nghĩ đi tới trước mặt Vu Kiệt, chỉ thấy hắn ta giơ nắm đấm lên, hướng vào đầu Vu Kiệt mạnh mẽ đánh tới.

Vu Kiệt vốn đã chuẩn bị sẵn sàng liền nghiêng người tránh đi, cơ thể cong xuống dưới.

Cùng lúc này, anh không chọn cách tấn công trực diện về phía trước như lần đầu mà trong lúc cơ thể khom xuống né tránh nắm đấm, ngón tay lại bóp cò!

“Đoàng!’

“Đoàng!”

Vẫn bắn vào mắt và bàn tay trước ngực.

Tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy

Chuông đồng mới ngăn được hai viên đạn, chỉ vừa giơ nắm đấm lên thì hai viên đạn nữa lại bay tới điểm yếu của mình, Tuệ Đại nổi cáu, hắn ta lại dùng chuông đồng ngăn cản, không nỡ lãng phí cơ hội này nên nhanh chóng vung tay hướng vào đầu Vu Kiệt đánh tới.

“Tới đây cho ông!”

Trong hơi thở xấu xa còn thốt ra vài lời mắng mỏ.

Có phải chơi không lại!

“Đến bắt tao đi!”

Vu Kiệt không chút lo sợ, như thường lệ sau khi phân tích những chỗ sơ xuất trong cách chiến đấu của Tuệ Đại xong, anh lùi về sau, trong tình huồng đã có phòng bị từ sớm, anh nghiêng một chân dùng sức, còn chưa đợi Tuệ Đại vươn cánh tay ra bắt lấy mình thì bước chân linh hoạt đã vòng qua sau lưng Tuệ Đại, rút súng ra.

“Vô lý!”

Tuệ Đại bỗng nhiên nổi giận, lập tức quay người.

“Ầm!”

“Ầm!”

Cái Vu Kiệt đang chờ đợi chính là thời khắc hắn ta quay người.

Lại hai tiếng súng.

Miệng súng cách điểm yếu chí mạng chưa tới một mét!

Vu Kiệt nổ súng.

“Cái gì?”

Không hay rồi!

Sắc mặt Tuệ Đại lập tức thay đổi, một luồng khí lạnh xông thẳng vào tim.

Khi sự phẫn nộ dâng cao, hắn ta sẽ hoàn toàn quên mất lần giáo huấn đầu tiên.

Bởi vì tấn công mà hắn ta quay người!

Cảm thấy bản thân phải quay người để bắt lấy đối thủ, nhưng trong vô thức lại để bản thân rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Thế nên hắn ta không thể không bày ra điểm yếu của bản thân trước mặt kẻ địch.

Bởi vì hai điểm yếu lớn của hắn đều nằm ở chính diện.

“Phụt!”

“Phụt!”

Khoảng cách ngắn thế này Tuệ Đại căn bản không thể phản ứng, trong thời gian ngắn liên tiếp sử dụng hai chiêu Kim Cang Chi Thể và chuông đồng nên không kịp sử dụng lại lần nữa, huống hồ khoảng cách giữa viên đạn và điểm yếu còn chưa tới một mét.

Thế nên…

Hai tiếng súng xuyên qua máu thịt truyền tới.

Một viên đạn bắn trúng mắt Tuệ Đại.

Viên kia bay theo dấu vết viên đạn thứ nhất để lại xuyên qua lớp thịt trên vết thương bàn tay, bắn vào trong cơ thể Tuệ Đại!

“A…”

Một tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng Tuệ Đại.

Hắn ta không thể phản ứng, không chỉ vì khoảng cách quá xa mà còn vì hắn ta đã rơi vào kĩ xảo chiến đấu của Vu Kiệt.

Súng ở chính diện bạn có thể huy động pháp môn, vậy phản diện thì sao?

Võ sĩ hóa kình chung quy vẫn không phải là thánh nhân có thể cảm nhận được đại đạo trong trời đất giống với đẳng cấp người phong thánh, xét cho cùng cũng chỉ là người trần mắt thịt.

Trong số những phản ứng vô thức của người thường, có rất nhiều phản ứng tương tự như:

Người khác gọi tên bạn, bạn sẽ vô thức quay đầu nhìn xem ai đang gọi?

Ngươi khác vỗ vai bạn vài cái, bạn sẽ vô thức quay đầu nhìn xem là ai?

Con bướm mà bạn muốn bắt đột nhiên bay từ trước mặt bạn ra sau lưng bạn, bạn sẽ vô thức quay đầu bắt nó, từ đó không cẩn thận mà đập vào thân cây?

Trong khi quay đầu, phản ứng bản năng của con người sẽ chiếm lấy hầu hết lực chú ý dẫn tới việc rất khó phản ứng lại được những thứ sẽ xảy ra tiếp theo.

Cho nên…

Đây là kĩ xảo chiến đấu Vu Kiệt nhắm vào Tuệ Đại!

Tốc độ nhanh, phòng thủ chắc chắn, không đủ kiên nhẫn, tự cao tự đại, biết người biết ta, có thể bách chiến bách thắng.

Lợi dụng hợp lý những điểm đối thủ không bằng mình để tổ chức chiến đấu, khả năng giành thắng lợi sẽ tăng gấp nhiều lần!

Đây chính là cách thức chiến đấu mạnh nhất!

“Mắt của tôi!”

“Mắt của tôi!”

“Mù rồi…sao lại mù rồi…nhiều máu quá…máu!”

Máu đỏ tươi!

Tuệ Đại hoảng loạn.

Lần đầu tiên bị thương trong đời, bộ dạng hắn ta hệt như đứa nhóc chưa được bú sữa.

Hắn ta hét lớn ôm lấy con mắt bị đạn bắn thủng, cảm giác đau đớn men theo nhãn cầu xộc thẳng lên não, máu tươi chảy ra khỏi hốc mắt, men theo khe hở giữa các ngón tay chảy ra ngoài, cả bàn tay bị máu nhiễm đỏ.

Cảm giác đau đớn đó cả đời này hắn chưa từng phải chịu đựng, như bị hút cạn sức lực trong nháy mắt!

Còn vết thương trước ngực vốn đã bị Diệp Lâm đánh bị thương lại bị đạn xuyên qua, lúc này nó hệt như trái bóng da bị đánh thủng một lỗ!

Chớp mắt, Tuệ Đại chỉ thấy khí kình toàn thân như bị hút bởi một thứ sức mạnh đặc biệt nào đó, hoàn toàn trống rỗng!

“Cơ hội tốt!”

Nhìn cảnh tượng này, Vu Kiệt lại bóp cò.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Mấy phát liền, một trận “bão đạn” bắn vào cơ thể Tuệ Đại ở cự ly gần.

Lúc này không làm thì khi nào làm!

Hết viên đạn này đến viên đạn khác bắn vào vết thương trước ngực kia.

Đau đớn như hàng ngàn con rắn độc quấn quanh cơ thể cắn vào vết thương.

Đau!

Rất đau!

Tuệ Đại hoảng sợ.

Trong lúc hoảng loạn, hắn ta đấm một đấm về phía Vu Kiệt.

Vu Kiệt mặt không biến sắc lùi về sau một bước, bàn chân đúng lúc dẫm vào vị trí dao găm Lang Vương rơi xuống, một tay anh nắm lấy chui dao găm.

Hình xăm đầu sói vàng lấp lánh ánh vàng mờ ảo!

Không cho đối thủ một chút cơ hội!

Chỉ thấy Vu Kiệt nhấc người, buông súng bắn tỉa ra!

Cũng chính lúc này, Tuệ Đại lại hét lên một tiếng, Kim Cang Chi Thể trên người đột nhiên biến mất, da thịt màu đồng cổ cũng trở về hình dạng thông thường.

Máu theo miệng vết thương tuôn ra như suối.

Vu Kiệt nhảy lên cao đến trước mặt.

Anh vẫn nhớ rõ ràng điệu cười chế nhạo ban nãy của tên đầu trọc này.

Luôn mồm yêu nghiệt yêu nghiệt, muốn mày chết?

Bây giờ, mày muốn ai chết?

Vu Kiệt: “Đầu trọc, xuống địa ngục gặp Phật Tổ của mày đi!”

Anh quát một tiếng, dao găm chém xuống, mũi dao vụt qua một ánh sáng bạc.

“Xoẹt!”

Một vệt cắt màu đỏ xuất hiện trên cổ Tuệ Đại ngay sau đó.

Dần dần.

Dưới vệt máu, động mạch chí mạng trên cổ bị cắt đứt, từng giọt máu tươi chảy xuống, rơi trên áo sơ mi trắng của Vu Kiệt.

Tuệ Đại, một trong tứ đại thánh tử…đã chết!

“Phịch!”

Thi thể lạnh lẽo ngã trên đất, một con mắt mở lớn, con mắt còn lại máu thịt lẫn lộn.

Chuông đồng trong bàn tay rơi trên mặt đất phát ra tiếng kêu “Leng keng”!

Trong mưa bão.

Trong rừng rậm.

Vu Kiệt chầm chậm nhặt chuông đồng bỏ vào túi áo, một tay cầm dao găm Lang Vương, một tay nắm súng bắn tỉa, ánh mắt nhìn về con đường bên ngoài.

Anh mắt anh cực kì lạnh lẽo, sát khí không giảm mà còn tăng lên.

Giết một người.

Vẫn còn ba người nữa.

Cho nên bây giờ nên nói một câu…

Vu Kiệt:

“Người tiếp theo!”
Bình Luận (0)
Comment