Đệ Nhất Lang Vương

Chương 790

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dưới cơn mưa tầm tã, trong căn biệt thự, tất cả các nữ giúp việc và người hầu được sắp xếp đến để chăm sóc cho Thượng Quan Bắc đều bị đuổi đi, chỉ để lại Thượng Quan Bắc với người bố Thượng Quan Châu và lão gia chủ nhà Thượng Quan, Thượng Quan Phiệt.

Rất khó để tưởng tượng, khi cả giới thượng lưu của thủ đô đều bận rộn bàn tán về chiếc máy bay tư nhân chở Vu Kiệt xảy ra tai nạn nổ mạnh, thì nhà họ Thượng Quan đang lén lút dạy dỗ con cháu nhà mình.

Theo lý mà nói, gia đình đối thủ lâu năm mất đi người thừa kế thì họ phải uống rượu ăn mừng mới đúng, khi tin tức đó vừa được tung ra, có rất nhiều gia tộc vướng mắc mâu thuẫn với nhà họ Lý đều rót rượu cười nói hả hê, cực kỳ sảng khoái.

Thế mà hai người rất quan trọng của nhà Thượng Quan lại đáp máy bay suốt đêm đến Thiên Thành, mặc kệ mưa to gió lớn, vừa vào tới đã trực tiếp cho Thượng Quan Bắc một cái tát.

Bấy giờ, tiếng bạt tai đó dường như đang được phóng to hơn bao giờ hết, vang vọng khắp các góc sân.

Thượng Quan Bắc che mặt, hốc mắt ngân ngấn nước mắt, vẻ mặt vẫn âm u nhìn chằm chằm người bố Thượng Quan Châu, như thể hắn ta đang không phục.

“Thằng trời đánh này, bố hỏi con một lần nữa, chuyện máy bay của thằng nhóc nhà họ Lý gài bom có phải do con làm hay không”, sau đó, giọng Thượng Quan Châu trở nên cực kỳ dữ tợn, mày nhíu chặt, như thể hành động đó có thể uy hiếp đến sự tồn tại của nhà Thượng Quan.


Thượng Quan Bắc vẫn giữ im lặng, chỉ ôm lấy bên má bị tát đỏ bừng lên.

Bấy giờ, Thượng Quan Phiệt thấy hắn ta như thế bèn nói: “Tiểu Bắc, cháu đừng ngậm miệng như hến mãi thế, nếu cháu làm thì cháu cứ nói, tranh thủ lúc người nhà họ Lý vẫn chưa kịp điều tra rõ ràng sự thật, tất cả vẫn có thể cứu vớt được, mọi người có đủ thời gian để gửi cháu đi, nhà họ Thượng Quan cũng còn cơ hội để giữ lại chốn dung thân cho mình”.

Nói đến thế, lòng Thượng Quan Phiệt cũng phải nén đau.

Nhà Thượng Quan!
Một trong bốn gia tộc quyền thế lớn nhất của thủ đô, không thua bất kỳ một gia tộc giàu có nào trong nước, dù là tài sản hay quyền lực.

Một gia tộc với gốc rễ to lớn như thế, lại liên tục ngã xuống trước nhà họ Lý.

Bởi vì…
Lập trường không đúng.

Nhà họ Thượng Quan luôn bị đặt ở trung gian phải gánh chịu áp lực từ hai phía rất lâu, cũng vì như thế nên Thượng Quan Phiệt không dám làm bất kỳ chuyện gì để người khác nắm được thóp.

Thế nhưng ông ta lại không ngờ được rằng đứa cháu mình yêu thương nhất, là thiên tại nhà họ Thượng Quan luôn lấy làm kiêu ngạo lại liên tục đưa nhược điểm cho người nhà họ Lý nắm.

Xảy ra liên tục hai chuyện trước đó, cánh chim của nhà Thượng Quan đã bắt đầu nghiên ngả, không thể gánh nổi ngọn núi lớn, bây giờ tin tức Vu Kiệt xảy ra chuyện chẳng lành được gửi về, bọn họ lập tức chạy vội đến Thiên Thành để hỏi cho ra lẽ!
Không phải họ không muốn tin tưởng Thượng Quan Bắc, mà là trong số những người ở thủ đô, người có thù oán lớn nhất với Vu Kiệt, chẳng có gì để nghi ngờ… Đó là Thượng Quan Bắc.

Hơn nữa, lần này không phải là chuyện nhỏ!
Phản ứng của nhà họ Lý.

Phản ứng của tổ chức Đệ Nhất.

Cả cấp trên ở thủ đô cũng đã cho phép đội khoa học kỹ thuật điều động tàu ngầm tiên tiến nhất ra biển.

Từng đó là đủ để cho thấy tính nghiêm trọng của vụ tai nạn Vu Kiệt gặp phải lần này.


Hơn nữa, đứng ở vị trí của Thượng Quan Phiệt, ông ta lại càng hiểu rõ về địa vị và bối cảnh của những nhân vật tham gia vào hành động cứu viện lần này.

Ông ta cứ tưởng rằng Vu Kiệt chỉ có mỗi nhà họ Lý chống lưng, cùng lắm là thêm thân phận Lang Vương Hoa Hạ, nhưng khi nghe thấy hội thương nghiệp Long Đầu cũng tham gia vào việc cứu hộ thì ông ta bắt đầu ý thức được…
Bọn họ đã đánh giá quá thấp về ngọn núi chống lưng cho chàng thanh niên tên Vu Kiệt này!
Cùng lúc đó, Thượng Quan Phiệt cũng nghe được một thông tin từ mạng lưới quan hệ của mình, lần trước trong chuyện của Lý Châu, sở dĩ bà ta có thể được thả ra trong buổi hội thẩm hôm đó, ngoài sự giúp đỡ của người thầy đó thì dường như mọi thứ không thể thoát khỏi liên quan đến hội thương nghiệp Long Đầu.

Hai thứ đó kết hợp lại, Thượng Quan Phiệt lập tức cắt đứt tất cả mọi suy nghĩ tranh đấu với nhà họ Lý!
Không phải ông ta không muốn đấu, mà là… Hai bên hoàn toàn không nằm trên cùng một mặt phẳng ngang bằng nhau.

Nhà Thượng Quan… Không thể đấu lại hội thương nghiệp Long Đầu.

Thế nên ông ta mới tức tốc chạy tới tra hỏi Thượng Quan Bắc.

Nếu hắn ta làm, thì lập tức cuốn gói chạy lấy người!
Nếu hắn ta không làm, thì Thượng Quan Phiệt có thể yên tâm.

“Nói đi, thằng trời đánh, ông nội đang hỏi kìa không nghe thấy à!”, Thượng Quan Châu nổi giận mắng.

Sau đó, Thượng Quan Bắc cười khẩy: “Ông nội… Nhà chúng ta… Sợ nhà họ Lý đến thế ư?”
Ánh mắt Thượng Quan Phiệt tối đi: “Cháu nói thế là sao?”
Thượng Quan Bắc siết chặt nắm đấm: “Nhà họ Lý xảy ra chuyện, hai người lại cảm thấy là cháu làm sai, Vu Kiệt gặp tai nạn, hai người lại nghĩ do cháu làm hại, thế sau này nhỡ Vu Kiệt ăn cơm mắc nghẹn giữa cổ không thở nổi, có khi nào hai người lại cho rằng cháu hối lộ đầu bếp cố tình làm thức ăn khó nuốt không?”
“Tại sao mỗi lần nhà họ Lý xảy ra chuyện gì thì hai người lại phải chạy tới tìm cháu?”
“Cháu…”, nghe thế, đầu Thượng Quan Phiệt bỗng chốc nổ tung, ông ta có thể cảm nhận được sự oán hận trong từng lời hắn ta nói.

“Con còn dám giảo biện nữa hả?”
Thượng Quan Châu lấy bức ảnh ra, tra hỏi: “Thế con nói cho bố biết, tại sao thằng nhóc nhà họ Lý vừa mới sang Lập Kiên lén thực hiện nhiệm vụ thì sau lưng đã có người liên quan tới con chạy tới Lập Kiên?”
“Bố đã cho người điều tra quan hệ của con và tên đó, con muốn nói dối đến lúc nào?”

“Con định giải thích về lịch sử chuyển khoản này như thế nào?”
“Chẳng lẽ tên đó không nhận lệnh từ con ư?”
Nhìn thấy người trong bức ảnh, ánh mắt Thượng Quan Bắc cực kỳ lạnh lẽo, đáp: “Con thích những chiếc xe sang trọng, bố không biết ư? Con nhờ người ra nước ngoài đặt giúp một chiếc Lamborghini số lượng giới hạn, có vấn đề gì không?”
“Sao thế bố? Bố nhốt con ở cái Thiên Thành khỉ ho cò gáy này chưa đủ, còn bắt con phải trải nghiệm cuộc sống của một tên nghèo hèn rẻ mạt ư?”
“Như thế có khác gì so với ngồi tù đâu?”
“Thằng con trời đánh này, con…”, nghe thế, Thượng Quan Châu nổi điên, chuẩn bị giơ tay lên.

Thế nhưng khi ông ta chuẩn bị đánh xuống.

Thì một tiếng quát lớn đã vang lên cắt ngang.

“Đủ rồi!”
Thượng Quan Phiệt hét lớn, đẩy Thượng Quan Châu sang một bên: “Đánh một cái vẫn chưa đã tay hả? Định đánh thêm mấy cái”.

“Bố…”
Thượng Quan Châu ngơ ngác.

“Sao mà cháu làm cho được? Chúng ta ở thủ đô, bom cũng không phải do cháu đặt!”
“Chẳng qua là do cháu cử người làm những chuyện đó mà thôi”.

Thượng Quan Bắc nỉ non, cất đi những giọt nước mắt diễn xuất, trở về… Vẻ mặt hờ hững không sao tả nổi.

xde-nhat-lang-vuong-790-0.jpg.pagespeed..


Bình Luận (0)
Comment