Đệ Nhất Sủng

Chương 23

Cố Cơ Uyển vừa ra khỏi phòng tắm, suýt chút nữa bị người đàn ông ngồi trên ghế doạ sợ nhũn chân.

Giây trước còn đang nghĩ xem làm sao trốn tránh người đàn ông này, giây tiếp theo anh lại xuất hiện trong tầm mắt mình, có đáng sợ không chứ?

“Cậu cả Mộ.” Cô ngẫm nghĩ rồi quyết định không dây dưa: “Tôi đã khoẻ rồi, tôi muốn về nhà bây giờ”

Cô đã tiêm, đã uống thuốc, cũng đã ngủ nửa ngày, bây giờ tinh thần thật sự tốt lên không ít.

Ngoài việc trên trán vẫn hơi đau thì trên cơ bản không có vấn đề gì.

“Cô chắc chắn muốn về nhà họ Cố?” Mộ Khải Trạch chịu thiệt ở chỗ cô, anh ta sẽ chỉnh đốn cô thế nào, cô không nghĩ tới?

Cố Cơ Uyển do dự một lát rồi gật đầu.

Mặc dù Mộ Khải Trạch là người nguy hiểm nhưng với Cố Cơ Uyển mà nói, so với Mộ Khải Trạch, cậu cả Mộ còn đáng sợ hơn, có được không?

Hơn nữa sự nguy hiểm của Mộ Tu Kiệt không trí mạng nhưng lại khiến bạn đau đến không muốn sống từng giây từng phút.

Vì quãng đời còn lại của mình, đời này cô nhất định phải tránh anh thật xa.

“Vì sao cô thà đối mặt với những thủ hạ của Mộ Khải Trạch cũng không muốn đối mặt với tôi?” Bỗng nhiên anh đứng dậy.

Cậu cả Mộ vừa đứng dậy, người đối mặt với anh sẽ có cảm giác bị chèn ép.

Cho dù đứng xa thế này, Cố Cơ Uyển cũng có thể cảm nhận được áp lực.

“Cậu cả Mộ, có lời gì từ từ nói... " Cô vô thức lùi lại sau.

Anh vẫn đang tới gần cô, Cố Cơ Uyển chỉ cảm thấy trái tim hơi khó chịu, tim đập quá nhanh.

Cô rất ghét bản thân chịu thua kém, mỗi lần anh lại gần là cô lại hô hấp khó khăn, không thể bình tĩnh.

Nhưng lại bất lực.

Mộ Tu Kiệt tới trước mặt cô, Cố Cơ Uyển muốn lùi lại nhưng bị anh túm cổ tay, kéo lại.

“Anh...” Cô bị kéo tới trước bàn đọc sách, vừa định đứng thẳng người thì phát hiện Mộ Tu Kiệt đã đứng trước mặt mình.

Nếu cô thẳng người thì sẽ tiếp xúc cơ thể với anh.

Vì để tránh chạm vào nhau, Cố Cơ Uyển chỉ có thể tránh về phía sau nhưng tư thế này lại như bị anh đè lên bàn đọc sách.

Nói không ra sự mập mờ.

Nhưng người đàn ông trước mắt này có ánh mắt quá lạnh.

“Trong phòng cô có một chậu hoa Thương Truật." Người đàn ông hờ hững nói.

Hô hấp Cố Cơ Uyển rối loạn, năm ngón tay theo bản năng siết chặt.

Năng lực quan sát của cậu cả Mộ thật sự quá mạnh! Anh mới chỉ tới phòng cô một lần mà đã chú ý tới.

Dưới trướng Mộ thị có tập đoàn mắt xích y dược tính toàn cầu, bản thân Mộ Tu Kiệt là một cao thủ chế thuốc, anh hiểu biết rất rõ với chất độc dược liệu.

Đời trước để lấy lòng Mộ Tu Kiệt mà sau khi đính hôn với anh, cô vẫn luôn nghiên cứu kỹ thuật chiết xuất các vị thuốc, không ngờ lại phát hiện mình có năng lực tiềm tàng rất lớn trong ngành này.

Đúng là trong phòng cô có Thương Truật, cây này có màu sắc tươi đẹp, dùng làm hoa trang trí rất đẹp mắt.

Nhưng người bình thường không biết lá của nó có độc, dùng trực tiếp sẽ khiến toàn thân đỏ lên, triệu chứng giống như dị ứng da.

“Cô tự hạ độc mình, không chỉ vì hãm hại Cố Vị Y, mục đích chính của cô là muốn lùi lễ đính hôn lại?”

Bỗng Mộ Tu Kiệt nghiêng người, Cố Cơ Uyển sợ hãi cuống quýt lùi lại, nằm thẳng lên bàn đọc sách.

Hai tay cô chống lên ngực anh, giả vờ bình tĩnh nói: “Sao có thể? Cậu cả Mộ là đối tượng được tất cả phụ nữ Bắc Lăng ái mộ, sao tôi lại không muốn đính hôn với anh? Tôi còn ước gì được gả cho anh mà!”

“Vậy tốt nhất cô hãy cho tôi một lý do hợp lý, vì sao cô không muốn đính hôn với tôi?” Anh nheo mắt hỏi.

“Tôi nói rồi, sao tôi có thể...”

“Cố Cơ Uyển, cô nghĩ cô có thể giở trò trước mặt tôi?” Người đàn ông nhìn cô chăm chú, đáy mắt đầy vẻ nguy hiểm.

