Đệ Nhất Sủng

Chương 368

Cố Cơ Uyển ngồi xổm xuống đất, cô nhớ rõ đây là nơi xảy ra vụ tai nạn.

Lúc đó, chiếc xe lăn của bà ngoại đã lăn bánh xuống hồ.

Nơi đây. Rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?

Cố Cơ Uyển đang định bước tới thì đột nhiên có thứ gì đó kéo đôi giày của cô.

Nhưng cô nhìn lại, nhưng cô không nhìn thấy gì cả.

Lại nhấc chân, chiếc giày lại bị kéo một lần nữa. Rõ ràng có một lực nào đó đang kéo chiếc giày của cô.

Cố Cơ Uyển giật mình. Nhìn xuống những đồ trang trí bằng đá đen dưới đáy giày của mình.

Sao thứ này lại có thể bị kéo bởi một lực vô hình nào đó?

Không đúng, có cái gì đó làm vướng víu phụ kiện trên giày của cô.

Cố Cơ Uyển quỳ xuống. Nhẹ nhàng cởi bỏ tấm lưới.

Màu sắc của tấm lưới này gần như trong suốt, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể thấy được.

“mợ chủ?” Đột nhiên, người giúp việc phía trước khẽ gọi.

Cố Cơ Uyển nhìn lên, thấy đó là một trong những người hầu gái phục vụ trong sân của bà cụ.

Tuy nhiên, trong nhà họ Mộ có quá nhiều người hầu, những người hầu trong mỗi sân thường bị chuyển đi.

Cô ấy ở bên bà cụ không bao lâu thì bị chuyển đi.

Cho nên ấn tượng của Cố Cơ Uyển về cô ấy không sâu sắc lắm.

“Tôi không phải là mợ chủ nhà họ Mộ nữa. Sau này không thể gọi tùy tiện như vậy được đâu.” Cố Cơ Uyển nhẹ nói.

Cô hầu gái mới bỗng nhiên phản ứng không kịp. Vội vàng nói: “Xin lỗi, mợ... cô Uyển Uyển, tôi không cố ý!”

“Đừng sợ, không có gì đâu, tôi giống một người đáng sợ như vậy lắm sao?” Cố Cơ Uyển mỉm cười.

Nhìn thấy cô cười hiền hậu như vậy, cô hầu gái nhỏ cuối cùng cũng cảm thấy an tâm.

“Cô Uyển Uyển, cô đang làm gì vậy?” Cô ấy đi qua.

“Có cái gì đó đang quấn lấy đôi giày của tôi” Cố Cơ Uyển vẫn đang gỡ những mắt lưới đó.

Cô hầu gái nhỏ đi tới, nhìn thứ trên đôi giày của cô, lập tức mỉm cười.

“mợ chủ, cô vướng vào cây rong trong hồ rôi, đây là tơ khô của cây rong."

Cô ấy ngồi xổm xuống, dễ dàng tháo cây rong cho Cố Cơ Uyển.

“Trước đây những cây rong này thường mọc trong hồ, sau khi ông chủ bảo người lấp hô, hiếm lắm mới nhìn thấy chúng.”

“Cây rong?” Cố Cơ Uyển cau mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Cô nắm lấy tay cô hầu gái, lo lắng nói: “Ý cô là, ban đầu trong hồ có rất nhiều cây rong? Cây rong trong suốt?”

“Cũng không phải trong suốt lắm, chẳng qua là nếu có ánh sáng mặt trời và hơi ẩm, trông nó mới giống như trong suốt”

Cô hầu gái không biết tại sao vẻ mặt của cô lại đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy.

Cô ấy nhặt cây rong khô đưa cho Cố Cơ Uyển.

“Bây giờ nó héo khô rồi, mới có màu nên dễ nhìn thấy hơn."

Cố Cơ Uyển cầm lấy, giật mạnh, thật không ngờ, lớp cây rong trông mỏng vậy mà lại không dễ xé.

“Ý cô là, nếu nó bị ướt, nó sẽ vô hình?”

Hô hấp của cô có chút loạn, lúc trước xe lăn của bà cụ xuống hô, rõ ràng là trượt chứ không phải lăn!

Các bánh xe căn bản không hê lăn!

Trượt... nếu là trượt thì phải do ngoại lực kéo mới sẽ gây ra kết quả như vậy?

Nhưng lúc đó bà không nhìn thấy gì, vì không nhìn thấy nên loại trừ khả năng chiếc xe lăn của bà cụ bị vật gì đó kéo xuống đáy hồ!

Mọi thứ là do không nhìn thấy được!

Nhưng nếu bản thân “sợi dây” là trong suốt thì sao?

“Cô Uyển Uyển, cô đang nghĩ gì vậy?”

Vẻ mặt của Cố Cơ Uyển càng lúc càng trở nên căng thẳng, cô hầu gái nhỏ có chút bất an.

“Cô Uyển Uyển, có phải tôi nói gì sai không?”

“Dưới đáy hồ này có phải có rất nhiều cây rong như vậy không?” Cố Cơ Uyển siết chặt cổ tay cô ấy.

Mặc dù người giúp việc bất an nhưng cô ấy vẫn gật đầu: “Vâng... chúng có rất nhiều, vì chúng lớn nhanh, mỗi năm đều sẽ dọn dẹp một đợt”

Cô ấy cũng đã từng tham gia dọn dẹp cây rong nên cô ấy biết rất rõ điều này.

Chỉ là hiện tại cây rong bị chôn vùi rồi, công việc này cũng không cần người theo làm, cho nên cô ấy vào nhà chính phụ giúp.

Khuôn mặt của Cố Cơ Uyển dường như càng ngày càng khó coi, cô hầu gái nhỏ cảm thấy mình đã nói sai, không dám nói bừa nữa.

“Tôi... cô Uyển Uyển, tôi còn có việc, tôi... tôi đi...”

“Trước đây cô vẫn luôn giúp đỡ ở đây sao?” Cố Cơ Uyển bắt lấy cô ấy.

Cô hầu gái nhỏ sửng sốt: “Tôi, tôi..."

“Cô nói cho tôi biết, sau tai nạn của bà cụ, có bao giờ ông Mộ bảo người điều tra trong hồ có gì không?”

“Chuyện này...”

“Xe lăn của bà cụ đâu? Đã tìm ra chưa?” Cố Cơ Uyển siết chặt năm ngón tay.

Người giúp việc bị cô năm đến mức cảm thấy hơi đau, cô ấy suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không biết, lúc ông chủ bảo lấp hồ, tôi đã bị chuyển đến nhà chính

làm việc rồi.”

“Cô Uyển Uyển, tôi thực sự vẫn còn việc phải làm, tôi đi đây!”

Cô hầu gái càng nghĩ càng thấy không ổn.

Mặc dù ông chủ đã thông báo rằng chuyện của bà cụ chỉ là một tai nạn.

Tuy nhiên mọi người đều nói khi bà cụ gặp tai nạn, chỉ có Cố Cơ Uyển ở đó.

Bây giờ mọi người đều coi sự việc đã kết thúc, nhưng Cố Cơ Uyển vẫn còn hung hăng nhắc đến.

Người giúp việc hối hận vì đã đến chào cô, vội vàng tìm cớ rời đi.

Chỉ còn lại một mình Cố Cơ Uyển, nhìn rừng hoa mới trồng trước mặt, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.

Cô ngồi xổm xuống, lần theo đống cây rong khô, tìm kiếm từng chút một.

Chẳng bao lâu, cô tìm thấy đồng cỏ nơi có những cây rong chất đống.

Đồng cỏ mới trồng, một số cây rong đã bị lật lên khi lấp đất.

Nhưng bây giờ, cây rong đã chết hết, chỉ còn lại những sợi tơ khô...

Nếu như chiếc xe lăn của bà cụ thật sự vướng phải loại cây rong này.

Vậy thì theo như lời của người giúp việc, có lẽ thật sự là do cây rong ngâm nước, dưới ánh mặt trời lộ ra trạng thái trong suốt, lúc gấp gáp bà không thể nhìn rõ.

Vậy thì, tại sao chiếc xe lăn của bà cụ lại trượt xuống hồ dễ dàng như vậy là có thể giải thích!

Nhưng tại sao ông cụ còn không kiểm tra thì đã trực tiếp kêu người lấp hô?

Vì sao... cô bỗng cảm thấy tim mình thật lạnh?

Dưới đáy hồ này vẫn đang giấu những bí mật gì?

Những ngón tay của Cố Cơ Uyển không ngừng run rẩy khi tay cô dừng lại trên cỏ.

“Cô đang làm gì đấy?” Đột nhiên, một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên cách đó không xa.

Cố Cơ Uyển sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại thì thấy ba bóng người đang bước nhanh.

“Ai cho cô vào đây?” Ông cụ nhà họ Mộ bước nhanh đến gần cô, sắc mặt trầm xuống.

Người quản gia đi theo ông, ngay lập tức giải thích: “Là cậu cả đưa cô ấy về."

Quản gia không chỉ là quản gia của nhà chính, ông còn giám sát các vấn đề khác nhau của cả nhà họ Mộ.

Chuyện này vốn định báo cho ông chủ, nhưng ông vắng mặt suốt hai ngày nay, sáng nay mới trở về, vẫn chưa kịp báo cáo.

“Tu Kiệt đưa người phụ nữ này về làm gì?” Ánh mắt ông cụ Mộ nhìn Cố Cơ Uyển rất không thiện cảm.

Cố Cơ Uyển đứng dậy, lạnh nhạt nhìn ông.

Đối phương đã không thích mình thì cô cũng không cần phải lấy lòng.

Cô không bao giờ là người sẽ lấy lòng người khác.

“Chuyện này...” Quản gia đương nhiên không biết cậu cả đưa Cố Cơ Uyển về làm gì.

Tuy nhiên, chuyện nam nữ tuổi trẻ đã vượt quá tầm kiểm soát của họ.

Ông cụ Mộ tức giận nói: “Đuổi cô ta ra ngoài!”
Bình Luận (0)
Comment