Đệ Nhất Lang Vương

Chương 693



Mười hai giờ trưa, sắc trời u ám.

      Bên trong sân bay thủ đô chỉ còn một tốp được trang bị đầy đủ vũ trang đứng bao vây, những người bình thường còn chẳng thấy bóng dáng đâu, bọn họ xuất hiện khiến nhà chờ sân bay tràn ngập hơi thở nghiêm túc, dù là rào chắn hay các máy theo dõi ở các góc đều được những nhân viên võ trang này tiếp nhận toàn bộ.

      Nếu điều tra thử về bối cảnh của bọn họ thì chỉ có một câu: Không thể tìm thấy.

      Bốn chữ đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất: Sự tồn tại của bọn họ chỉ chịu trách nhiệm cho những người ở cấp bậc cao nhất.

      Đúng vậy.

      Sự tồn tại của những người này là để bảo vệ những nhân vật bên trong bộ máy hành chính, bọn họ có một tên gọi chung đó là: Long Vệ!  
      Mỗi một người tiến vào Long Vệ đều là một sự tồn tại mạnh mẽ nhất với người thường, từng người bước ra từ đó đều có thể so sánh với những chiến sĩ Lang Nha ngày xưa, còn người huấn luyện bọn họ chính là một cao thủ hóa kình trong cảnh giới tông sư.

      Từ một góc độ nào đó mà nói thì thật ra Long Vệ và “Quốc Phái” là hai tổ chức đã lột xác và tạo thành những tinh anh để bảo vệ tổ chức, chỉ bảo vệ từng đó người thôi!  
      Mà hôm nay, bọn họ đến, ngoài việc bảo vệ nhân vật trọng trong nền kinh tế đã đến sân bay từ sớm thì còn phải bảo vệ cả một người quan trọng trở về từ nước ngoài, sắp đáp máy bay xuống.


      Bấy giờ, trong cơn mưa phùn mùa thu rơi mãi không ngớt.

      Một người đàn ông trung niên đứng trước năm người kia sốt ruột nhìn lướt qua đồng hồ: “Còn mười phút nữa, cuối cùng cũng đến rồi”.

      Người đó tên là Tề Vân, chính là phó tổng của tổ kinh tế phụ trách dự án “Con đường tơ lụa”.

      Mấy người đứng sau lưng ông ta lần lượt là nhân viên chịu trách nhiệm các khâu nhỏ khác trong dự án, mỗi người đều có khả năng làm việc rất mạnh, hơn nữa còn được cấp trên xem trọng.

      Bọn họ mặc tây trang trông cực kỳ long trọng, đeo cà vạt, mang giày da, sợ mình mắc phải chút sai lầm nào đó trong cách ăn mặc khiến nhân vật quan trọng sắp đáp máy bay xuống phải chướng mắt, ảnh hưởng đến lần hợp tác này.

      Nghĩ thế, Tề Vân lại kiểm tra cách ăn mặc của mình một lần nữa.

      Ông ta quay đầu lại hỏi một người phía sau: “Xem lại giúp tôi coi có chỗ nào chưa được ổn lắm không?”.

      Người đó bất đắc dĩ cười nói: “Phó tổng Tề à, ông bảo tôi xem hơn mười lần rồi đó, chẳng có vấn đề gì cả, chắc chắn là vậy đấy, đây là lần ông đẹp trai anh tuấn nhất từ khi tôi biết ông đến nay, ông cũng bỏ công bỏ sức vì mấy người đó thật đấy!”  
      “Đúng vậy, tất nhiên là phải bỏ công bỏ sức rồi”.

      Sau khi xác định cách ăn mặc của mình không có vấn đề gì, Tề Vân thở dài: “Nghĩ xem cả đám chúng ta, để tái hiện lại sự huy hoàng của con đường tơ lựa, để kiến thiết nền kinh tế của đất nước mà bôn ba khắp nơi, ít thì phải mười mấy năm, có nhà không thể về, vợ cũng không được gặp, thỉnh thoảng còn chẳng thể ăn nổi một miếng cơm nóng hổi”.

      “Vất vả lắm mới hoàn thành được hơn phân nửa, chỉ thiếu mỗi khu sáu cuối cùng thôi, trước mắt, bốn người này chính xác là một cơ hội, trong tay mỗi người họ đều nắm giữ những tài nguyên quan hệ đủ để tốc độ xây dựng khu sáu quan trọng nhất được đẩy nhanh hết mức có thể, thậm chí có thể nói là không gì cản được”.

      “Trong thời điểm này, chúng ta không thể lơ là, mọi người phải nhớ cho thật kỹ, khu sáu cuối cùng chính là nơi quan trọng nhất của con đường tơ lụa trải rộng khắp nửa quả đất này, cũng là nơi khó thương lượng nhất trong dự án, nếu lần này bốn người đó có thể đồng ý hợp tác thì ít nhất chúng ta có thể bớt được mười năm thời gian, hiểu chưa?”  
      “Vì đất nước!”  
      “Vì nhân dân!”  
      “Cũng vì lão đại của chúng ta, mọi người nhớ kỹ, lát nữa đừng gây ra bất kỳ một sai sót nào”.

      Giọng Tề Vân cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt lại hết sức nặng nề.

      Ông ta cực kỳ xem trọng dự án này, cả cấp trên cũng thế, cực kỳ xem trọng bốn người sắp đến nên mới cử Long Vệ đến để đặc biệt hộ tống, không hề nói quá lên tí nào, dự án “Con đường tơ lụa” hoàn thành thì sẽ là khâu rực rỡ nhất trong kế hoạch tái hiện lại này.

      Nghe thế, tất cả những người đã đứng đây chờ rất lâu lập tức lên tinh thần.


      “Đúng vậy, nhất định không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì”, một người gật đầu thật mạnh.

      “Nếu xảy ra sai sót thì tất cả những cố gắng trong mười mấy năm nay sẽ đổ sông đổ biển hết”.

      “Ừ, đúng, nhất quyết không được sai”.

      Mấy người họ siết chặt nắm đấm, ánh mắt cực kỳ kiên định.

      Đột nhiên có một người hỏi: “Phó tổng Tề, ông có cảm thấy kỳ lạ không? Tại sao bốn người này lại đột nhiên đến thủ đô để bàn bạc với chúng ta về việc xây dựng dự án con đường tơ lụa? Trước đó họ hoàn toàn không hề có một dấu hiệu nào!”  
      Câu hỏi vừa được đưa ra thì mấy người khác cũng lập tức nhíu mày, vẻ mặt hết sức khó hiểu.

      “Đúng vậy, tôi cũng thấy hơi kỳ lạ, mấy người họ bình thường muốn gặp một lần, có hẹn trước luôn cũng phải sắp xếp rất lâu, trước đó tôi và tổng giám đốc Lý đã chia nhau đi tìm bốn người này vì khu sáu mà còn chẳng vào được cái cửa, sao lần này bọn họ lại kéo nhau đến đây hết vậy?”  
      “Chuyện thất thường ắt có nguyên nhân, phó tổng Tề, chuyện này thật sự hơi lạ!”  
      Những người có thể đứng ở đây đều không ngốc, cẩn thận nghĩ lại, bọn họ hoàn toàn không thể tìm thấy bất kỳ lý do nào có thể khiến bốn người đó đích thân đến thủ đô để bàn về dự án lần này.

      Thực hiện dự án lâu, bọn họ biết rất rõ một việc.

      Mục đích chính của việc xây dựng con đường tơ lụa chính là hướng cho những nơi nghèo nàn có thể phát triển lên, bước lên con đường làm giàu, do đó con đường tơ lụa trải dài nửa quả dắt này sẽ trở thành một “chỉnh thể kinh tế” có thể sánh ngang với ba nước phát triển nhất trong ba mươi năm.

      Hoa Hạ, chính là trung tâm lớn nhất của “chỉnh thể kinh tế” này, đến lúc đó, con đường tơ lụa với Hoa Hạ là trung tâm sẽ triển khai những phương án chiến lược có hiệu quả rõ rệt nhất, nền kinh tế cả nước sẽ sống lại thời kỳ đỉnh cao, thậm chí là vượt qua cái đỉnh đó.

      Nhưng, trong chiến lược đó, khu vực bốn người đó nắm trong tay là bắt buộc, nhưng lợi ích cá nhân dành cho bốn người họ lại chẳng có bao nhiêu tác dụng, đó cũng là lý do tại sao Lý Châu dẫn người tới tận cửa nhưng còn chẳng gặp nổi mặt người nào.

      Một câu thôi, không đủ lợi ích thì liên quan quái gì đến tôi!  
      Nhưng bây giờ…  
      Bốn người từ chặn họ ngoài cửa lại vội vàng chạy từ nước ngoài sang, hơn nữa còn ngồi cùng một cái máy bay trực thăng!  
      Điều đó đủ để khiến họ vắt óc nghĩ ba ngày bảy đêm vẫn không hiểu.

      Tề Vân im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Lạ thật, lạ thật, nhưng nói chung vấn là một tin tức tốt, bốn người họ tự nguyện đến đây trao đổi tức là chuyện này có thể sẽ thương lượng thành công”.

      “Còn nguyên nhân cụ thể, thì không cách nào biết được”.


      “Bây giờ chúng ta cứ hoàn thành trách nhiệm đang đặt trên vai đi đã, đừng làm hỏng chuyện, nếu mọi thứ xảy ra vấn đề gì thì làm sao chúng ta báo cáo với tổng giám đốc Lý được!”  
      Đang thực hiện nhiệm vụ quan trọng nên Tề Vân bỏ qua nguyên nhân thật sự sau chuyện này.

      Có lẽ cấp trên sẽ chú trọng vào kết quả cuối cùng hơn, chỉ cần quá trình không xảy ra vấn đề gì thì bọn họ cũng không quan tâm lắm.

      “Nếu tổng giám đốc Lý có ở đây thì tốt quá”, nói xong, Tề Vân lại thở dài, ánh mắt cực kỳ bất đắc dĩ.

      Một người vỗ vai ông ta: “Phó tổng Tề đừng lo lắng cho tổng giám đốc Lý, tôi và ông đã làm việc với bà ấy rất nhiều năm nên bà ấy là người thế nào chúng ta là người rõ nhất”.

      “Thanh giả tự thanh, những người trong ủy ban thẩm vấn sẽ trả cho tổng giám đốc Lý sự trong sạch”.

      Tề Vân gật đầu: “Mong thế”.

      Đúng lúc này, chủ tịch sân bay thủ đô vội vàng chạy tới, thở hồng hộc đi nhanh đến chỗ Tề Vân.

      “Tới rồi!”  
      “Phó tổng Tề, người tới rồi, ông xem!”  
      “Máy bay đáp xuống rồi”.

      Nói xong, mọi người nhìn lên bầu trời theo hướng ngón tay chủ tịch chỉ.

      Chỉ thấy…  
      Một chiếc máy bay tư nhân màu trắng như con đại bàng lớn đang sải cánh trên bầu trời… Dần đáp xuống!  
      …  


Bình Luận (0)
Comment