Đệ Nhất Lang Vương

Chương 94

“Anh Vu!”

Bên trong phòng tập quyền anh, Lý Đại Năng bưng phần cơm hộp đã được đóng gói kỹ nhanh chân chạy đến.

“Tổng cộng có bốn món, một canh hai mặn, một món chay!”

Sau khi trải qua chuyện lúc sáng thì thái độ của Lý Đại Năng đối với Vu Kiệt hoàn toàn khác biệt, từ đáy lòng hắn ta vô cùng bội phục người mới đến này, chỉ tùy tiện đánh một quyền thôi cũng đủ để hắn ta kính phục lẫn ngưỡng mộ.

Sau đó khi tiễn Lưu Tam Pháo đi thì anh trai đã nói cho hắn ta biết, người tên Vu Kiệt này…võ nghệ không hề tầm thường!

Kẻ mạnh cho dù ở đâu thì cũng sẽ nhận được sự tôn kính của người khác.

Vu Kiệt đã dùng cách của mình để chứng minh bản thân!

“Anh Vu, nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi!”

Lý Đại Năng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vu Kiệt. Hoàng hôn vừa buông xuống, Vu Kiệt chưa thấy đói lắm.

Anh nhận lấy hộp cơm nhưng không mở ra, mà chỉ nhìn Lý Đại Năng đang ngồi bên cạnh bắt đầu ăn ngồm ngoàm, như thể vài ngày rồi chưa được ăn vậy.

Anh cười rồi đưa hộp của mình cho hắn ta: “Cho anh đấy! Ăn nhiều một chút, hôm nay tôi không vận động nhiều, không đói bụng!”

Lý Đại Năng sững sờ, sau đó ngượng ngùng nhận lấy: “Cảm ơn anh Vu, vậy em không khách khí nữa".

Huấn luyện cả một ngày, hắn ta đã sớm chết đói rồi.

Ăn mấy miếng vào bụng, một hộp cơm giờ chỉ còn lại non nửa.

Hắn ta ăn hết mấy miếng, sau đó hắng giọng một cái, rồi nhìn về phía Vu Kiệt đang ngồi nhìn chằm chằm hoàng hôn: “Anh Vu, anh đang nhìn gì vậy?”

“Hoàng hôn!”

“Hoàng hôn có gì đẹp chứ? Đẹp hơn phụ nữ sao?”, Lý Đại Năng chính là tiêu chuẩn cho người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

“À!”

“Có lẽ anh không biết, có thể yên lặng nhìn ngắm hoàng hôn cũng là một loại hạnh phúc rất lớn", Vu Kiệt xúc động nói.

“Ừ...”, Lý Đại Năng lắc đầu, tỏ ý không hiểu.

Hắn ta ăn vài miếng, rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó nên lại hỏi: “À mà anh Vu, trước đó nghe anh của em nói anh sống ở Giang Thành? Tại sao anh lại đến Ninh Thành vậy? Hai nơi cách nhau đến bảy tám trăm cây số. Bằng một tỉnh luôn rồi”.

“Đến tìm người?”

“Ai vậy", Lý Đại Năng tò mò. Người có thể khiến cho Vu Kiệt không ngại ngàn dặm xa xôi đi tìm, hẳn là người không đơn giản.

“Một...một cô gái bị tôi bỏ rơi...”

“Chà chà!”, Lý Đại Năng cười ha ha: “Anh Vu, anh xấu lắm đó nha".

“...”, Vu Kiệt.

“Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không, tôi muốn gọi điện thoại!”

“Được!”

Lý Đại Năng không hề do dự lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho Vu Kiệt.

Vu Kiệt cầm lấy, gọi cho số điện thoại trước đây của mình, nhanh chóng tránh để lỡ việc. Nhất định phải tìm được tên ăn cắp điện thoại kia, số điện thoại bên trong đó rất quan trọng, thậm chí còn dính dáng đến nhân vật lớn đã đón anh ở ngoài trại giam kia. Một khi xảy ra chuyện, khả năng lớn sẽ xảy ra tình huống để lộ bí mật.

Vậy nên nếu như gọi được, thì mặc kệ là tốn bao nhiêu tiền anh cũng nhất định phải lấy được điện thoại di động về.

Bấm xong dãy số điện thoại thì anh lập tức nhấn nút gọi.

“Bíp...”

Một bên khác, trong biệt thự nhà họ Dương, Dương Cẩm Tú đang ngồi trước bàn sách suy nghĩ đủ điều.

Trên màn hình máy tính hiển thị trò chơi đang hot nhất hiện nay, nhưng cô cũng không mảy may hứng thú.

Trong phòng chất đầy các loại hàng xa xỉ, đây đều là quà tặng do các gia tộc lớn ở Ninh Thành sau khi nghe ngóng được tin tức Dương Cẩm Tú về nhà thì đem đến. Mục đích muốn mời cô đi gặp con cháu nhà mình, trong đó bao gồm cả nhà họ Hàn!

Nhưng mà đối với mấy món đồ xa xỉ này, từ trước đến nay Dương Cẩm Tú không hề quan tâm.

Điều cô quan tâm là chiếc điện thoại thuộc về Vu Kiệt này.

Hai mắt của cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại này từ sáng cho đến tận bây giờ.

Cô không ngừng lật, không ngừng quan sát, sau đó mới phát hiện ra chú mà cô thích…thật sự là người đơn giản.

Bỗng nhiên cô khẽ nhếch miệng cười một tiếng.

“Cái chú này, trong điện thoại di động ngoại trừ số điện thoại của mấy chủ tịch tập đoàn lớn thì chẳng có số của cô gái nào cả, à, không đúng, còn có mình, ha ha...”

Trong lòng Dương Cẩm Tú bỗng hơi xúc động, cô lén lút cài số điện thoại của mình thành đặc biệt.

Cô muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng chú.

Sau đó cô đăng nhập vào Wechat của chú. Cô nhìn lén rất một lúc, phát hiện ra vòng bạn bè của chú thật sự chẳng có thứ gì, ngoại trừ máy bay chiến đấu, thì chính là xe tăng, không phải súng ngắn thì cũng là đồ rằn ri, đều cùng một màu cả, toàn là những hình ảnh tải từ trên mạng.

“Không nghĩ rằng chú lại là người đam mê quân đội, chả trách võ nghệ lại tốt như vậy, người đàn ông thế này, hì hì...”

Nghĩ một lúc thì Dương Cẩm Tú lại bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng mấy lần Vu Kiệt giúp đỡ cô.

Lần thứ nhất, chú lao ra từ phòng ký túc xá bên cạnh, cầm ống nước vỡ tan lên, xông vào giải quyết vấn đề.

Lần thứ hai, chú ở lại phía sau một mình, để cô tranh thủ thời gian rời đi.

Lần thứ ba, chú giống như thiên thần đáp xuống, cho kẻ ác độc...xâm phạm cô một đạp, còn dạy dỗ mấy tên cậu ấm ăn chơi trác táng kia một trận nữa.

Lần thứ tư...

Lần thứ tư, chú không để ý việc nguy hiểm tính mạng chạy đến cứu cô.

Nhưng cô lại rời đi trong lúc chú đang chiến đấu!

Vừa nghĩ đến việc chú ấy vì cô mà suýt chút nữa mất mạng thì gương mặt tươi cười của Dương Cẩm Tú lập tức cứng lại.

“Chú à...cảm ơn chú đã làm nhiều chuyện như thế vì tôi. Chú yên tâm, tôi sẽ chờ chú, chỉ cần chú ở Ninh Thành, thì cho dù ở chỗ nào, chỉ cần có tin của chú tôi sẽ lập tức đi tìm chú. Mặc kệ người trong nhà có đồng ý hay không, tôi cũng muốn ở cùng với chú!”

“Cho dù nghèo khổ cỡ nào, cho dù cuộc sống sinh hoạt có khó khăn bao nhiêu, hay phải nỗ lực trả giá thế nào!”

“Chú...chú nhất định sẽ bảo vệ tôi cả đời...chú vẫn thích tôi...đúng không!”

Thoát khỏi Wechat, Dương Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào mười mấy tin nhắn cô đã gửi rất lâu...

Ngay lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

“Em gái!”

“Anh?”

Dương Cẩm Tú vội vàng giấu điện thoại đi, sau đó ra mở cửa.

“Sao vậy anh?”

“Có chút việc, ông nội với bố đang ở phòng khách chờ em, em xuống đi!”, Dương Kiếm nói.

“Chuyện gì ạ?”

“Ừ...”, trong lòng Dương Kiếm biết rõ, nhưng chuyện này vẫn phải để ông nội tự mình mở miệng nói ra mới tốt.

“Chuyện rất quan trọng!”

“Quan trọng sao...”

“Đã tìm được chú sao? Có đúng vậy không anh, có tin tức của chú đúng không?”, Dương Cẩm Tú mừng rỡ.

Trong lòng Dương Kiếm nôn nao, anh ta không trả lời mà quay người đi xuống phòng khách.

Dương Cẩm Tú không hề chần chờ, cô vội vàng đóng cửa lại. Sau khi xác định điện thoại đã được giấu kín thì mới rời đi.

Nhưng cô vừa mới bước ra ngoài cửa phòng một bước, thì điện thoại của Vu Kiệt đã kêu “reng reng”.

Có điện thoại...gọi đến!

Vu Kiệt ngồi trên bậc thang, điện thoại đã kêu khoảng chừng ba phút rồi nhưng bên kia vẫn không có người nào chịu nhấc máy.

Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, anh buồn bã thở dài một hơi, rồi cúp điện thoại đưa cho Lý Đại Năng.

“Sao rồi anh Vu, không bắt máy hả?”

“Ừ!”

“Là người rất quan trọng sao?”, Lý Đại Năng lại hỏi.

“Không tính là vậy! Có người trộm mất điện thoại của tôi, tôi vừa mới gọi điện cho mình, xem có thể kết nối được hay không, sau đó mua về!”

Vu Kiệt tùy ý nói.

“Cái gì? Tên khốn kiếp nào dám trộm điện thoại của anh. Mẹ nó, muốn chết sao. Anh yên tâm đi, tên kia nếu dám gọi lại, em đảm bảo sẽ mắng chết nó luôn, rồi khi tìm được sẽ đánh chết nó!”

Lý Đại Năng quơ nắm đấm.

Vu Kiệt mỉm cười, vỗ vai hắn ta: “Ăn cơm đi! Có lẽ là không tìm lại được, chỉ có thể đợi tôi lấy tiền lương rồi về Giang Thành làm lại thẻ căn cước, sau đó làm lại sim điện thoại là được!”

Trước mắt xem ra chỉ có thể chờ đợi.

Anh không hề biết rằng bản thân vừa mới...bỏ qua một lần nữa.

Duyên phận luôn lúc đến lúc đi trùng hợp như vậy.

Bỏ lỡ là vì lần xa cách tiếp theo sẽ được gặp lại!

Cùng lúc đó, Dương Cẩm Tú đi xuống dưới lầu, cô nhìn thấy phòng khách ngoại trừ ông nội Dương Chấn Hoa và bố Dương Sơn, thì còn một người trẻ tuổi mặc âu phục ngồi đó.

Người đó!

Người thừa kế của nhà họ Hàn được mọi người công nhận, cậu hai Hàn Lưu!

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment