Đệ Nhất Lang Vương

Chương 634

Trong tình huống chiếm được ưu thế, tiếp tục công kích, tuyệt đối không để cho kẻ địch có được cơ hội, đây là chân lý mà ngày đó, khi Vu Kiệt vừa bước vào võ giới, Diệp Lâm đã dạy cho anh hiểu rõ.

Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.

Trước khi đối phương còn chưa trút hơi thở cuối cùng, thì nhất định không được buông lỏng, bởi vì kẻ địch có thể trở thành đối thủ củ-a bạn, chắc chắn sẽ không phải là một tên vô dụng, chớ có khinh địch!

Lúc này, lão tăng không đơn giản chỉ là một kẻ địch bình thường.

Ông ta là kẻ có địa vị cao nhất chùa Hàn Sơn hiện tại.

Trong võ giới Hoa Hạ, người phong Vương như ông ta càng là rồng trong loài người.

Ông ta… không phải kẻ địch có thể xem thường.

Cho nên…

Nhân cơ hội ông ta suy yếu, lấy mạng ông ta.

“Ầm!”

“Răng rắc!”

Cuồng phong thổi quanh tầng mây xám xịt trên bầu trời, cột sét thứ ba phát ra ánh sáng màu xanh sẫm, như một thanh kiếm lao đến từ chân trời, thoắt ẩn thoắt hiện trong màn mưa, sau một tiếng rền vang, bổ thẳng xuống người lão tăng.

Sau khi nhận được lệnh của Diệp Lâm, Vu Kiệt lập tức kết ấn chữ “Phong”, dẫn lôi kiếp giáng xuống.

Không một chút do dự.

Soạt…

Trong chớp mắt, tất cả cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa đều thay đổi sắc mặt, vốn cho rằng bản thân có cơ hội trở mình, nhưng lúc này đây, bọn họ kinh ngạc đến mức không nói nên lời, thậm chí có người đã bắt đầu nảy sinh ý định lui bước.

Cột sét thứ ba bổ thẳng vào ngực trái lão tăng, ngay vị trí trái tim.

Áo cà sa cháy đen tỏa ra từng luồng hơi nóng, bầu không khí dần trở nên u ám, không một ai lên tiếng, cũng không ai có phản ứng.

Không gian và thời gian dường như đọng lại ngay khoảnh khắc cột sét kia đánh xuống.

Cảnh tượng trước mắt đẹp một cách độc đáo.

Không gì sánh được…

Khiến cho người ta phải kiêng kị!

Đây chính là… lôi kiếp!

Bằng mắt thường có thể thấy, ngay dưới vị trí lão tăng nằm, tầng đất phía trên đã cháy đen hệt như cột sét đầu tiên đánh xuống, lấy lão tăng làm trung tâm, từ đó phân tán ra phạm vi bán kính 10 mét.

Một vết nứt dài hẹp ẩn bên dưới tầng đất cháy sém.

Sấm sét giữa tầng mây vẫn không ngừng gào thét.

Dù mưa có lớn đến nhường nào cũng không thể dập tắt được khói xanh trên người lão tăng.

Đám người phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa đồng loạt hít sâu một hơi, ánh mắt lay động, trong mắt lóe lên tia sợ hãi.

“Đây chính là… lôi kiếp?”

Chưởng môn Thiên Sơn siết chặt nắm đấm, giọng ông ta tràn đầy ngạc nhiên cùng khϊế͙p͙ sợ.

Loại lực lượng của trời đất này vốn là thứ mà bọn họ không có khả năng chống chọi.

Thế mà trong ba cột sét vừa rồi, có hai cột lại trực tiếp bổ thẳng lên người lão tăng.

Liệu ông ta… còn sống nổi không?

Nếu như ông ta chết rồi thì phải thế nào?

Vừa nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt chưởng môn Thiên Sơn phút chốc trở nên nặng nề, vẻ mặt hết như sắp phải đối mặt với tai họa diệt tộc.

Nếu như sau khi chịu ba cột sét này, lão tăng chết đi, như vậy vị thế một trong ba thánh địa của đạo Phật của chùa Hàn Sơn sẽ không còn nữa, dù cho hôm nay, ông ta có thể sống sót, dưới sự áp chế của Võ Thánh cùng Quốc Phái, thì sau này, địa vị trong Phật môn cũng se xuống dốc, đến lúc đó, sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền, trực tiếp quyết định sức ảnh hưởng của Giang Hồ Truyền Thừa trong võ giới Hoa Hạ.

Phải biết, trong võ giới Hoa Hạ, ngoại trừ Giang Hồ Truyền Thừa và Quốc Phái, cùng Long Môn đã bị diệt vong, thì còn có Gia Tộc Truyền Thừa.

Nói đến Gia Tộc Truyền Thừa, có thể nói là còn cổ xưa hơn so với Giang Hồ Truyền Thừa.

Nhà họ Hạ chính là một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô.

Lại nói, Gia Tộc Truyền Thừa vốn dĩ có cùng một nguồn gốc với Quốc Phái, đương nhiên bọn họ sẽ đứng về phía Quốc Phái, ra tay chèn ép dữ dội đối với Giang Hồ Truyền Thừa.

Nói cách khác, hôm nay, nếu lão tăng chết đi, cũng có nghĩa là trong tương lai, Giang Hồ Truyền Thừa sẽ bị Quốc Phái và Gia Tộc Truyền Thừa nuốt chửng.

Đã như vậy, hôm nay bọn họ chạy đến chùa Hàn Sơn… có ý nghĩa gì?

Nghĩ vậy!

Chưởng môn Thiên Sơn lập tức suy nghĩ đối sách để ứng phó với chuyện xảy ra kế tiếp.

Còn những người khác thì vẫn còn chú ý đến một vấn đề.

“Chết rồi à?”, Hoa Thanh Phong của Quốc Phái lạnh lùng nhìn chòng chọc vào lão tăng.

Ánh mắt ông ta tràn đầy sát ý, vừa nhìn lão già phong Vương của chùa Hàn Sơn này, nghĩ đến việc lão chỉ phất tay đã giết chết người anh em Lăng Tiêu của mình, mỗi một người của Quốc Phái đều hận không thể giết chết lão.

Ba cột sét này… đánh rất tốt!

Cho nên… chết rồi à?

Mí mắt lão hòa thượng run run, hồi hộp chờ đợi đáp án.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đang chờ đáp án.

Vu Kiệt cũng thế, ba cột sét liên tục, tương đương với việc sử dụng liên tục ba lần ấn chữ “Phong”, đó cũng không phải thuật ấn bình thường, anh đã phải tiêu hao gần như hết sạch khí kình trong cơ thể vừa khôi phục lại, lúc này, anh cũng nhìn chằm chằm vào lão tăng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Vu Kiệt híp mắt: “Thầy, hẳn là đã chết rồi!”

Sắc mặt Diệp Lâm trắng bệch, giọng vô cùng yếu ớt, khẽ đáp: “Ba cột sét này mạnh hơn nhiều so với lôi kiếp mà thầy của con cùng ông Mặc từng trải qua, dù không chết, chịu đựng hai cột sét như vậy cũng sẽ tàn phế!”

Nói xong, Diệp Lâm thoáng dừng lại, cúi đầu nhìn hai chân mình.

“Haiz…”

Một tiếng thở dài đã nói lên tất cả, tàn phế ư? Còn tàn hơn ông ta được không?

Vu Kiệt nhìn theo ánh mắt Diệp Lâm, sau khi thấy vết thương vô cùng nghiêm trọng trên chân ông ta, anh lập tức lộ vẻ nghiêm túc: “Hiện tại xuống núi còn kịp, thầy, để con cõng thầy”.

Nói xong, Vu Kiệt liền bước đến trước người Diệp Lâm, ngồi xổm xuống.

“Xuống núi?”

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng từ xa vọng đến, khiến người ta cảm thấy chán ghét.

“Thình thịch!”

Trong phút chốc, tim mọi người không khỏi đập nhanh hơn.

Bọn họ chớp chớp mắt.

Nín thở.

Ngay khi âm thanh kia vang vọng khắp chùa Hàn Sơn, sấm chớp trong tầng mây lại lần nữa gào thét.

Ầm ầm…

Dường như đang trút cơn giận.

Bọn họ nhìn thấy lão tăng nhúc nhích.

Thân thể nắm úp sấp trên mặt đất đột nhiên giơ cánh tay cháy đen lên trời, lão tăng mở mắt, ánh mắt sắc bén cứ như có thể nhìn xuyên thấu bầu trời.

Khí thế trên người ông ta đột nhiên biến đổi, dần dần có xu hướng bành trướng.

Giữa không trung, ngày càng nhiều pháp tắc chữ “Nhất” ngưng tụ xung quanh thân thể lão tăng.

Một trăm đạo.

Một nghìn đạo.

Mười nghìn đạo.

Trăm nghìn đạo.



Diệp Lâm kinh ngạc.

Mọi người kinh ngạc.

Cái này là… độ kiếp thành công?

“Sao có thể?”

Diệp Lâm sững sờ: “Sao có thể độ kiếp thành công? Lão lừa trọc này… ông ta…”

Ba cột sét…

Đã có thể độ kiếp thành công?

Không!

Không!

Kết cục không phải như vậy.

Không đợi Diệp Lâm kịp phản ứng, lúc ngước nhìn về phía trước, liền thấy trăm ngàn đạo pháp tắc chữ “Nhất” kia trải rộng trên bầu trời, lấy lão tăng làm trung tâm, một lần nữa ngưng tụ thành lĩnh vực riêng biệt của người phong Vương.

Mà “lĩnh vực” này…

So với lúc trước càng to lớn, càng bao la hơn.

Lại nói, ngay khi lão tăng ngồi dậy, lĩnh vực của ông ta lập tức bao phủ, chỉ trong chớp mắt, bằng với vận tốc âm thanh, đã vây khốn hai người Vu Kiệt và Diệp Lâm trong đó.

Bọn họ… không thể nhúc nhích được nữa.

“Không ổn rồi!”

Diệp Lâm biến sắc, quay sang Vu Kiệt quát: “Mau chạy đi!”

Trốn?

Cảm nhận được luồng hơi thở khác thường này, Vu Kiệt biết rõ rất nguy hiểm, nhưng nếu muốn trốn, anh nhất định phải mang theo Diệp Lâm.

Mắt thấy Vu Kiệt đứng bật dậy, hai tay nắm lấy tay Diệp Lâm, chuẩn bị cõng ông tay chạy trốn.

Nhưng lúc này, một đạo pháp tắc tựa như xiềng xích lập tức lao vụt xuống.

“Ầm!”

Lực lượng vô hình tựa như Ngũ Chỉ sơn lập tức áp chế Vu Kiệt.

“Phù phù!”

Đầu gối anh mất không chế, cứ thế quỳ xuống sàn nhà.

“Đồ khốn!”, Diệp Lâm giận dữ, hướng về phía lão tăng quát: “Muốn gì thì ra tay với ông đây này, ức hϊế͙p͙ một đứa trẻ, lão bất tử, ông không biết xấu hổ à?”

Lão tăng ngồi thẳng dậy, thong thả đứng lên, chắp tay trước ngực, một luồng khí kình từ trong cơ thể tràn ra ngoài, áo cà sa vốn đã bị sấm sét đánh cho cháy đen phút chốc phủ đầy kim sắc phật văn, hệt như Niết Bàn trọng sinh.

Lão tăng: “Trong lòng có Phật, Phật sẽ độ ta, Diệp Lâm, xem ra bổn tọa phải cảm tạ ông vì đã giúp ta độ lôi kiếp!”

“Vì lẽ đó, bổn tọa quyết định sẽ để tên yêu nghiệt này chết mà không phải chịu bất kỳ đau đớn nào!”

“Đây chính là lệnh của Phật tổ!”

Diệp Lâm hoảng hốt: “Phật tổ cái con khỉ, Phật tổ cũng không phải trời, chỉ là Phật nát, dựa vào đâu đòi quyết định vận mệnh của người khác, ông nói thằng bé là yêu nghiệt, thì nó là yêu nghiệt à?”

“Ông đây không phục!”

“Ông… con mẹ nó dựa vào cái gì để luận bàn Thiên Đạo, ông là trời hả? Hả?”

Nghe nói thế, lão tăng thở dài, lắc đầu, nghĩ đến ba cột sét vừa đánh lên người mình mang theo sự phẫn nộ của Thiên Đạo, ông ta lại cảm thấy buồn cười.

Lão tăng nói: “Ta chính là người phong Vương, Thiên Đạo muốn đánh bổn tọa, bổn tọa vẫn không chết, từ đây về sau, đại đạo phong Thần đã nằm trong tầm tay”.

“Thiên Đạo?”

Lão tăng cười cười: “Thiên Đạo là cái thá gì? Sau hôm nay, ta chính là trời, ta cũng là Phật, sau khi phong Thần, ta tất sẽ giẫm lên Thiên Đạo, giẫm lên thế gian, ông có thể làm gì chứ?”

“Trời có thể giúp ông ư, Diệp Lâm?”

“Trời chẳng là gì cả!”

“Trời bất quá cũng chỉ là… con sâu cái kiến!”

“Ầm!”

Ngay lúc đó, một cột sét lao đến.

Tốc độ cực nhanh!

Mang theo phẫn nộ!

Nó đến quá bất ngờ, khiến người ta khó có thể phản ứng kịp.

Một tia sét màu vàng phá tan tần mây, mang theo sự giận dữ của Thiên Đạo giáng xuống, tựa như lưỡi sét do ngàn vạn vị thần ngưng tụ lại!

Phút chốc, dưới ánh chớp, lĩnh vực của lão tăng tựa như thủy tinh vỡ vụn, biến mất giữa không trung.

Một tiếng “ầm”, bầu trời chấn động.

Cột sét kia trực tiếp bổ thẳng vào đầu lão tăng.

Sét như dao sắc, quyết tuyệt chém xuống!

Thân thể… một phân thành hai.

“…”, Diệp Lâm.

“…”, Vu Kiệt.

“…”, người của Giang Hồ Truyền Thừa.

“…”, người của Quốc Phái.

“…”, chúng tăng chùa Hàn Sơn.
Bình Luận (0)
Comment