Đệ Nhất Lang Vương

Chương 665



Thừa nhận.

      Nhưng lời nói lại không như trong tưởng tượng.

      Ngay sau khi Lưu Hải nói hết câu, Vu Kiệt có hành động.

      Anh tiến lên một bước với tốc độ cực nhanh, một tay bắt lấy cổ áo Lưu Hải, tay còn lại nắm lại thành nắm đấm, giơ lên không trung, đấm thẳng vào đầu Lưu Hải.

      Vu oan!  
      Đây là vu oan!  
      Nhưng…  
      Ngay khi nắm đấm mang theo lửa giận của Vu Kiệt sắp đánh thẳng vào mặt Lưu Hải thì…  
      Anh… dừng lại.

      Nắm đấm lơ lửng giữa không trung, tựa như một con dao găm sắp chọc vào người, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo mà xa lạ.

      Trong một khoảnh khắc, Lưu Hải cảm nhận được rất rõ, đối mặt với vị thiên tài võ giới có thực lực chân chính này, chỉ một chút giận dữ cũng có thể đòi mạng.

      Trách không được…  
      Trách không được ngay cả Tứ Thánh Tử của nhà Phật, từng nổi danh là thiên tài trong võ giới cũng không phải đối thủ của tên này.

      Mà lúc này đây, bị Vu Kiệt nắm lấy cổ áo, Lưu Hải há miệng thở hổn hển, một luồng khí lạnh lẽo bủa vây tim hắn, hắn rất sợ, hắn căn bản không kịp phản ứng, hai mắt nhìn chòng chọc vào nắm đấm đang lơ lửng trên đỉnh đầu, thầm nghĩ nếu như Vu Kiệt không thu quyền, có khi nào quyền này sẽ đấm xuyên qua đầu hắn không?  

      Không cần bàn cãi, chính xác là như vậy.

      Những lời vừa rồi của hắn không khác gì tìm đường chết.

      Sau khi kịp phản ứng, Lưu Hải lại nở một nụ cười, nói: “Sao nào? Cậu Lý không hài lòng?”  
      Vu Kiệt trầm mặc không đáp, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lưu Hải.

      Chỉ trong vài phút, Vu Kiệt đã hoàn toàn khống chế được lửa giận trong lòng mình, tỉnh táo trở lại, anh thu hồi nắm đấm, lui về sau, thả người ngồi xuống ghế sofa.

      Sự thay đổi đột ngột của anh khiến Lưu Hải có hơi kinh ngạc, tươi cười trên mặt lúc này có vẻ ngượng nghịu, sắc mặt hắn bắt đầu trở nên nghiêm trọng…, nhìn về phía Vu Kiệt.

      “Cậu Lý, chẳng lẽ cậu không cảm thấy tức giận một chút nào sao?”  
      Vu Kiệt vẫn không nói lời nào, đồng thời, không chỉ không nói, anh còn học theo tư thế của Lưu Hải, ngồi bắt chéo chân, bưng ly rượu vang đỏ trên bàn lên, ngửa cổ uống cạn, sau đó vân vê cái ly, nhìn về phía cửa phòng.

      Anh nói: “Tôi cảm thấy, vừa rồi, có một câu anh nói rất đúng”.

      Tim Lưu Hải đánh thót, hắn lập tức nhớ lại từng câu mình nói lúc nãy, phải chăng có câu nào không đúng, phạm sai lầm, có thể bị người ta bắt được đuôi… Nhưng cẩn thận nghĩ lại hồi lâu, hắn vẫn không tìm thấy được một chút lỗi lầm nào.

      Lưu Hải nuốt một ngụm nước bọt: “Nói gì?”  
      Vu Kiệt chỉ vào chính mình: “Anh có nói một câu, Vu Kiệt tôi là người hiểu biết pháp luật, sẽ không biết pháp phạm pháp”.

      “…”, Lưu Hải.

      Không còn gì để nói!  
      Vu Kiệt nở nụ cười: “Phải nói là mấy câu vừa rồi của anh hoàn toàn có thể khơi dậy lửa giận trong lòng tôi, tôi thừa nhận, anh làm rất tốt.

Nhưng xin anh đừng có nghĩ ai cũng ngu xuẩn cả, nếu như tôi đoán không lầm, lúc này, ở một góc khuất nào đó trong phòng VIP có gắn camera, nhắm thẳng vào hai chúng ta, có đúng không?”  
      “Nếu như vừa rồi, một quyền của tôi đánh xuống, há chẳng phải rơi vào bẫy của anh à? Ở thời điểm mấu chốt như thế nào, nếu video dạng này bị phát tán ra ngoài, mà tôi lại là đại diện cho thế hệ trẻ của nhà họ Lý, vậy chẳng khác nào khiến tình trạng của cô nhỏ càng thêm dầu sôi lửa bỏng!”  
      “Tôi nói không sai chứ, Lưu Hải?”, Vu Kiệt thong thả nói, từng chữ như đâm thẳng vào tim.

      Soạt!  
      Ngay lập tức, vẻ mặt Lưu Hải sầm xuống.

      Tươi cười trên mặt phút chốc biến mất tăm, không còn đọng lại chút nào.

      Hắn kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

      Dường như tất cả kế hoạch của hắn chỉ là một trò cười.

      Tay trợ lý của Lưu Hải vẫn luôn thủ sẵn trước màn hình cũng không khỏi hoảng hốt khi nghe thấy những lời này của Vu Kiệt.

      Nhìn phản ứng của Lưu Hải, Vu Kiệt biết chắc rằng mình đã đoán đúng, anh nói tiếp: “Tôi nói này Lưu Hải, anh chớ có bày mấy trò xiếc vặt này trước mặt tôi làm gì, chẳng có ý nghĩa gì cả”.

      “Anh muốn vu oan cũng được, thừa nhận cũng được, thật sự thì… không có tác dụng gì cả.


Nhà họ Lý chúng tôi không hề có bất cứ chứng cớ nào có thể chứng minh chiếc Lamborghini kia là do anh tặng tôi, chứ không phải đưa cho cô nhỏ của tôi”.

      “Đồng thời, anh cũng không có bất kỳ chứng cớ nào đủ để chứng minh rằng cô tôi đã ép buộc anh, lại nói, muốn tạo ra chứng cớ giả, các người còn chưa đủ tư cách, mà cũng không dám làm.

Để tôi đoán xem nào, nhà Hiên Viên đã hứa hẹn điều gì khiến anh dám nói ra mấy câu mang tính kích thích kiểu này?”  
      “Mấy câu nói không có một chút kỹ năng chuyên nghiệp nào, chỉ đơn giản là muốn chọc tức tôi, tôi thật sự cảm thấy nghi ngờ đấy, thứ mà nhà Hiên Viên hứa cho anh rẻ tiền cỡ nào, lại có thể khiến anh trở nên ngu xuẩn như vậy?”  
      “Cố ý à?”  
      Vu Kiệt hỏi.

      Soạt!  
      Thoáng cái, sắc mặt Lưu Hải càng thêm khó coi.

      Những lời này càng khiến hắn cảm thấy mất mặt hơn so với mấy câu trước đó.

      Ngu xuẩn?  
      Hắn lẩm bẩm hai chữ này.

Cũng đúng, đây không phải ngu xuẩn thì là gì?  
      Thế nhưng…  
      Ngay sau đó, Lưu Hải giơ tay ra, không phải để nắm lại thành nắm đấm, cũng không phải để cầm lấy thứ gì đó, mà là để vỗ tay trước mặt Vu Kiệt.

      “Bộp!”  
      “Bộp!”  
      “Bộp!”  
      “…”  
      Tiếng vỗ tay rõ ràng mà có lực, vang vọng khắp phòng.

      “Không hổ là Lang Vương gây chấn động biên cảnh và trên khắp thế giới năm năm trước, lợi hại, lợi hại, quả thật rất lợi hại!”  
      “Chỉ vài ba câu, đã nói rõ được những suy nghĩ trong lòng tôi, đôi mắt này… chậc chậc, rốt cuộc là được làm bằng thứ gì thế nhỉ? Sao có thể dùng tốt như vậy được?”  
      “Tuy nhiên, tôi nói này, Lang Vương à, hôm nay, tôi đã dám một mình đứng ở đây, sử dụng một vài thủ đoạn nhỏ với anh, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tôi chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn thôi sao?”  
      “Nếu như tôi đoán không lầm, hiện tại trên người anh có lẽ cũng có máy ghi âm, lưu lại tất cả những lời mà chúng ta đã nói từ nãy đến giờ!”  
      Vẻ mặt Vu Kiệt không chút thay đổi, anh rất bình tĩnh, thế nhưng, trong lòng không khỏi nhớ đến máy ghi âm mini giấu trong tay áo.

