Đệ Nhất Lang Vương

Chương 814



Trưởng đội kiểm lâm Ngô Lãnh được đưa lên xe cứu thương vào hai mươi phút sau, di chuyển lên trung tâm Lạc Thành cách đó hơn năm mươi cây số để tiến hành chữa trị.

Sau khi Vu Kiệt rời khỏi núi, anh hỏi người trong thôn rồi lập tức đến Lạc Thành để xem xét tình hình.

Bấy giờ, một nơi khác trên thế giới.

Trên một khu vực biển khá rộng, một chiếc thuyền nhỏ đổi hướng, sau ba tiếng đường biển thì về đến bờ biển Luân Thành.

Đứng trên boong thuyền là Lý Nam trong bộ tây trang trông có vẻ khá tiều tụy, liên tục ngây người trên biển suốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cơ thể ông ta không thể gồng nổi, gương mặt trắng bệch không có chút màu máu nào.

Trên thực tế, trong một tuần kể từ khi Vu Kiệt mất tích đến nay, Lý Nam liên tục rời bến bốn lần, mỗi lần trở lại bờ chỉ nghỉ ngơi khoảng bốn năm tiếng, sau đó dậy giải quyết chuyện của tập đoàn, làm xong hết lại dẫn người rời bến.

Thời gian ngủ của bảy ngày cộng lại, chắc còn chưa tới ba mươi mấy tiếng.

Ông ta mệt chết đi được.


Mệt không thể tả nổi.

Nhưng dù thế, bóng lưng ông vẫn đứng sừng sững, dưới ánh trăng, chiếc bóng in dưới đất bị kéo dài thật dài.

Bầu trời mờ mịt bắt đầu nổi lên những hạt mưa nhỏ.

Trên mặt biển, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng cánh quạt của trực thăng bay trở về đất liền.

Trước khi tìm được tin tức của Vu Kiệt, tất cả những thiết bị tham gia hành động cứu hộ lần này đều không dừng công tác.

Nhưng máy móc là máy móc, còn người là người.

“Ông Nam, phòng khách sạn cho ông đã được chuẩn bị xong, ông hãy rời thuyền để trở về nghỉ ngơi một chút đi! Chờ thuyền được châm dầu, trang bị các thứ xong hết tôi lại dẫn người rời bến một chuyến”.

Lão thuyền trưởng đi tới trước mặt ông tổng tập đoàn Lý thị, đầy lo lắng hỏi.

“Nghỉ ngơi?”  
Giọng Lý Nam khàn khàn: “Làm gì có thời gian để nghỉ ngơi, một ngày chưa tìm thấy tiểu Kiệt thì tôi sẽ không thể ăn ngon ngủ yên được, đó là đứa con duy nhất của tôi, ông bảo tôi làm sao yên tâm đi nghỉ ngơi được?”  
Lão thuyền trưởng thở dài: “Thế nhưng ông cứ để mình chìm trong trạng thái mỏi mệt thì một ngày nào đó sức khỏe cũng sẽ suy sụp thôi, trên biển không thể so sánh với đất liền, có thể gặp phải bão lớn bất kỳ lúc nào, một khi gặp phải cơn giông lớn thì chiếc thuyền có thể bị lật, ông là một người bố nhưng cũng là chủ tịch của một tập đoàn, là ngọn núi để mấy trăm ngàn người dựa vào để kiếm cơm”.

“Nếu ông ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?”  
Lý Nam im lặng không nói gì, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì mà lại nhíu mày nhìn về nơi phương xa.

“Thỉnh thoảng, tôi cũng không biết mình phải làm gì bây giờ?”  
“Hai mươi lăm năm trước, tiểu Ngọc rời khỏi tôi, hai mươi lăm năm sau, dù có bảo vệ đến mức nào đi nữa thì tiểu Kiệt cũng rời khỏi tôi, có lẽ ông nói đúng, là một người kinh doanh, tôi thành công, nhưng là một người chồng, một người bố, tôi lại không đủ tư cách”.

“Tôi nợ tiểu Kiệt hai mươi lăm năm bầu bạn, bây giờ thằng bé xảy ra chuyện, tôi làm bố nó, không muốn lãng phí một chút thời gian nào”.

“Lập tức sắp xếp thuyền tiếp viện, chờ tất cả mọi thứ được sắp xếp xong thì báo cho tôi biết, dù có nghỉ ngơi tôi cũng phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lúc đang tìm kiếm tiểu Kiệt trên biển rộng, đó chính là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi”.

“Bởi vì ông mãi mãi không thể tưởng tượng nổi tiểu Kiệt đang phải trải qua những gì, làm bố thằng bé, tôi muốn đưa nó về nhà”.

Lý Nam siết chặt lan can trên boong thuyền, cực kỳ khí phách nói.


