Đệ Nhất Lang Vương

Chương 642

Một câu nói “Còn muốn như thế nào”, vô cùng bất lực.

Đối diện với đối thủ cùng tuổi như thế này, ngay cả Tứ Đại Thánh Tử cũng đều chết dưới tay Vu Kiệt, nếu như lúc đầu Vu Kiệt mạnh tay hơn một chút, giết chết Thượng Quan Bắc thì nhà Thượng Quan cũng có thể làm gì chứ?

Lúc này ngoài việc chúc mừng thì bọn họ còn có thể làm gì?

Nghe thấy những lời này của ông cụ Thượng Quan Phiệt, cho dù Thượng Quan Châu có tức giận đến nhường nào thì cũng không dám nói thêm gì nữa.

Bầu không khí lúc này bỗng nhiên im lặng đến lạ thường.

Những con cá vàng trong bể cũng dần dần tản ra, bơi xuống tận đáy.

Đêm nay, mưa lớn ở thủ đô đã tạnh rồi.

Nhưng đợt sóng gió này vẫn chưa hề kết thúc.

Sắc mặt cả ba người đều chùng xuống.

Thượng Quan Châu không ngừng thở dài, siết chặt nắm đấm, cổ tay run rẩy, hỏi: “Bố, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Nghe thấy bố mình lên tiếng hỏi, Thượng Quan Bắc cũng có cùng thắc mắc, ánh mắt hướng về phía ông nội.

Hiện tại Vu Kiệt đã từ chùa Hàn Phong trở về, cũng đã đem được Tâm Liên từ trại Tuyết trở về, thậm chí còn có tin tức khủng khϊế͙p͙ nói rằng một mình Vu Kiệt đã giết chết hết năm ngàn người của hai giới lớn. Từ Thiên Thành về thủ đô, một khi phát hiện Thượng Quan Bắc đã vi phạm thỏa thuận thì hậu quả là gì, không ai có thể biết được!

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thượng Quan Bắc lại bắt đầu lo lắng.

Hắn ta không muốn đi!

Không muốn rời khỏi thủ đô!

Thân là vị thiên tài xuất thế thứ hai, sau con trai trưởng của nhà họ Lý, Lý Nam, sao hắn ta có thể ở lại Thiên Thành nhỏ bé này mà lãng phí quãng thời gian mấy năm tươi đẹp này chứ!

Dựa vào cái gì?

Nhưng…

Sợ cái gì thì cái đó liền đến!

Đúng lúc trong lòng Thượng Quan Bắc đang cảm thấy vô cùng hoảng loạn thì Thượng Quan Phiệt bỗng lên tiếng.

Ông cụ nhà Thượng Quan ngước nhìn lên bầu trời một lát rồi sau đó mới di chuyển ánh mắt về phía Thượng Quan Bắc nói.

“Gọi người chuẩn bị đi, đưa Tiểu Bắc đến Thiên Thành trước”.

“Sao ạ?”

Xoẹt!

Sắc mặt của Thượng Quan Bắc lập tức trở nên ảm đạm.

Thật sự muốn đưa hắn rời đi!

“Ông nội, cháu không muốn đi, cháu không muốn đi, cháu sắp hai mươi lăm tuổi rồi, cháu muốn làm quan chức, sao cháu có thể ở một nơi như Thiên Thành…”

“Câm mồm!”

Thượng Quan Phiệt giận dữ quát lớn, lập tức ngắt lời không cho hắn ta nói tiếp.

“Thiên Thành thì sao? Thiên Thành không phồn hoa bằng thủ đô nên cháu cảm thấy nơi đó là vùng nông thôn quê mùa sao?”

“Tiểu Bắc, cháu làm việc vẫn chưa suy nghĩ chu toàn, không nên nhìn vấn đề quá phiến diện, cháu có biết tại sao trước đây cháu lại rơi vào tay của thằng nhóc nhà họ Lý nhiều lần như vậy không? Hết lần này đến lần khác, chính là bởi vì cháu quá bốc đồng!”

“Bảo cháu đi Thiên Thành, không phải là không cho cháu trở lại, mà là hiện tại tình thế của nhà họ Lý quá hưng vượng, đợi khoảng thời gian này trôi qua, lúc đó trở về thủ đô cũng không muộn”.

“Với tình hình hiện tại, đây là cách ổn thỏa nhất, cháu không cần nói nhiều làm gì, trở về thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, tối nay bố cháu sẽ sắp xếp đường bí mật đi Thiên Thành cho cháu”.

“Nhớ kỹ, ở Thiên Thành phải làm một người hiền lành trung thực, đừng gây thêm chuyện gì phiền phức cho ông nữa, câu lạc bộ Đồ Long lúc trước cũng đừng làm tiếp nữa, không cần thiết!”

Nói xong, Thượng Quan Phiệt không ở lại nữa, quay người liền rời đi.

“Ông nội…”

“Được rồi!”

Thượng Quan Châu giơ tay kéo hắn ta lại.

“Đây là quyết định cuối cùng sau cuộc họp nội bộ của gia tộc. Tiểu Bắc, con cứ đến Thiên Thành trước đi, tạm gác chuyện quan chức lại đã. Không phải sốt ruột, chỉ cần nhà Thượng Quan vẫn còn ở đây, tài nguyên của con thì vẫn sẽ là của con mà thôi”.

“Cái gì là của con thì sẽ là của con, hơn nữa trước mắt chuyện quan trọng nhất là nhà Thượng Quan có thể an ổn vượt qua dưới tình thế này của nhà họ Lý, đây mới là chuyện cần phải chú ý nhất”.

“Nhưng…”

Thượng Quan Bắc lắp bắp, sau khi sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu, hắn ta vội vàng nói: "Vậy còn kế hoạch đối đầu với nhà họ Lý trước đây của chúng ta thì sao ạ?"

“Gác lại đã!”

“Gì ạ?”

Nghe xong câu trả lời của bố mình, nghĩ đến hàng loạt kế hoạch có thể lật đổ được ngũ đại thiên vương của nhà họ Lý, một loại tâm trạng không cam tâm lại dâng trào.

Thượng Quan Bắc: “Cứ như thế mà gác lại ạ? Để nhà họ Lý tiếp tục độc chiếm ví trí đứng đầu như vậy sao?

“Con tưởng rằng nhà họ Lý còn có thể trụ được bao lâu?”

Đúng lúc này, Thượng Quan Châu chợt thốt ra một câu kinh thiên động địa.

“…”, Thượng Quan Bắc ngây người.

Sau đó ánh mắt hắn ta sáng lên.

“Bố, ý của bố là?”

Thượng Quan Châu hừ nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt, cười khẩy: “Thời điểm huy hoàng cũng chính là lúc nguy hiểm chồng chất!”

“Dù sao…”

“Cây cao trong rừng ắt sẽ bị gió bẻ!”

“Vu Kiệt nhà họ Lý, sống không lâu đâu!”

……

……

Trừ nhà Thượng Quan có suy nghĩ này ra, thì nhà Hiên Viên cùng những gia tộc khác ở thủ đô từng bị nhà họ Lý chèn ép trong nhiều năm qua cũng lộ ra sát tâm dã thú.

Bọn họ đều đang đợi!

Đợi một cơ hội.

Đợi một cơ hội có thể lật đổ nhà họ Lý.

Phát triển càng hưng thịnh thì càng bị người khác soi mói, chỉ cần làm chút chuyện gì không trong sạch thì sẽ bị phóng đại lên ngàn lần.

Đến lúc đó chính là lúc tung chiêu khiến nhà họ Lý sụp đổ hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều đang đợi.

Đợi nhà họ Lý lộ ra khuyết điểm.

Nhưng đâu ai biết rằng, có ông cụ nhà họ Lý ở đây, thì loại khuyết điểm này sao có thể xuất hiện chứ?

Lúc này, ông cụ Lý đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, trên tay cầm chiếc mũ ngôi sao năm cánh màu đỏ bị cháy sém, cùng Mặc Bạch ngồi trên bậc thang cạnh cửa bệnh viện.

Sau khi đã hoàn thành tất cả mọi chuyện, bọn họ cũng nhận được tin tức của Quốc Phái.

“Tiểu Kiệt thắng rồi”.

Ông cụ Lý cẩn thận vuốt ve chiếc mũ.

Trong mắt tựa như thấp thoáng bóng dáng của Lưu Mặc Sinh.

Trời tối rồi.

Mưa tạnh rồi.

Gió ngừng rồi.

Ông cũng đi rồi

Người đồng đội già đã từng nhau trải qua những năm tháng chiến tranh.

Câu nói này là muốn nói cho Lão Lưu nghe.

“Lão già kia, nếu như ông vẫn còn sống, thì vừa hay hai chúng ta còn có thể uống một ly rượu chúc mừng, cố ý không nói cho tôi biết, vì đứa trẻ này, ông thật sự đã hao tổn tâm huyết rồi!”

Tổ chức Đệ Nhất!

Quốc Phái!

Ngay cả đội ngũ từng có tên tuổi ngang hàng với Lang Nha, ông cũng mặt dày mà mời đến rồi.

Nói đến đó, khóe mắt ông cụ Lý ngấn nước.

Ông cụ đưa tay lên nhẹ lau một giọt nước mắt.

Sau lưng hai người là viện trưởng của bệnh viện này cùng các chủ nhiệm và bác sĩ phụ trách của các khoa khác nhau.

Điều ông cụ Lý muốn nhất chính là ông bạn già này có thể sống lại.

Tuy nhà họ Lý và tổ chức Đệ Nhất có quan hệ với nhau, nhưng mối quan hệ này vẫn chưa đến mức khiến thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất, Mạc Vãn Phong đích thân ra mặt.

Có lẽ Quốc Phái và võ thánh có quan hệ, nhưng trong mắt ông cụ Lý, vẫn là vì Lưu Mặc Sinh.

Về phần đội ngũ kia, ông cụ Lý không cần đoán cũng biết, những người đó là vì cái tên Lang Vương nên mới đến!

Bọn họ đều là vì Vu Kiệt!

Mặc Bạch cúi đầu, chắp tay sau lưng đứng dậy: “Cũng không biết con đường này đúng hay không!”

Ông cụ Lý đáp: “Có lẽ chỉ có thế này mới có thể khiến danh tiếng của Tiểu Kiệt lọt vào mắt của thiên đình, chỉ có những người đó nhìn thấy được tiềm lực của Tiểu Kiệt, thân phận Lang Vương lộ ra thì mới có thể khiến bọn họ ra tay giúp đỡ!”

Nghe vậy, dường như Mặc Bạch đã hiểu ra được điều gì đó: “Ông muốn nói nếu thân phận Lang Vương này được tiết lộ thì sẽ thu hút sự chú ý và ảnh hưởng quốc tế sao?”

“Bắt đầu từ hôm thân phận Lang Vương được phơi bày ở chùa Hàn Sơn, những tin tức này đã được lan truyền khắp quốc tế, không bao lâu sau, sẽ có người khơi lại chuyện năm trước để đối đầu với Tiểu kiệt”.

Ông cụ Lý gật đầu: “Ngoài cách này ra, tôi thật sự không nghĩ ra được cách nào khác, sức ảnh hưởng của danh hiệu Lang Vương này không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, không chỉ liên quan đến hai giới lớn mà còn có các cộng đồng quốc tế khác nữa”.

“Tôi không hiểu!”, Mặc Bạch hỏi.

“Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nhân tài như Lang vương, nếu như ông không có được nhưng người khác lại có được, ông sẽ làm thế nào?”

Mặc Bạch: “Tiêu diệt!”

“Đúng!”

Giọng điệu của ông cụ Lý càng thêm nặng nề: “Đây chính là tâm tư của những người đó”.

“Một mình đối mặt với ba mươi tay súng bắn tỉa hàng đầu của Địa Ma, loại chiến sĩ trong thế tục đã đạt đến sức chiến đấu cao nhất này, không có được thì chỉ có thể tiêu diệt”.

Mặc Bạch: “Xem ra, áp lực thật sự vẫn còn ở đằng sau”.

“Ừm!”, ông cụ Lý gật đầu tán thành.

Đúng lúc này, Lão Ưng hốt hoảng chạy vào.

“Ông chủ, cậu chủ về rồi”.

“Ông Mặc, chân của ông Diệp…nát rồi, mời ông nhanh đi chữa trị!”
Bình Luận (0)
Comment