Cố Cơ Uyển cắn môi, lúc lâu sau cô mới gật đầu: “Đúng, tôi không muốn đính hôn với anh”

Cô cho rằng anh sẽ hỏi lý do, nhưng không ngờ cậu cả Mộ lại nói thẳng thừng: “Không tới lượt cô lựa chọn”

Cố Cơ Uyển biết mà! Cô đã suýt không nhịn được trợn trắng mắt lên: “Vậy anh còn hỏi tôi lý do làm gì?”

Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm mặt cô: “Rốt cuộc là muốn gì?”

Sự si mê trước kia bây giờ không còn lại chút gì, từ trong mắt cô, anh thật sự nhìn thấy vẻ xa lánh và chạy trốn.

Rốt cuộc cô gái này muốn gì, anh đã nhìn bao nhiêu người nhưng lại không nhìn thấu cô.

Bỗng nhiên anh cúi đầu, Cố Cơ Uyển sợ hãi trái tim run rẩy, dùng sức đẩy lên ngực anh.

Sự từ chối này là theo bản năng, không nhìn ra nửa điểm diễn kịch.

Ngay cả anh lại gần cũng kháng cự như thế.

Mộ Tu Kiệt phát hiện tự tôn đàn ông của mình như bị kích thích tới.

Cố Cơ Uyển quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt anh.

Hơi thở của anh vừa lạnh vừa nóng, mâu thuẫn khiến lòng người sợ hãi.

“Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn tự do.”

“Cô cho rằng cô trốn là có thể có được cái gọi là tự do?” Cô nhóc này có phải quá ngây thơ không?

“Người của tôi sẽ lùng sục tới chân trời góc biển, Cố Kính Minh vì để không đắc tội với nhà họ Mộ cũng sẽ cho người đi tìm cô, cô có thể trốn đi đâu?”

“Vậy cậu cả Mộ, nếu anh đã không thích tôi thì anh huỷ hôn có được không?” “Cô nói xem?” Chưa nhìn thấy cô sống chung với bà nội khi bà còn minh mãn thì thôi, nếu bây giờ đã nhìn thấy thì sao anh có thể thả cô đi?

Bà nội cần cô

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hai tay Cố Cơ Uyển vẫn chống trên ngực anh.

“Cậu cả Mộ, rõ ràng anh không thích tôi, cớ gì phải làm như vậy?”

“Tôi có nói không thích cô sao?”

“Anh...

“Chí ít là cơ thể cô, tôi không kháng cự.” Có lẽ đây là lý do đến giờ anh vẫn bằng lòng lãng phí thời gian vào cô nhỉ?

Trên thực tế đến giờ anh vẫn chưa nghĩ ra, vì sao hôm nay lại có vài phân tâm thần không yên, nhất định phải đến nhà họ Cố xem thế nào?

Là trùng hợp hay là gì, anh không hiểu, cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.

Anh vốn rất ghét cô gái này, cô là một cô nhóc ngỗ nghịch.

Nhưng người trước mắt anh nhìn thấy lại hoàn toàn không giống trong truyền thuyết, rốt cuộc đâu mới là cô thật sự?

Cô gái trước mặt bị anh đè dưới thân, dáng vẻ hoảng loạn trông như mèo con bị sợ hãi. Ánh mắt Mộ Tu Kiệt dừng trên cổ áo cô.

Nhà họ Mộ không có quần áo của cô, bây giờ cô đang mặc áo sơ mi của anh.

Cổ áo sơ mi có hai chiếc cúc, vừa nãy trong lúc tranh chấp đã bật tung ra, bây giờ một mảng da thịt lớn dưới cổ cô hiện lên rõ ràng trong tầm mắt anh.

Chấm đỏ trên mặt không ít nhưng trên người cơ bản đã nhạt dần.

Bây giờ cổ cô, xương quai xanh, còn có một mảng lớn ở ngực vẫn còn những vết tích anh để lại.

Những hình ảnh điên cuồng trong xe lần lượt hiện lên trong tâm trí, ánh mắt Mộ Tu Kiệt tối đi, ánh sáng ấy dường như đang ngưng tụ từng chút một.

Cố Cơ Uyển nhanh chóng phát hiện gì đó không đúng lắm, cậu cả Mộ nhìn mình chằm chằm, là có ý gì?

Vì sao ánh mắt anh lại đáng sợ đến vậy? Rõ ràng có cất giấu vẻ tà tứ muốn một miếng ăn sạch đối phương!

Ham muốn chiếm hữu lộ liễu này khiến Cố Cơ Uyển sợ hãi toàn thân run rẩy, suýt thì nhũn chân: “Cậu cả Mộ, anh...”

“Run rẩy dưới thân đàn ông, cô đang mời gọi ư?”

Giọng Mộ Tu Kiệt hơi khàn, trầm thấp gợi cảm đến rối tinh rối mù!

Người đàn ông này đúng là mị dược! Không cẩn thận đụng vào sẽ bị mê đắm ngất đi

Cố Cơ Uyển nhắm mắt lại, từ chối nhìn dáng vẻ yêu nghiệt khiến phụ nữ điên cuồng của anh.

“Tôi không phải, cậu cả Mộ, mời anh tránh ra”

Không ngờ, anh không chỉ không tránh ra mà ngược lại, anh còn đè sát người cô hơn vài phân: “Là ai tối qua ngồi trên người tôi, chủ động đòi hỏi?”
Bình Luận (0)
Comment