Đệ Nhất Lang Vương

Chương 801



Trên thế gian này, thứ cạn lời nhất chính là một kẻ độc thân lâu năm, vừa mới tìm được người bầu bạn thì lại phát hiện ra người đó chẳng còn độc thân.

Những nhân vật ở đây thay thế bằng người ông nội tìm chồng cho cháu gái và Vu Kiệt đã có vợ chưa cưới, nhưng có cảm giác câu chuyện đó lại càng được phóng đại lên vô số lần.

Nhất là với ông nội Ngô Lãnh.

Câu chuyện đến thế là hết.


Nói đúng ra, sau khi Vu Kiệt dứt lời thì đã thành công dập tắt chủ đề này,  
Bấy giờ, ngoài căn nhà gỗ tùng vang lên những tiếng mài dao.

Xung quanh là những ngọn núi vờn quanh, non xanh nước biếc, lá cây khô vàng có thể thấy ở bất cứ đâu, không khí lạnh lẽo ập tới nhưng lại chẳng cảm nhận được chút nào.

“Mài dao!”  
“Mài dao!”  
Ngô Lãnh ngồi xổm bên giếng nước, mở vòi cho dòng nước chảy dọc xuống, lấy tảng đá mài dao to bằng bàn tay, cầm một thanh đao lớn.

“Xoẹt!”.

Tìm truyện hay tại # T г ù м T r u y ệ n .O R G #
“Xoẹt!”  
“Xoẹt!”  
“…”  
“Có vợ chưa cưới rồi!”  
“Sao lại có vợ chưa cưới rồi thế này? Sao bảo là rể vàng rể quý cơ mà? Sao bảo là sẽ mang đến nhà họ Ngô trăm năm thịnh vượng cơ mà? Sao bảo là cháu gái mình tìm được người đàn ông tốt cơ mà? Thế quái nào đã có vợ chưa cưới rồi?”  

Miệng cứ lẩm bẩm như thế với sắc mặt cực kỳ tệ, như một đứa trẻ vừa bị giật mất món đồ chơi của mình.

Mọi người thường nói: Người càng già càng giống một đứa trẻ.

Điều đó được thể hiện cực kỳ nhuần nhuyễn ở Ngô Lãnh.

Ông ta càng nghĩ càng thấy tức, tốc độ mài dao cũng ngày càng nhanh.

Nhà có cháu gái lại có thêm cháu rể, thế quái nào cháu rể lại thuộc về một nhà khác, khó chịu, khó chịu, mài dao, mài dao, mài đến khi trời đất tối mù.

Tiếng mài dao soàn soạt…  
“Ông nội!”  
Đúng lúc này, sau lưng, Ngô Tiểu Phàm gọi một tiếng và bước vội tới.

“Ông nội, ông không sao chứ!”, Ngô Tiểu Phàm lo lắng hỏi.


Ngô Lãnh nhìn chằm chằm thanh đao trong tay: “Hừ, không có gì, tất nhiên là không có gì rồi, sao với trăng gì ở đây?”  
Nói xong, động tác tay vẫn không dừng lại.

Mà đao sắc bén vậy, ai nhìn lại chả sợ?  
Ngô Lãnh dừng tay lại: “Cháu nói muốn ăn gà rừng mà? Ông nội vào núi bắt mấy con gà rừng về cho cháu”.

Nói xong, Ngô Lãnh vẫn còn bực dọc đã bình tĩnh lại và vội vàng cầm thanh đao lên, đi về phía ngọn núi.

Sau khi chủ đề đó chấm dứt thì Vu Kiệt cũng hoàn toàn tỉnh táo nằm bên giường, anh gối đầu lên một cánh tay, quan sát vết thương của mình và phát hiện ra chẳng có chút dấu vết nào của sét đánh cả, sở dĩ anh được phát hiện trong tình huống mất nhiều máu là vì tốc độ rơi xuống mặt biển quá nhanh, dù đã có tảng đá giảm xóc nhưng khi rơi xuống vẫn bị nước biển tác động lực rất mạnh, hơn nữa xác máy bay rơi xuống cùng cắt qua người khiến máu tươi trào ra.

Chuyện đó cũng không đáng là bao với Vu Kiệt, chỉ cần có thể xuống giường được thì anh có thể tìm được thảo dược trong thời gian ngắn nhất để điều dưỡng thân thể tại đây.




Bình Luận (0)
Comment