Đệ Nhất Sủng

Chương 302

Đàm Kiệt không nói gì, sau khi nhìn thấy Giang Nam và Cố Cơ Uyển đi rồi thì anh ta thở dài một hơi, lên xe đi khỏi.

Cậu hai Giang và Uyển Uyển ở cùng với nhau, cảm giác thực sự rất ăn ý.

Lúc Uyển Uyển nhìn thấy cậu hai Giang, anh ta có thể nhìn thấy được rõ ràng về mặt thả lỏng đó.

Uyển Uyển cùng với cậu hai Giang... có lẽ là bây giờ chưa là gì với nhau, nhưng mà có thể ăn ý đến trình độ này, có lẽ là đoạn tình cảm này có thể được duy trì.

Hạo Phong... có lẽ là, chỉ có thể để lại tiếng thở dài.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Nam nhìn Cố Cơ Uyển chằm chằm, lông mày nhíu lại.

Lại là sắc mặt giả vờ rất mạnh mẽ, ở chung lâu như vậy, bây giờ đã có thể hiểu rõ cô một cách rõ ràng.

“Hơi muốn khóc!” Cô cũng không biết là kể từ lúc nào mà mình lại học được cách làm càn ở trước mặt của cậu hai Giang.

Chờ đến lúc phát hiện thì đã trở thành thói quen.

Giang Nam không nói chuyện, lái xe từ khu sân của Giang thị ra ngoài.

Cố Cơ Uyển không biết là anh ta muốn đi đâu, dù sao thì anh ta cũng sẽ không hại mình.

Bây giờ cô đã không có quá nhiều cảm giác an toàn.

Ai đang giúp Cố Vị Y, ai khống chế hết tất cả ở phía sau, cô hoàn toàn không nhìn thấy được.

Mà Mộ Tu Kiệt đã hoàn toàn không tin tưởng cô.

Anh không thể nào tin tưởng mình lần nữa...

Không biết là lái xe bao lâu, xe dừng lại, Giang Nam bước xuống mở cửa xe ra cho cô.

"Xuống đi.” Anh ta vươn tay ra với Cố Cơ Uyển.

Cô vẫn không biết là mình đang ở đâu, cho dù là trong lòng hay là trước mắt đều là một mảnh mênh ***.

Đưa tay ra ngoài đặt ở trong lòng bàn tay của anh ta.

Không để cô bước xuống xe, Giang Nam bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo một cái, cả người của cô liền nhào ra ngoài từ trong xe.

Chỉ trong chớp mắt liên được anh ta ôm ngang lên.

“Giang Nam...” Nhìn một bên mặt của anh ta, cô có một loại cảm giác không biết mình ở đâu.

Thẳng cho đến khi anh ta dừng bước chân, bỏ cô xuống, Cố Cơ Uyển mới phát hiện ra là bọn họ đi đến bờ biển.

Trước mắt là biển xanh vô tận, gió biển thổi vào người, lạnh buốt.

Hóa ra là không khí đã bắt đầu lạnh rồi, trải qua thời gian cuối của mùa thu, đã sắp bước vào mùa đông.

Cuộc đời bất tri bất giác lại trôi qua một mùa nữa.

“Cô nhìn xem” Giang Nam chỉ tay vào mặt biển vô tận: “Khi cô nghĩ rằng cô không có nơi nào để đi thì cứ đến ngắm biển đi.”

“Tại sao lại... phải ngắm biển?”

“Bởi vì biển cả đủ lớn, cho dù cô muốn đi đâu thì cũng có thể.”

“Nhưng mà tôi lại không biết bơi.” Cái miệng nhỏ của Cố Cơ Uyển xẹp lại, tủi thân.

Tại sao tất cả mọi chuyện đều giống như đang nhằm vào mình vậy?

Tại sao rõ ràng đã nắm giữ được hết tất cả kết quả, bỗng nhiên mình lại trở thành âm mưu to lớn nhất?

Tại sao cô lại thật sự biến thành không có đường để đi?

“Nếu như không biết bơi thì tôi dạy cho cô, như thế nào?”

Giang Nam khom người xuống tháo giày của mình ra, cởi áo khoác ra ném xuống mặt đất.

“Đến đây, tôi dạy cho cô.”

“Giang Nam...” Tiếng gọi của cô còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, anh ta đã sải bước đi đến phía bờ biển, trong nháy mắt ngâm nửa người trong nước

biển.

“Giang Nam." Cố Cơ Uyển trợn tròn mắt, loại thời tiết này mà lại ăn mặc như thế này để đi xuống biển dạy cô bơi lội?

“Sao vậy? Không phải muốn dạy cô bơi lội sao, bây giờ cô đến đây, tôi dạy cho cô.”

Giang Nam nhẹ nhàng cười một tiếng với cô, nụ cười như thế dưới ánh nắng chiều đang rơi xuống đẹp mắt không nói thành lời.

Cánh mũi của Cố Cơ Uyển ê ẩm, ngây ngốc nhìn anh ta.

Người đàn ông này thật sự ngu ngốc! Thật sự đần!

Cô bỗng nhiên ngồi xổm xuống ôm hai đầu gối của mình, nước mắt dần dân chảy xuống.

Rốt cuộc vẫn lên tiếng khóc rống lên.

Cuộc sống đối xử với cô quá không công bằng, cô giống như là đang trong một cái vòng xoáy rất lớn, vẫn luôn vùng vẫy.

Thật vất vả mới bò lên, nhưng lại bỗng nhiên bị một bàn tay vô hình kéo trở về.

Vòng xoáy này vẫn bao trùm cô như cũ, hoàn toàn không giữ lại chút nào, đang cố sức nhấn chìm cô.

Rốt cuộc cô cũng không leo lên được nữa, thậm chí cũng không thể đứng lên nổi.

Hệ thống thông tin của bệnh viện đã bị người khác thay đổi, những tài liệu này còn có thể tìm được trở về không?

Rốt cuộc cũng không tìm về được!

Thủ đoạn của người ở phía sau quá lợi hại, một mình cô căn bản không thể chống đỡ được, cô quá mệt mỏi, thật sự rất muốn nhận thua.

Nhưng mà sao có thể nhận thua được!

Nhận thua rồi, thân phận của cô cũng không có cách nào chứng thực được.

Nhận thua rồi, có lẽ cái chết của bà ngoại mãi mãi cũng không có ngày điều tra ra được manh mối.

Nhận thua rồi, Cố Vị Y và đám người kia có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, sau khi bọn họ hại bà ngoại mà vẫn còn có thể sống một cuộc sống vô ưu vô lo.

Không, không thể nhận thua được!

Nhưng mà đường ra ở đâu?

“Hu hu...."

Bóng dáng cô đơn, thân thể gầy yếu, cơn gió biển thổi tới gần như muốn lung lay sắp đổ.

Giang Nam trở về từ trong biển, trở lại trước mặt của cô, ngồi xổm xuống.

Cố Cơ Uyển lập tức ôm lấy cánh tay của anh ta, mặt vùi sâu vào trong vai của anh ta, gào khóc.

Bàn tay của Giang Nam rồi trên mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng vuốt về.

Nếu như quả thật không thể gánh vác nổi phân áp lực đó, vậy thì cứ khóc đi, anh ta sẽ chăm sóc cho cô, sẽ luôn chăm sóc cho cô.

Cố Cơ Uyển cũng không biết là cuối cùng mình khóc bao lâu, thẳng cho đến khi khóc mệt mỏi rồi, thậm chí buồn ngủ, đầu của cô nghiêng qua một bên

liên ngủ như chết.

Có lẽ một nửa là do bởi vì quá mệt mỏi nên ngất đi.

Giang Nam ôm cô trở lại xe, xác định hô hấp của cô đều đặn ổn định, người không có việc gì, anh ta mới để cô ngủ một mình.

Tối hôm qua cô ngủ không được ngon giấc, buổi sáng khóe mắt sưng vù, quầng thâm mắt cũng xuất hiện.

Tiêu hao sức lực cả một ngày trời, lúc này rốt cuộc cũng đã có thể ngủ một giấc yên ổn.

Anh ta hạ ghế kế bên tài xế xuống, Cố Cơ Uyển trở mình tìm một tư thế thoải mái hơn rồi lại ngủ say sưa.

Anh ta cũng hạ ghế ngồi của mình nằm xuống, nghiêng đầu qua nhìn cô.

Hai người cách một vị trí ở trong xe, rõ ràng gần nhau như vậy, nhưng lại tựa hồ rất xa xôi.

Kỳ thật đưa tay thì có thể đụng được, nhưng mà tay vẫn thủy chung không duỗi ra được.

Anh ta nhìn gương mặt của cô, gương mặt này xinh đẹp, gương mặt tái nhợt tràn đầy yếu ớt, nhưng mà lại rất kiên cường.

Cô gái này rõ ràng rất yếu đuối, nhưng mà từ đầu đến cuối đều không bằng lòng cúi đầu trước số phận.

Anh ta im lặng nhìn cô, cũng không biết nhìn bao lâu, cô gái trong tầm mắt bỗng nhiên mở mắt ra nghênh tiếp ánh mắt của anh ta.

Trong một giây ánh mắt tiếp xúc với nhau, trong lòng của Giang Nam run lên, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.

Vốn muốn nhìn một chút, nhưng sau khi đối mặt với tâm mắt của cô thì lại không nỡ rời khỏi.

Cô nhìn mình, môi mỏng hé mở, một dáng về vô tội khiến cho trong lòng của anh ta nóng lên.

Toàn thế giới này giống như lập tức biến mất, trên đời này chỉ còn lại một mình cô gái này!

Mặt mày của cô bỗng nhiên cong cong, vậy mà lại cười với anh ta.

Hô hấp của Giang Nam liền trở nên hỗn loạn, không biết là cô đang cười cái gì, chỉ biết là nụ cười của cô rất ngọt ngào, rất xinh đẹp.

Giống như là trong nháy mắt, từ trong mắt của anh ta, cười chạm vào trong lòng của anh ta.

Rốt cuộc là cô nhóc này đang cười cái gì vậy?

“Giang Nam...” Cô nhỏ giọng gọi một tiếng, gọi như ngân nga, mang theo một về quyến rũ làm cho người khác không có cách nào từ chối được, đánh thẳng vào trong lòng của anh ta.

Tại sao lại muốn gọi tên của anh ta? Vào buổi tối như thế này, một tiếng gọi trâm thấp đã hoàn toàn phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Toàn bộ thế giới này giống như chỉ còn lại âm thanh của cô.

Tên của anh ta phát ra từ trong miệng của cô lại dễ nghe như vậy.

Giang Nam Giang Nam Giang Nam...

Đôi môi mỏng của cô hé mở, giống như là có ma lực đâm xuyên qua trái tim của anh ta.

Nhìn chăm chăm vào cánh môi mê người của cô, Giang Nam giống như là bị ma nhập.

Nhìn chằm chằm vào đôi môi kia, bất tri bất giác người đàn ông nhích gần về phía cô...
Bình Luận (0)
Comment