Nghe thấy lời ông, lão thuyền trưởng cũng biết mình nói thêm gì nữa cũng vô dụng.

“Tôi hiểu rồi ông Lý, tôi sẽ đi sắp xếp tìm kiếm tiếp viện, tiếp tế, nhưng tôi vẫn chân thành hi vọng ông có thể nghỉ ngơi một chút”.

“Ông cụ Lý đã ngã xuống, ông không thể nối bước theo được”.

“Ừm, tôi biết rồi”.

Dứt lời, Lý Nam xoay người, sắc mặt nặng nề rời đi.

Rất nhanh, ông ta đã xuống thuyền, một chiếc Rolls-Royce đã chờ sẵn ở trên bờ, thấy Lý Nam đến, vệ sĩ ngồi bên ghế phụ lái đã lập tức xuống xe để kéo cửa khoang sau ra cho ông.

“Ông Nam”, thái độ của vệ sĩ cực kỳ kính cẩn, không biết từ khi nào trên cánh tay của người đó đã đeo một dải băng trắng.

Lý Nam khẽ gật đầu, liếc thấy dải băng trắng thì chợt nhíu mày: “Ai bảo mấy người đeo cái này vào?”  
“Cái này…”, vệ sĩ cúi đầu: “Liên tục bảy ngày không tìm được tung tích tôn thái tử, tất cả mọi người đều nghĩ là tôn thái tử…”  
“Nghĩ tới cái gì?”  
Lý Nam giận tái mặt, trực tiếp ngắt lời nói: “Nghĩ là người đã đi rồi đúng không?”  
Vệ sĩ không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám cúi gằm xuống với sắc mặt bi thương.

“Thật lòng xin lỗi, ông Nam”.

Lý Nam trầm giọng nói: “Cậu không cần phải nói tiếng xin lỗi, khi chưa có bất kỳ một tin tức chính xác nào, không ai có thể chắc chắn kết quả cuối cùng là gì, biết đâu tiểu Kiệt còn sống thì sao?”  
“Chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm thấy mà thôi!”  
“Có lẽ Trịnh Long đã đoán đúng, có lẽ thằng bé đã được ai đó cứu đi rồi cũng nên”.

“Rõ!”, vệ sĩ lập tức gật đầu.

Lý Nam nhanh chóng ra lệnh: “Lập tức truyền lệnh cho tất cả mọi người, không được phép đeo tang trên cánh tay, nếu để tôi nhìn thấy thêm một lần nữa thì tự dọn đồ đạc rồi cút đi”.

“Rõ”.

Nói xong, Lý Nam ngồi vào băng ghế sau.


Bấy giờ, khoảng sau ngoài Lý Nam thì còn thủ lĩnh của Mật Điệp Tư là lão Ưng đang ngồi bên cạnh.

Trông thấy Lý Nam, lão Ưng cúi khẽ, chào Lý Nam: “Ông Nam”.

“Ông cụ đã tỉnh chưa?”, Lý Nam lo lắng hỏi, ở trên biển rộng suốt một tuần, ngoài lo lắng cho sự an toàn của Vu Kiệt thì lúc nào ông ta cũng bận lòng về tình hình sức khỏe của ông cụ.

Lão Ưng, đáp: “Sức khỏe ông cụ đã khá lên rất nhiều, nhưng một tuần nay không chịu nói chuyện, cứ nằm trên giường nhìn chằm chằm vào kênh trực tiếp hành động cứu hộ, hơn nữa cũng lâu rồi ông không chịu ăn gì”.

“Thế à…”  
Lý Nam siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy bất đắc dĩ: “Điều tra người của gia tộc Rothschild thế nào rồi?”  
Lão Ưng: “Đã được người của tổ chức Đệ Nhất mang đi tiến hành điều tra, có thể xác định được bom đặt trên chiếc máy bay tôn thái tử ngồi là do lão quản gia Jack của gia tộc Rothschild sắp xếp nên mới thành công gài vào được”.

“Nhưng người chân chính đặt quả bom đó lên thì vẫn chưa thấy bóng dáng, chúng tôi đã cử người đi tìm, nhưng có lẽ…”  
Những lời sau đó, lão Ưng không nói nữa.

Nhưng Lý Nam lại nghe hiểu.

Tìm, vẫn còn tìm, nhưng bảy ngày trôi qua vẫn không thấy tin tức gì, vậy kết quả hẳn là không được tốt.

Vài giây sau, anh hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm lão Ưng.

“Lạc… Lạc Thành!”  
“Cái gì?”, lão Ưng biến sắc: “Ông Nam, ông… Ý ông là?”  
Lý Nam: “Tiểu Kiệt… Ở Lạc Thành!”  
…  


Bình Luận (0)
Comment