      Thấy anh trầm mặc, Lưu Hải tiếp tục nói: “Cậu Lý không nói lời nào cũng chẳng sao, người với người, vốn không có cái gọi là tin tưởng tuyệt đối.

Haiz, đúng là đáng buồn mà, thế nhưng không sao cả, dù sao từ nãy giờ tôi cũng chả nói ra điều gì để anh nắm được đuôi cả!”  
      “Tuy nhiên, sẵn đây nói luôn, cậu Lý này, tôi nói cho anh biết, cho dù anh có ghi âm được những lời quan trọng thì… tôi dám cam đoan là anh sẽ không dám phát tán nó ra ngoài đâu, anh tin tôi không?”, Lưu Hải vô cùng tự tin hỏi,  
      “Anh rất tự tin đấy!”, ánh mắt Vu Kiệt vô cùng lạnh lùng.

      “Đúng thế, hay là, anh nghe thử cái này đi!”  
      “Đúng rồi, cậu Lý, mở rộng phạm vi tiếp nhận âm thanh của máy ghi âm đi, tôi sợ anh lưu lại không được rõ ràng!”  
      Dứt lời, Lưu Hải lấy ra một cái điện thoại.

      Trên màn hình hiển thị một tin nhắn vừa được gửi đến, Lưu Hải ấn mở, là một đoạn ghi âm.


Sau khi mở đoạn ghi âm kia lên, hắn đặt điện thoại lên bàn.

      Ấn vào!  
      Phát!  
      “Anh là ai? Anh là ai? Anh muốn gì? Anh định làm gì với tôi? Đây là đâu? Mau thả tôi ra, mau thả tôi ra, tôi nói cho các người biết, các người đang phạm tội đấy, nếu không… nếu không… Tích!”  
      Đoạn ghi âm bị buộc phải kết thúc.

      Cũng ngay khoảnh khắc nó kết thúc, đồng tử Vu Kiệt phóng to ra, vẻ mặt thoáng chốc thay đổi: “Cô lớn!”  
      Âm thanh này…  
      Là cô lớn Lý Tiên!  
      Vu Kiệt ngẩng phắt đầu, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn chòng chọc vào Lưu Hải.

      Trách không được!  
      Mọi người đều đã tề tựu về nhà họ Lý, chỉ có cô lớn Lý Tiên là mãi vẫn không có tin tức.

      Hóa ra…  
      “Khốn kiếp!”  
      Vu Kiệt xông lên trước, duỗi tay nắm lấy cổ áo Lưu Hải, dí người hắn vào vách tường, anh dùng lực rất lớn, khiến cho vách tường lập tức phát ra âm thanh nặng nề.

      Lưu Hải hét lên một tiếng, nhìn về phía Vu Kiệt, hắn lại một lần nữa nhìn thấy nắm đấm giơ giữa không trung, vẫn như trước không hề đánh xuống.

      Hắn cười ha hả, sau đó ho khan: “Sao hả, cậu Lý không dám đánh tôi à? Đến nước này mà vẫn không dám đánh!”  
      Vu Kiệt nghiến răng: “Mày muốn chết?”  
      “Muốn chết?”, Lưu Hải hừ lạnh một tiếng: “Nói thật, Vu Kiệt, mày tưởng tao sợ mày à? Nếu như không phải bởi thân phận của mày, mày cho rằng trong lần tụ họp siêu xe kia, ông đây sẽ đánh người nhà vì mày à?”  
      “Mày là cái thá gì chứ, lại nói, tặng mày một câu, mày mới là đứa ngu xuẩn, ngu xuẩn nhất trong đám ngu xuẩn, vị trí của mày và tao lúc này… thật hoàn hảo!”   
      Dứt lời!  
      Âm thanh vừa kết thúc.

      Mày không đánh thì tao giúp mày đánh.

      Lưu Hải duỗi mạnh đầu về phía trước, sau đó hung hăng nện vào vách tường sau lưng.

      “Rầm!”, một tiếng nổ nặng nề.

      Lưu Hải gào lên: “Á, đánh người, đánh người, có ai không, cậu chủ nhà họ Lý đánh người, mau báo cảnh sát!”  


Bình Luận (0)
Comment