Đệ Nhất Lang Vương

Chương 753



Lúc này bầu không khí trong phòng làm việc lạnh đến đáng sợ.

Phía bên này, Lỗ Tư Châu ngồi trước màn hình máy tính gọi video, siết chặt ly nước trong tay, ném mạnh xuống đất, lửa giận bừng bừng.

Tất cả đều chết rồi!  
Chết hết rồi!  
Đương nhiên ông ta hiểu rõ những người ẩn nấp trong con hẻm đó là ai.

Chính là sát thủ đã trải qua rất nhiều thể loại huấn luyện nghiêm khắc của tộc Thánh Đường, chuyên canh gác những lối vào quan trọng trong căn cứ của tộc Thánh Đường, là nhân viên quan trọng canh giữ bí mật ẩn nấp bên ngoài căn cứ của gia tộc.

Nếu những người này còn sống thì đồng nghĩa với việc những bí mật của gia tộc sẽ không bao giờ bị bại lộ, nếu bọn họ chết thì cũng đồng nghĩa với việc kẻ thù…đến rồi!  
Hơn nữa, kẻ địch đã lẻn vào tộc Thánh Đường!  
Đây là một tin xấu đối với tộc Thánh Đường, hiện đã bị mất đi một nửa sức mạnh.

Sắc mặt Lỗ Tư Châu bỗng trở nên u ám: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  
Christopher cũng lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Gấu Đen: “Nói đi chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  
Hai nhân vật lớn trong gia tộc đồng thời chất vấn, áp lực như núi khiến cả người Gấu Đen run lên, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, sau đó dùng ánh mắt căng thẳng đáp: "Là…là tổ chức Đệ Nhất…”  
“Tổ chức Đệ Nhất?”  
Giây tiếp theo, Lỗ Tư Châu đứng bật dậy, sắc mặt đanh lại: “Tổ chức Đệ Nhất của Hoa Hạ?”  
Gấu Đen gật đầu: “Đúng vậy, thưa tộc trưởng, năm phút trước tôi vừa gọi điện cho Chim Ngói xong, bảo cậu ta cẩn thận một chút.

Không ngờ vừa cúp điện thoại để gọi cho người khác thì đã xảy ra chuyện.


Tất cả điện thoại của bọn họ giống như bị nhiễu sóng vậy, bất kể tôi có gọi thế nào, cũng không nhận được bất kỳ phản hồi gì cả.

Cuối cùng, khi tôi gọi cho Chim Ngói, lại phát hiện…"  
“Một người lạ nghe điện thoại, đối phương tự xưng là tổ chức Đệ Nhất Hoa Hạ, còn…còn nói là đến báo thù, tôi…”  
“Báo thù!”  
Xoẹt!  
Sắc mặt của hai người đột nhiên nhiên thay đổi.

Thù?  
Thù gì?  
Là nhân vật cao cấp của bộ Thiên, bọn họ hiểu rất rõ ngọn nguồn trong chuyện này, thù hận giữa tổ chức Đệ Nhất và tộc Thánh Đường mãi mãi không thể nào chấm dứt được, bọn họ cũng hiểu rõ thực lực của tổ chức Đệ Nhất.

Để loại bỏ hết gián điệp của tổ chức Đệ Nhất ở Lập Kiên, tộc Thánh Đường đã cử hai trăm sát thủ cấp ba tiểu kình, được đào tạo chuyên nghiệp, đến phối hợp với mọi hành động của cơ quan, cứ tưởng rằng ở trên địa bàn của mình thì có thể dễ dàng xử lý đám người kia.

Nhưng hai người họ không ngờ được rằng, vì muốn giết hết tất cả gián điệp của tổ chức Đệ Nhất, mà tộc Thánh Đường không chỉ phải trả giá bằng 80% sát thủ trong tộc bị thương, mà còn gần như toàn quân bị tiêu diệt, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể giết chết một nửa số người của đối phương mà thôi.

Đám người đó…  
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Sức chiến đấu đó khiến người khác khó mà tưởng tưởng được.

Nhưng đúng lúc này, khi sự tập trung của bọn họ đều dồn hết vào chuyện chống lại Vu Kiệt để cứu Lỗ Phi Nhã, thì người của tổ chức Đệ Nhất bất ngờ tìm ra nơi ẩn nấp của bọn họ và bắt đầu hành động, chuyện này đến quá bất ngờ.

Christopher vô thức siết chặt khẩu súng giấu ở thắt lưng: "Không thể nào...!không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được, người của tổ chức Đệ Nhất làm sao có thể tìm được địa bàn của chúng ta, còn có thể giết hết tất cả số sát thủ mà chúng ta đã sắp xếp”.

“Trừ khi bọn chúng có được bản đồ toàn bộ vị trí trong bộ Thiên của chúng ta, nhưng…nhưng chuyện này…”  
“Không thể nào xảy ra được!”  
Lỗ Tư Châu cũng cau mày: “Quả thực là không thể nào xảy ra chuyện này”.

“Người của tổ chức Đệ Nhất, không có khả năng điều tra lợi hại như vậy, trừ phi…”  
Christopher nói đến đó, giọng điệu vô cùng căng thẳng.

Gấu Đen cũng lo lắng không yên nhìn tộc trưởng trong cuộc gọi video.

Chỉ thấy ánh mắt Lỗ Tư Châu cực kỳ lạnh lùng: “Trong tộc xuất hiện kẻ phản bội!”  
“…”, Christopher.

Kẻ phản bội!  
Tiếp đó, ánh mắt của ông ta bất giác nhìn về phía Gấu Đen.

Bị ánh mắt này lia tới, cả người Gấu Đen sởn gai ốc, bất giác run bần bật, hắn vội vàng xua tay nói: “Không phải tôi, không phải tôi, tôi không phải kẻ phản bội, ông Christopher, ông hiểu tôi mà, tôi…”  
Christopher không nói lời nào, bỗng nhiên lấy khẩu súng ở thắt lưng ra, chĩa thẳng vào đầu Gấu Đen.

“Đoàng” một tiếng.


Nổ súng rồi.

Viên đạn bắn vào đầu Gấu Đen, đâm xuyên qua trán của hắn.

Thi thể ngả về sau, cuối cùng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng lộp độp.

“Không phải mày, vậy thì tại sao mày vẫn còn sống?”  
Lỗ Tư Châu nghiêm túc nói: “Đừng làm lỡ thời gian, trước tiên ông phải thông báo cho người trong cơ quan, yêu cầu bọn họ lập tức phái người phong tỏa khu vực xung quanh.

Nếu như hiện tại căn cứ của gia tộc đã bị bại lộ, chúng ta dứt khoát không cần nữa, lợi dụng cơ hội này diệt sạch bọn gián điệp của tổ chức Đệ Nhất, chôn hết bọn chúng ở đây".

“Tôi nghĩ, đây là một phần đại lễ, sẽ khiến mối quan hệ hữu nghĩ giữa bộ Thiên chúng ta và cơ quan càng thêm thân thiết hơn".

“Tôi hiểu rồi, tộc trưởng, tôi đi làm ngay đây”.

Nói xong, cuộc gọi video kết thúc.

Sau khi nhận được một loạt tin tức về cuộc xâm phạm của tổ chức Đệ Nhất, Christopher không dám ở lại đây nữa, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra gửi thông tin cho tất cả những người còn sống của tộc Thánh Đường ở thủ đô, sau đó tìm được một số điện thoại liên lạc trong danh bạ.

Không cần suy nghĩ, Christopher lập tức nhấn gọi đi.

“Tút…tút…tút…”  
Khi chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia, một người đàn ông tóc vàng thô bạo đang ân ân ái ái cùng một cô gái tóc vàng trong phòng, lúc này mới ngồi dậy dựa vào đầu giường.

“Mẹ nó, lại là tên khốn nào không có mắt nữa vậy, lúc này lại gọi điện thoại đến, chán sống rồi!”  
Bị quấy rầy chuyện tốt, là một người đàn ông thì đều sẽ tức giận.

Cô nàng tóc vàng cười yểu điệu, tựa đầu vào vai người đàn ông nói: “Anh yêu, anh mệt rồi sao?”  
Người đàn đông híp mắt lại: “Mệt? Haha, anh đây sao mà mệt được chứ, cục cưng à, em đợi mà xem!”  
“Ai dà”.

Cô nàng tóc vàng kinh ngạc: “Anh yêu, anh không nghe điện thoại sao? Lỡ như có chuyện gì quan trọng thì sao?”  
“Có chuyện quái gì quan trọng chứ!”  
Người đàn ông khinh khỉnh nói: "Anh là ai em còn không biết sao? Người trong đội an ninh Lập Kiên đều do anh quản lý.

Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì hay không, anh còn không hiểu rõ sao? Có thể có chuyện gì chứ, cho dù có thì cũng để đám người ngu ngốc của tộc Thánh Đường kia giải quyết”.

“Cục cưng, chúng ta tiếp tục đi, hahaha…”  
“Ai dà, đáng ghét quá đi!”  
“…”  
Chuông điện thoại reo rất lâu, nhưng không có ai nghe máy.

Đồng tử Christopher co rút lại: “Tên ngu này, vậy mà dám không nghe điện thoại của mình? Đồ khốn kiếp!”  
Ông ta tức giận rống lên, lại tiếp tục gọi đến số điện thoại này.

Nhưng bất kể ông ta có gọi bao nhiêu lần hay gọi thế nào thì chủ nhân của số điện thoại kia cũng đều giả vờ như không nghe thấy, không hề bắt máy một lần.


Cuối cùng, trực tiếp chọn tắt nguồn điện thoại!  
Christopher cực kỳ tức giận: “Đệt, não hắn úng nước rồi sao?”  
“Vậy mà lại tắt nguồn điện thoại!”  
“Làm sao đây? Làm sao đây?”  
Christopher bắt đầu hoảng loạn, nếu như không có sự hỗ trợ của cơ quan, chỉ dựa vào người của tộc Thánh Đường mà muốn tiêu diệt hết người của tổ chức Đệ Nhất, căn bản là đang hy vọng hão huyền.

Đột nhiên, ông ta nghĩ đến một số điện thoại khác.

Đúng!  
Đúng rồi!  
Tên đó là đội trưởng đội an ninh, một khi lực lượng dưới tay hắn báo cáo có một vụ giết người hàng loạt nghiêm trọng, vậy thì hắn nhất định sẽ biết!  
Trước mắt chỉ có cách này thôi.

Christopher lạnh lùng đánh hắng một tiếng, sau đó nhấn gọi đến số điện thoại của cơ quan ở thủ đô.

Một phút sau, điện thoại được kết nối.

“Alo.

Đây là trung tâm cơ quan, xin hỏi ông đã gặp phải chuyện gì rắc rối sao?”  
Christopher vội vàng đáp: “Hẻm Liên Tam đã xảy ra một vụ giết người tồi tệ, đã có năm mươi người tử vong, thỉnh cầu…”  
Độp!  
Ông ta còn chưa nói hết câu.

Điện thoại…bị ngắt rồi!  
“…”, Christopher!  
Chuyện…chuyện này là cái cái quái gì thế?  
Đúng lúc điện thoại của ông ta vừa bị ngắt kết nối, thì có tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa sổ.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Christopher.

Vu Kiệt: “Nếu ông muốn thỉnh cầu giúp đỡ thì hãy từ bỏ đi!”  
“Bởi vì cho dù bọn họ có thật sự nghe điện thoại của ông…”  
“Thì cũng không kịp đến đây để cứu ông đâu”.

“Không phải sao?”.


Bình Luận (0)
Comment