Đệ Nhất Lang Vương

Chương 762



Sáu giờ sáng, mưa to vẫn kéo dài dăng dẳng.

Nước trong sông ngòi đã dâng lên không ít, trong công viên, hoa cỏ bị bao phủ trong màn mưa, cơn mưa bao trùm hết thảy, mang đến cảm giác thê lương.

Người dân thủ đô vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày, không ngừng bôn ba vì công việc, cầm ô, chen chúc trên tàu điện ngầm, nhưng bọn họ vẫn cúi đầu lướt điện thoại, liên tục cập nhật một tin tức vừa được tung ra sáng nay.

Tiêu đề tin: Theo như nguồn tin đáng tin cậy, bốn trong năm bệnh viện hàng đầu thủ đô đã đưa vào sử dụng dược phẩm còn đang trong quá trình thử nghiệm cho các bệnh nhân ung thư, khiến bảy người tử vong, bốn người còn đang hôn mê, hiện tại, hai người đang trong tình trạng nguy cấp.

Dưới tiêu đề này là một bài viết gần 500 chữ, miêu tả toàn bộ quá trình vụ việc, bắt đầu từ việc các chuyên gia đến viện nghiên cứu, sau đó mang theo thuốc trở về, dùng cho bệnh nhân, tất cả đều được miêu tả rõ ràng.

Chỉ sau vài tiếng công khai, vụ việc này đã nhanh chóng lọt vào top tìm kiếm.

Có hơn hàng triệu bình luận.

Hàng trăm ngàn lượt chia sẻ.

Và hơn hàng trăm triệu lượt xem.

Điều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc chính là, sau bốn tiếng công khai, dường như có sự can thiệp của một tổ chức có thực quyền nào đó, tin tức này chẳng những biến mất khỏi top tìm kiếm, mà còn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào trên mạng.

Tất cả những người tham gia bình luận cũng đồng loạt nhận được thông báo cảnh cáo từ phần mềm.


Hiển nhiên…  
Tin tức này đã bị các tổ chức có liên quan khống chế, mơ hồ có xu thế đè ép dư luận.

Vì muốn kiểm soát hướng đi của dư luận, ban lãnh đạo viện nghiên cứu không thể không mở cuộc họp khẩn, đưa ra quyết định cầu viện lãnh đạo cấp cao.

Đương nhiên…  
Là trợ giúp có điều kiện.

Điều kiện duy nhất: Trong vòng một ngày, phải nghiên cứu, chế tạo ra được loại thuốc đặc trị chính thức để cứu mạng sáu người còn lại, chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt áp lực trên diện rộng, bù đắp cho những tổn thất và danh dự của viện nghiên cứu.

Vì vậy, toàn bộ nhân viên của viện nghiên cứu y dược đều đặt hi vọng vào một người.

Lý Tiên.

“Tiến sĩ Lý, chúng tôi đã cố hết sức giảm bớt áp lực dư luận về vụ việc, cấp trên cho chúng ta thời gian một ngày.

Vì viện nghiên cứu, vì mọi người, và vì chính mình, bà nhất định phải hoàn thành thí nghiệm trong thời gian hạn định”.

Bên ngoài phòng thí nghiệm, tất cả nhân viên khoác áo trắng đều đang đứng chờ.

Những người còn nán lại đây hầu hết đều là các nhà khoa học lão thành, đồng thời, bọn họ còn là những đồng đội đã kề vai chiến đấu với Lý Tiên trong suốt những năm qua.

Trong đó, phần lớn đều đã cống hiến trong âm thầm, không màng danh tiếng.

Sau khi nhận được điện thoại của Tiểu Trương, bọn họ lập tức đến đây, chờ đợi Lý Tiên.

Lúc này, Lý Tiên khoác lên mình đồng phục của viện nghiên cứu, bà ta đứng ở cửa, nhìn Tiểu Trương cầm dù đứng trong mưa, cùng với các vị lãnh đạo khác của viện nghiên cứu.

Mỉa mai thay, trong số những người này, không có vị viện trưởng kia.

Ánh mắt bà ta thoáng trở nên lạnh lùng, liếc mắt nhìn những nhân viên nghiên cứu đang chờ bên cạnh, cảm thấy có hơi kỳ quái.

Ngày đó, bà ta đứng ngoài cửa, nghe thấy có một số nhà khoa học mỉa mai mình, thế nhưng hiện tại… bọn họ đều không có mặt ở đây.

“Tiến sĩ Lý…”  
Thấy Lý Tiên trầm mặc không đáp, Tiểu Trương nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng thúc giục, vẻ mặt lộ rõ sự lúng túng.

“Tôi biết rồi!”  
Ngay lúc đó, Lý Tiên đáp: “Trong vòng một ngày, tôi sẽ hoàn thành thí nghiệm cuối cùng, so với lộ trình trước đó, phần cuối này cũng không quá phức tạp.

Hiện tại, tôi hi vọng không bị bất kỳ ai quấy rầy!”  
“Bà yên tâm, bà yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không có ai quấy rầy bà!”  
Tiểu Trương vỗ ngực cam đoan.

Chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của viện nghiên cứu, dù cho phải mạo hiểm, đắc tội với người khác, cô ta cũng phải đảm bảo an toàn cho Lý Tiên trong quá trình thí nghiệm.


Huống hồ, cô ta đã nghe nói về chuyện xảy ra trước đó, Hồ Yến bị bắt đi, viện trưởng không có tin tức, hành vi của hai người bọn họ khi bão tố ập đến đã phần nào nói rõ chân tướng.

Ai mới là người nghiên cứu thành công dự án lớn nhất này?  
Ai mới thật sự là người nghiên cứu ra kết quả?  
Ai mới là người có địa vị cao nhất trong viện nghiên cứu?  
Đáp án… không thể nghi ngờ!  
Ở thời điểm mấu chốt, dám đứng ra đảm đương vai trò trụ cột mà không vấp phải bất kỳ sự phản đối nào, chỉ với phong thái này, đã đủ!   
Lý Tiên trầm giọng nói: “Nói rõ ràng trước, tôi nhận, không phải vì viện nghiên cứu, cũng không phải vì cô, càng không phải vì bản thân tôi!”  
“Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho những người đã mất, không để sai lầm tương tự phát sinh!”  
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian, bắt đầu thôi!”, Lý Tiên nghiêm giọng.

Dứt lời, bà ta xoay người bước vào phòng thí nghiệm.

Nhận được lệnh, những nhân viên còn lại cũng lập tức đi theo Lý Tiên vào phòng thí nghiệm.

Hiện tại là sáu giờ sáng, thời gian rất cấp bách, phải tranh thủ từng giây phút một.

Chẳng mấy chốc, thí nghiệm bắt đầu, căn cứ dữ liệu của ngân hàng gen người cùng với các chỉ số mang tính tiêu chí, Lý Tiên tiến hành thí nghiệm trình tự gen và kiểm tra các tiêu chuẩn về khả năng thích ứng của cơ thể người.

Dựa trên kết quả của thí nghiệm trước đó, đặt cơ sở tiến hành bước tiếp theo, nói cách khác là cơ cấu tỷ lệ!   
Cùng một trình tự gen có thể tiêu diệt được tế bào ung thư trên chuột bạch, nhưng không nhất định có thể sử dụng trên cơ thể người.

Bởi vì cấu tạo thần kinh và bộ gen của người hoàn toàn khác với chuột, tức là sau khi dùng thuốc, chuột bạch có thể sống, cũng không có nghĩa là số thuốc này có thể được đưa vào sử dụng trong cộng đồng.

Điều mà Lý Tiên muốn làm, chính là dùng cách của mình, trong điều kiện không thí nghiệm trên người, có thể hoàn thành “cơ cấu tỷ lệ”.

Trong vòng nửa tiếng, bà ta đã hoàn thành phân công công việc cho mọi người.

Sau khi phân công xong, mỗi nhân viên bắt tay vào thí nghiệm của mình.

Trong phòng thí nghiệm, mọi người bắt đầu chạy đua với thời gian.

Bất kể là bầu không khí hay vẻ mặt của mỗi một nhân viên cũng đều vô cùng nghiêm túc.

So với bọn họ, những người trong ban lãnh đạo của viện nghiên cứu đang đứng chờ bên ngoài đều lộ vẻ lo lắng.

Ngày thường, ai cũng bận bịu với công tác ngoại giao, nhưng lúc này đây, không người nào dám rời đi, thầm mong sớm nhận được tin tức, bọn họ hận không thể mở to mắt hơn để nhìn cho rõ.

Tiếng mưa rơi ầm ầm ngoài sân.

Vài vị lãnh đạo đã bắt đầu đứng không vững.

Nhưng vẫn cố chịu đựng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.


Bọn họ hiểu rất rõ, nếu như trong vòng một ngày này, phòng thí nghiệm không đạt được kết quả cuối cùng, vậy thì, tất cả những người trong ban lãnh đạo có mặt tại đây đều phải trả một cái giá đắt vì những bệnh nhân ung thư đã chết một cách thê thảm kia.

Dùng một câu châm ngôn để hình dung: Khi trước cười vui bao nhiêu, thì hiện tại khóc thảm bấy nhiêu.

Sớm biết như vậy, lúc trước ngạo mạn công khai để làm gì?  
“Giám đốc Trương, theo ông thì tiến sĩ Lý có thể tìm ra kết quả trong khoảng thời gian ngắn như vậy không?”  
“Đúng đó, nếu không đạt được kết quả, kết cục… cũng chỉ…”  
“Đừng nói mấy lời xúi quẩy kiểu đó, nhất định sẽ được, nhất định sẽ được, đó là tiến sĩ Lý mà!”  
“…”, mấy vị lãnh đạo bàn luận xôn xao, ai cũng ngập ngừng, nói không nên lời.

Nghe bọn họ nói, Tiểu Trương siết chặt nắm đấm: “Nhất định sẽ thành công!”  
Thế nhưng…  
Trời không thuận theo lòng người.

Ở thời điểm bạn sắp chạm đến thành công, luôn có vài người duỗi chân ra, gây trở ngại cho bạn.

Ngay khi Lý Tiên vừa tiến vào phòng thí nghiệm chưa đến một tiếng, bên ngoài, một hàng xe cảnh sát hú còi dừng lại trước cửa.

Kế đó, một đám nhân viên bước xuống xe, xông thẳng đến trước cửa phòng thí nghiệm.

Nhìn thấy những người này, mắt Tiểu Trương híp lại.

“Các người là ai? Ai cho phép các người đến đây?”  
Vừa dứt lời, người thanh niên dẫn đầu đã lấy ra lệnh truy nã, đưa đến trước mặt Tiểu Trương: “Tổ điều tra làm việc, đây là lệnh truy nã, không ai được phép cản trở, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”  
Soạt!  
Tiểu Trương biến sắc: “Lệnh truy nã? Các người muốn bắt ai?”
Vẻ mặt người thanh niên lạnh lùng: “Bắt ai à? Trong lòng cô biết rõ mà!”
“Người đâu, vào phòng thí nghiệm, bắt người đưa đi!”
Tiểu Trương ngơ ngác, vội ngăn trước mặt bọn họ: “Rốt cuộc các người muốn bắt ai?”
Người thanh niên nhướng mày, tỏ vẻ tức giận: “Lý Tiên – kẻ đã hại chết bảy bệnh nhân ung thư!”
Ầm!
Toàn trường khiếp sợ.

“…”, Tiểu Trương.

“…”, ban lãnh đạo của viện nghiên cứu..


Bình Luận (0)
Comment