Đệ Nhất Sủng

Chương 194

Cố Cơ Uyển sẽ không ngốc đến mức hỏi anh ta mục đích là gì, anh ta sẽ tự nhiên nói nếu anh ta muốn.

Nếu anh ta không muốn, đối với một người như anh ta, việc hỏi anh ta trở thành một điều không cần thiết.

Cô cầm đũa lên, thoải mái ăn.

Chỉ hai tiếng thôi, nó sẽ trôi qua mà.

Dù sao cô cũng phải quay lại gặp Tần Chi Châu cho kịp trận đấu buổi chiều.

Mặc dù khi trò chuyện với mọi người, cô đã tỏ ra hoàn toàn tin tưởng Tần Chi Châu.

Nhưng lần này, ngay cả cô cũng không chắc liệu Tần Chi Châu có thể giúp Lưu Thượng vẽ một nửa nét trong khi hoàn thành bản thảo của mình hay không.

Nếu cậu ta không được, cửa ải của Lưu Thượng chỉ sợ là sẽ khó qua.

Rốt cuộc, đúng thật là khó khăn.

Dáng vẻ lơ đễnh của cô khiến Giang Nam càng thêm phiền muộn.

Với một tiếng cạch, anh ta đặt chiếc cốc rỗng xuống.

Còn chưa kịp nói bất cứ điêu gì, Cố Cơ Uyển đã nói: “Đi ăn với tôi khiến anh tức như vậy, sao còn muốn hành hạ bản thân?”

Là anh chủ động yêu cầu cô trả nợ hai tiếng đồng hồ.

Bây giờ, cô đến rồi, bảo cô ăn cô cũng ăn, tại sao anh ta còn tức giận?

Giang Nam bị chặn hoàn toàn không nói nên lời, tự hành hạ bản thân, năm chữ này thật là thích hợp đến chết tiệt.

“Cô nợ tôi!” Anh ta nói, giọng có chút lạnh lùng.

“Ừm” Cố Cơ Uyển hoàn toàn không phủ nhận, nếu không, sao cô lại đến chứ?

Nhưng Giang Nam vẫn rất khó chịu, phản ứng của người phụ nữ này thật khiến anh khó chịu!

“Cô biết tôi đến từ Giang thị, không tức giận sao?” Ít nhất, cô nên tức giận với mình chứ.

Mặc dù, anh ta không biết mình đang tức giận vì điều gì!

“Tôi giận anh sẽ vui hơn đúng không?” Cố Cơ Uyển đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh ta.

Câu hỏi này, hỏi khiến cho Giang Nam đơ người luôn

Anh ta có vui hay không, tại sao phải quyết định theo cảm xúc của người khác?

Nhưng hôm nay tâm trạng có chút kỳ quái. “Cô đang viết một bài chế giễu tôi” Anh ta đã nhận ra điều này.

Cố Cơ Uyển vuốt khóe lông mày, gần đây các CEO lớn này nhàn rỗi quá rồi sao? Người này lại ngây thơ hơn người kia.

“Không có.” Cô rất nghiêm túc, nghênh tiếp ánh mắt của anh ta: “Tôi chỉ cảm thấy, bài của tôi có thể trổ hết tài năng trong 8/10”

“Tôi có thể bảo cô là đang làm cho tôi sống không thoải mái” Anh ta là chủ ban giám khảo, không phải sao?

“Cậu hai Giang hoá ra là người công tư không phân như vậy sao?” Cố Cơ Uyển dang hai tay ra, như thể cô không quan tâm.

“Dù sao trận đấu này là phát sóng trực tiếp, cậu hai Giang không thưởng thức, sẽ luôn có người thưởng thức”

Cùng lắm thì cô không thể vào được các công ty hàng đầu như của Giang thị và Mộ thị, nhưng thực tế, đối với cô, ngay từ đầu cô đã không bao giờ mong đợi vào được.

Nhưng cô biết rất rõ rằng sau cuộc thi này, vẫn còn cơ hội lớn để đội cô tìm một công ty bên ngoài để hợp tác.

“Cô cứ cốt khí như vậy sao?” Anh ta nheo mắt.

“Không phải, tôi là người ít có cốt khí nhất đấy, nếu bây giờ anh nói với tôi Giang thị đã chọn đội của chúng tôi, tôi sẽ vui đến độ bay lên mất thôi ”

Đây là sự thật, cô không bao giờ che giấu hy vọng của mình.

“Tuy nhiên, nếu Giang thị không chọn chúng tôi, tôi cũng sẽ không đòi chết đòi sống, chỉ đơn giản vậy thôi ”

Giang Nam nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rõ ràng biết lời cô nói là thật, nhưng sao lại có chút cảm giác mỉa mai vậy?

Đúng vậy, chính là mỉa mai.

Cô gái này ngay từ đầu đã mỉa mai anh ta!

Cố Cơ Uyển cảm thấy vô lực, cô dường như có thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Tuy nhiên, cô rất muốn nói với anh ta rằng, không có chuyện mỉa mai, không có cố ý, thực sự là không.

Cô rất nghiêm túc với cuộc thi, cô hoàn toàn tập trung và chuyên tâm trong suốt cuộc thi.

Nhưng cậu hai Giang không tin, cậu hai Giang cảm thấy câu chuyện của cô có liên quan gì đến anh ta.

“Thôi, chúng ta ăn đi, đồ ăn nguội rồi” Cuối cùng, cô thuyết phục như vậy.

“Không ăn!” Bực rồi.

“Không phải chiều nay anh còn định đi làm giám khảo sao? Quá trình này mất ba tiếng đấy, nếu anh không ăn đủ, nhỡ anh thấy đói giữa chừng muốn tìm thứ gì đó để ăn thì sẽ xấu hổ lắm”

“Không ăn!” Anh ta có đói, cũng liên quan gì đến cô?

“Thực sự không ăn?”

“Không ăn!” Trừ khi cô cầu xin anh ta!

“Vậy... những người có địa vị như anh chắc không có thói quen ăn đóng gói đâu nhỉ, đúng không?”

“Hừ!” Đóng gói, là cái khỉ gì vậy? Không ngại xấu hổ hay sao!

“Vậy tôi không khách khí” Cô Cơ Uyển không biết mình đã vui vẻ đến như thế nào.

Ngay lập tức cầm đũa lên, nhanh chóng tự ăn, sau đó cô bước đến cửa hộp.

“Thời gian còn chưa đến, cô muốn đi đâu?” Sắc mặt Giang Nam sa sầm.

“Không có gì đâu, tôi biết chưa hết giờ, tôi chỉ muốn gọi người phục vụ”

“Trên bàn có chuông kêu!” Người phụ nữ ngu ngốc này, vừa nhìn đã biết cô không thường xuyên lui tới những nơi cao cấp như này để ăn uống.

“Chà, tôi thật là lạc hậu” Cố Cơ Uyển vội vàng trở về chỗ ngồi, bấm chuông kêu. Chỉ trong vòng hai giây, một người phục vụ gõ cửa bước vào.

“Cậu hai, có gì phân phó ạ?” Người phục vụ kính cẩn nói.

Giang Nam không nói gì, Cố Cơ Uyển mỉm cười chỉ vào đồ ăn trên bàn: “Phiền cô giúp tôi đóng gói,"

“Đóng gói?” Người phục vụ sửng sốt, chưa bao giờ thấy cậu hai ăn xong mà muốn đóng gói bao giờ.

Giang Nam ngăn lại mọi thứ trong lồng ngực, suýt nữa bị cô chọc giận mà nôn ra máu.

Anh còn chưa ăn gì, cô đã định đóng gói, người phụ nữ này, người phụ nữ này!

“Đúng vậy, cậu hai không muốn ăn nữa, không đóng gói đồ ăn ở bàn này không phải là rất uổng phí sao?”

Cố Cơ Uyển coi đó là điều hiển nhiên, không cảm thấy có gì sai trong lời nói của mình: “Mau mang đi đóng gói cho tôi ”

Người phục vụ nhìn Giang Nam, có chút khó xử.

Cậu hai Giang còn phải đóng gói, chuyện này nếu như bị truyền ra ngoài, không phải sẽ rất mất mặt sao?

Giang Nam mím chặt môi mỏng, đột nhiên đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Bóng lưng lạnh như băng.

Cậu hai Giang từ trước đến nay nhẹ nhàng tao nhã, tức giận như vậy, là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Này! Tại sao anh lại tức giận với tôi, tôi không được đóng gói sao?”

Cố Cơ Uyển đuổi theo anh ta ra ngoài, thật sự sợ nếu bây giờ anh ta bỏ đi, lần sau gọi cho cô lại bảo cô còn nợ anh ta một tiếng rưỡi.

Nợ nần gì, tốt nhất nên trả hết một lượt, lần sau, ai biết anh ta định làm gì?

“Không phải chỉ gói chút đồ hay sao? Có gì đâu?”

Xuống phố đi bộ, Cố Cơ Uyển vẫn nhớ mãi không quên những món ngon trên bàn đó.

Mặc dù Chúa đã phù hộ cho họ được ăn trưa ở căng tin Giang Đại, nhưng làm sao họ có thể ăn được thức ăn ngon như vừa nãy?

Bỏ nó như thế này thật sự rất lãng phí.

“Cậu hai Giang, anh đi đâu vậy? Tôi sắp không thể đuổi kịp rồi.”

Giang Nam bước quá nhanh, Cố Cơ Uyển ở phía sau thở hổn hển đuổi theo.

Cuối cùng, cô hoàn toàn dừng lại, nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh ta: “Tôi đi ra ngoài với anh, là anh không muốn đấy!”

Dù sao hai tiếng đồng hồ đều là dành cho anh ta, từ nay về sau đừng mong cô bù đắp thêm thời gian nữa.

Người phụ nữ này thế mà không đuổi theo nữa!

Giang Nam hận không thể rời đi một mạch, nhưng quỷ thần xui khiến, anh lại đi thẳng đến trước mặt cô.

“Cô nợ tôi không muốn trả nữa sao?”

“Muốn trả chứ, không phải tôi luôn đi theo anh sao? Cả trưa nay của người ta, đều là dành cho cậu hai Giang nhà anh!”

Cố Cơ Uyển cố nặn ra một nụ cười quyến rũ, đưa tay ra, làm động tác sờ cằm anh.

Vẻ mặt Giang Nam đầy chán ghét, né tránh: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra!”

“Người của tôi cũng bẩn, bằng không, còn dư lại một tiếng rưỡi, tôi cũng đi nhé ”

Anh ta ghét cô, nhưng anh ta lại muốn trói cô bên mình, người đàn ông này thật là kì lạ.

Vì để anh ta không chịu nổi mà đuổi mình đi, Cổ Cơ Uyển rướn người lại, đặt tay lên vai anh ta làm động tác tiến lại gần.

“Cậu hai Giang, người ta hiện tại là thuộc về anh, anh không muốn sao?”

Khi bàn tay đó rơi trên vai Giang Nam, cơ thể anh ta trong phút chốc trở nên căng cứng.

Chán ghét, không thích! Hận không thể đẩy cô ra ngay!

Nhưng cuối cùng, mắt anh ta chợt chìm xuống, anh ta kéo cổ tay cô lại: “Cô thực sự là của tôi sao?”
Bình Luận (0)
Comment