Đệ Nhất Lang Vương

Chương 69

"Xoảng!"

Máy bộ đàm rơi xuống đất, anten bị gãy rồi mất tín hiệu!

Giọng của Vu Kiệt từ đầu bên kia truyền đến, từ một góc độ nào đó có thể chắc chắn hai thủ hạ của gã đã chết!

"...", Vương Ninh.

Một góc hoang vắng trong nhà máy xe hơi bỏ hoang, toàn bộ tòa nhà cực kỳ lộn xộn, Dương Cẩm Tú bị giam trong một căn phòng hoang phế, bảy tám người còn lại đang trốn ở nhiều góc khác nhau chờ Vu Kiệt đến.

Theo kế hoạch của gã, sau khi Vu Kiệt rơi vào vòng vây, thì bọn họ sẽ cùng nhau xông lên đánh chết Vu Kiệt với tốc độ nhanh nhất để giành được lợi thế.

Nhưng điều gã không ngờ là đã có hai người bên phe gã đã chết trước khi trận chiến bắt đầu.

Bọn họ đều là thủ hạ mà chính gã đã vất vả mang từ vòng vây nguy hiểm trong thành phố Ninh ra, mỗi người trong số bọn họ đều trải qua vô số trận chiến, ai nấy đều là máu thịt trong tim gã!

"Vu Kiệt!"

Gã gào lên một tiếng.

Hai chữ Vu Kiệt gần như được phát ra từ giữa kẽ răng.

"Chết tiệt, mày chặt đứt cơ nghiệp của ông đây, còn giết hai thủ hạ của ông. Ông không xong món nợ này với mày đâu".

"Đi, truyền lệnh cho những người khác, bảo bọn họ giữ vững vị trí của mình, tên Vu Kiệt này rất cứng đầu, nhìn thấy hắn ta thì bắn thẳng, đừng do dự!"

"Vâng!"





Trận chiến sắp bắt đầu.

Còn lúc này, trong một nhà hàng nào đó ở quảng trường mới ở Giang Thành, Dương Kiếm đang say sưa nằm trên ghế sô pha cầm điện thoại chơi game, lúc anh ta đang lập team thì có một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại ở cửa bên ngoài cửa hàng.

Một người đàn ông trung niên dẫn bốn, năm vệ sĩ ra khỏi xe rồi đi vào cửa hàng.

Nhìn thấy Dương Kiến u mê game không lối thoát thì khuôn mặt người đó khẽ cau lại, đã lớn vậy rồi mà không nghĩ đến việc kế thừa gia nghiệp, suốt ngày chơi game, nếu để những gia tộc khác ở thành phố Ninh biết được thì còn ra thể thống gì nữa!

"Thằng trời đánh!"

Ông ta uy nghiêm quát một tiếng.

Dương Kiếm lập tức cau mày lại, anh ta rời mắt khỏi màn hình điện thoại, sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên thì lập tức bật dậy vì sợ hãi.

"Bố …"

“Mày còn biết bố là bố mày hả?”, sau khi gia chủ nhà họ Dương lạnh lùng nói xong thì nhìn xung quanh tìm kiếm tung tích của Dương Cẩm Tú.

Nhưng kết quả khiến ông ta rất thất vọng.

"Em gái mày đâu? Sao không thấy nó ở đây?"

"Cẩm Tú…", Dương Kiếm mới nhớ ra hôm nay vừa khớp là ngày thứ ba, ngày mà nhà họ Dương phái người đến đón bọn họ, nhưng cách đây không lâu Dương Cẩm Tú vì muốn xác định quan hệ với tên Vu Kiệt kia mà đã bỏ đi rồi!

Tiêu rồi!

Dương Kiếm gãi sau đầu: "Em…em ấy có việc bận!"

"Việc gì? Mày là anh cả lẽ nào đã quên lời bố nói với mày ba ngày trước rồi sao? Mau gọi điện thoại gọi con bé về cho bố, mấy đứa không biết bây giờ bên ngoài nguy hiểm như thế nào sao?"

Nguy hiểm?

Trong lòng Dương Kiếm run lên: "Bố, bây giờ làm gì còn nguy hiểm gì chứ, không phải tên Vương Ninh đó bị bắt rồi sao?"

Ông ta tức giận nói: "Nghe tin vịt từ đâu đấy, ai nói Vương Ninh đã bị bắt? Sau hành động của thành phố Ninh ngày hôm đó thì hắn ta đã dẫn theo người bỏ trốn rồi, bây giờ không có tin tức gì cả, nếu không phải vì hành tung không xác định của hắn ta thì bố có thể nôn nóng đón mấy đứa về sao? "

"Cái gì?"

Lúc này Dương Kiếm hoàn toàn bị sốc.

Không ngờ…Vương Ninh…chưa bị bắt?

Tên côn đồ căm thù nhà họ Dương đến tận xương tủy vẫn còn ở bên ngoài!

Cũng có nghĩa là…

"Không ổn rồi!"

Vẻ mặt gia chủ nhà họ Dương thay đổi: "Sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Bố…Cẩm Tú có thể đang gặp nguy hiểm, con gọi điện thoại trước đã!"

Dương Kiếm nói xong thì vội vàng lấy điện thoại ra, tìm số của Dương Cẩm Tú và bấm gọi đi.

"Tít tít…"

Không ai trả lời cuộc gọi cả.

Dương Kiếm cúp điện thoại rồi tiếp tục gọi, nhất quyết phải gọi bằng được, nhưng sau nhiều lần thử thì anh ta đã từ bỏ.

Điện thoại không liên lạc được!

Cũng có nghĩa là …

"Bố …"

"Ông chủ, có tin tức gấp!"

Ngay khi Dương Kiếm định nói thì một vệ sĩ nhanh chóng đi tới.

"Nói!"

"Nửa giờ trước bên ngoài bữa tiệc của nhà họ Đổng xuất hiện vài chiếc xe van, qua camera gần đó đã tìm được hành tung của cô chủ, cô chủ bị bắt cóc rồi, chính đám Vương Ninh đã bắt cóc, bọn họ đang ở một nhà máy ô tô bỏ hoang của khu vực ngoại thành, bây giờ có một người tên Vu Kiệt đang đuổi theo, làm sao đây? "

"Cái gì?"

Lúc này bầu không khí trong cửa hàng đột nhiên lạnh xuống.

Dương Cẩm Tú…đã bị Vương Ninh bắt rồi.

Kết cục mà nhà họ Dương của ông ta không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng vẫn đã đến.

Trốn được mùng 1 không trốn được mười lăm!

Ánh mắt ông ta trở lên lạnh lùng, ông ta nắm chặt tay rồi nhìn chằm chằm vào Dương Kiếm: "Bảo mày chăm sóc tốt cho em gái, mày chăm sóc như thế này à? Nếu Cẩm Tú có chuyện gì thì xem mày giải thích với cả dòng họ như thế nào! "

"Bố …"

"Không cần nói nữa, Tiểu Ngũ!"

Gia chủ nhà họ Dương hét lên một tiếng, một vệ sĩ vội vã đi lên: "Ông chủ!"

"Đi, mang nó lên xe cho tôi, đưa về nhà trước rồi canh chừng chặt chẽ, nếu nó dám tự ý đi ra ngoài nửa bước thì trực tiếp đánh gãy chân rồi đưa tới bệnh viện!"

"Bố, con không về, con đi cứu Cẩm Tú, là sơ suất của con, con muốn bù …", Dương Kiếm vô cùng lo lắng, vốn dĩ anh ta muốn để em gái và Vu Kiệt có một mối quan hệ lập trường rõ ràng, nên mới đồng ý để cô rời đi.

Nhưng ai mà ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Nếu Cẩm Tú bị thương thì anh ta sẽ áy náy suốt đời.

"Thôi đi! Mày mà còn bù đắp, đừng đi theo thêm phiền phức đã tốt lắm rồi, mấy năm nay để mặc mày ăn chơi bên ngoài, cũng không biết mày đang làm cái quái quỷ gì nữa. Những việc cơ bản nhất cũng không thể làm tốt được, mày làm cho bố thất vọng quá rồi, mau chóng cút cho bố!"

Gia chủ nhà họ Dương nói xong thì quay đầu lại hỏi: "Lần này chúng ta mang theo bao nhiêu người?"

"Báo cáo ông chủ, hơn mười người".

"Lập tức xuất phát đi đến nhà máy ô tô bỏ hoang, thông báo cho Trương Thế Đào của thành phố Giang, nói cho ông ta biết tin tức của Vương Ninh, bảo ông ta liên hợp với danh nghĩa Giang Thành triển khai hành động, nhất định phải bao vây Vương Ninh lại, lần này tuyệt đối không thể để hắn ta chạy thoát được!"

"Vâng"





Tại bệnh viện số 1 Giang Thành, hai mươi phút sau khi Lãnh Phong gọi điện cho Trương Thế Đào, một nhóm nhân viên văn phòng mặc đồng phục đi theo Trương Thế Đào vội vã đến bên ngoài phòng phẫu thuật.

Ông ta cầm một bản ghi âm trong tay, sau khi nghe xong thì không dám lãng phí thời gian, vội vã dẫn người rời khỏi văn phòng và đi đến đây.

Đặc biệt là khi phải chịu áp lực của nhiều nhân vật lớn thì ông ta càng phải tuân thủ nghiêm ngặt cương vị công tác.

"Ông Lãnh!"

Giọng của Trương Thế Đào phát ra từ cuối hành lang.

Lãnh Phong đang trầm tư đứng trước phòng phẫu thuật, chờ đợi tin tức tên chết tiệt Vu Kiệt bị bắt, ông ta nghe thấy tiếng nói thì vội vàng quay đầu lại.

"Ông Trương, tên khốn nạn đó đã bị bắt về quy án chưa? Hắn ta đã đánh gãy chân của con trai tôi, tôi muốn băm hắn ta ra thành vạn mảnh, ông…"

“Ông Lãnh, tôi đến đây để truyền đạt một tin tức cho ông!”, ngữ khí Trương Thế Đào nghiêm túc.

"Tin tức gì?"

Tiếng nói vừa dứt thì chỉ thấy Trương Thế Đào lấy ra một tờ lệnh bắt giữ: "Căn cứ vào chứng cứ liên quan nắm bắt được trước mắt, chúng tôi xác định được rằng con trai ông, Lãnh Trầm có hiềm nghi giết người, cấu kết với tội phạm bỏ trốn ở bên ngoài, hành vi vô cùng xấu xa, đây là lệnh bắt giữ, bắt đầu từ bây giờ con trai ông sẽ bị chúng tôi giam giữ toàn diện 24/24!"

"Mời ông rời đi ngay bây giờ, đừng quấy rầy chúng tôi xử án!"

"Giết người?", Lãnh Phong tức giận nói: "Có phải ông nhầm rồi không, con trai tôi làm sao có thể giết người được? Người nó giết là ai? Người cấu kết là ai? Ông nói rõ ràng ra cho tôi!"

Trương Thế Đào nói với ngữ khí mạnh mẽ.

"Người anh ta giết là con rể ở rể của nhà họ Cao, Vu Sơn!"

"Người cấu kết là tội phạm bỏ trốn đầu sỏ của tập đoàn phạm tội đứng đầu Ninh Thành, Vương Ninh!"

"Ông Lãnh, ông rõ chưa?"

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment