Đệ Nhất Sủng

Chương 467

Thân hình cao lớn của anh lao sát vào Cố Cơ Uyển.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cao từ người đàn ông phía sau, tim Cố Cơ Uyển đột nhiên chấn động, sắc mặt thay đổi.

Tên khốn kiếp này, mới sáng sớm mà còn ở trước mặt hai đứa nhỏ, sao có thể... manh động như vậy chứ!

Cơ thể của anh ấy thế mà lại...

“Buông ra!” Cô hạ giọng, kéo cánh tay đang ôm lấy người cô xuống.

"Nhớ nhung hai năm rồi, anh nhất thời không khống chế được, xin lỗi."

Mộ Tu Kiệt không hề định làm bừa trước mặt bọn trẻ, nhưng anh thật sự không kiềm chế được.

“Mamii.” Điềm Điềm gọi từ phòng tắm.

Cố Cơ Uyển lại đẩy mạnh Mộ Tu Kiệt: "Buông ra, Điềm Điềm đang gọi đó."

Mộ Tu Kiệt cuối cùng cũng buông tay, đi theo cô đến cửa phòng tắm.

Sau khi Cố Cơ Uyển lau sạch cho Điềm Điềm và giúp bé đánh răng xong, cô đưa cho Mộ Tu Kiệt một bàn chải đánh răng mới: "Tự lo đi."

"Em không giúp anh à?”

"Cút!"

"..." Sau hai năm không gặp, gan cũng lớn hơn rồi, dám bảo anh cút nữa chứ.

Có điều hôm nay Mộ Tu Kiệt cũng ngoan ngoãn cầm lấy bàn chải đánh răng, “cút ” vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt.

Mười phút sau, ba cha con ngồi ngay ngắn vào bàn ăn.

Cố Cơ Uyển bưng bốn bát cháo, mì xào, và bánh quẩy từ trong bếp ra.

Cô lo cho Điềm Điềm ăn sáng, còn để hai người đàn ông trong gia đình tự lo cho mình.

Lúc ăn miếng cháo đầu tiên, tim Mộ Tu Kiệt bỗng thấy xót xa.

Hai năm rồi mới lại lần nữa được nếm thử tay nghề của người phụ nữ của anh, cả người bắt đầu có chút lâng lâng, ngờ rằng mọi chuyện vẫn chỉ là giấc mơ mà thôi.

Cảm giác quen thuộc, hương vị quen thuộc, chỉ là hôm nay bên cạnh đã có thêm hai nhóc nhỏ.

Bữa sáng với cháo trắng và mì xào, bình thường anh vốn sẽ không đụng đến, nhưng giờ anh lại cảm thấy đây là bữa sáng ngon nhất đời.

Một người đàn ông, dù có vẻ ngoài phong độ hay tuyệt vời đến đâu, hóa ra điều anh ta muốn nhất vẫn chỉ là trở về nhà, có một người phụ nữ, và có một hai đứa trẻ.

Rồi cả gia đình ở bên nhau, ăn sáng, nói về kế hoạch hôm nay, tháng ngày như vậy là đủ mãn nguyện rồi.

Sau khi cho Điềm Điềm ăn no, Cố Cơ Uyển bưng đồ vào bếp.

Mộ Tu Kiệt thu dọn những thứ còn lại, mang tới cửa bếp thì lại nghe thấy tiếng cô gọi điện thoại: "Dạ, thật sự xin lỗi quản lý, cô bảo mẫu ở nhà đang xin nghỉ, không có ai chăm sóc..."

Không biết đối phương nói gì, Cố Cơ Uyển liên tục xin lỗi: "Sau khi tìm được người trông trẻ, tôi sẽ chủ động làm thêm giờ để đuổi kịp tiến độ công việc.

Những ngày này dù có ở nhà, tôi cũng nhất định sẽ làm việc, chủ nhiệm, anh yên tâm đi, tuyệt đối không để ảnh hưởng tới mọi người đâu ạ."

Cô vẫn đang tính đến việc tìm một người giữ trẻ khác...

Ánh mắt Mộ Tu Kiệt dần dần trầm hơn.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ theo anh về Bắc Lăng, những gì anh nói tối hôm qua, cô căn bản không để tâm đến.

Sau khi Cố Cơ Uyển cúp máy, quay lại đã thấy Mộ Tu Kiệt câm bát đứng ở cửa bếp.

"Chuyện này..." Cô sững sờ, nhất thời không biết nên nói gì với anh.

“Em cứ đi làm đi, anh sẽ đến trông mấy đứa nhỏ.” Anh bước vào, đặt bát vào bồn rửa.

Anh định rửa bát, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Cố Cơ Uyển cầm lấy miếng rửa bát, đi đến bên cạnh anh, lấy một ít chất tẩy rửa rồi tự mình làm.

"Anh xem, anh còn không biết rửa chén. Em có thể tin tưởng giao các con lại cho anh sao?"

Mộ Tu Kiệt không tranh rửa bát với cô nữa, anh đổi hướng, ôm cô từ phía sau.

“Anh..." Cố Cơ Uyển đấu tranh trong tiềm thức.

Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hít hương thơm đặc biệt trên cơ thể cô: "Quay lại với anh, không được sao?"

“Không được.” Cố Cơ Uyển vẫn muốn tránh ra, nhưng anh ôm rất gắt gao, dù thế nào cũng không thể vùng khỏi.

"Mộ Tu Kiệt, đừng đi quá xa, chúng ta đã không còn liên quan gì nữa rồi."

Mộ Tu Kiệt không nói mà chỉ ôm cô, vùi mặt vào giữa cổ cô, nhắm mắt lại.

Mộ Tu Kiệt thật sự muốn đuổi anh ra ngoài, sao anh có thể lưu manh như vậy chứ!

“Lát nữa đưa bọn nhỏ đi chơi nhé?” Anh chưa từng được trải qua cuộc sống có vợ có con gái như thế này trong đời.

Còn về con trai, ném nó vào nhà trẻ cũng giống như cho nó đi làm vậy, phải làm quen những ngày không có con trai ở bên này.

Dù gì thì Mộ Thiên Hiếu cũng sẽ không có nhiều thời gian dành cho gia đình trong tương lai.

Mộ Tu Kiệt về cơ bản đã lên kế hoạch chi tiết cho tương lai của gia đình bốn người cả rồi.

Con trai thì phải đi làm kiếm tiền, còn con gái thì nên được chiều chuộng, sau này không cần làm gì cũng được.

Về phần vợ, cô ấy đương nhiên cũng như con gái, được cưng chiều, cung phụng, muốn gì được nấy.

Trái tim Cố Cơ Uyển bỗng xúc động.

Đưa bọn nhỏ đi chơi... Cô chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ cùng cậu Mộ đi chơi với các con.

Không hiểu sao cô lại rất muốn nghĩ về điều đó, sự thôi thúc đó cứ xuất hiện trong tim cô.

Hai người, với Điềm Điềm, giống như một gia đình thực sự...

Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến hai chữ gia đình, cô lại cảm thấy bất an.

Cô luôn cảm thấy có lỗi với Mộ Hạo Phong.

“Hôm nay không rảnh.” Cô đẩy anh ra lần nữa, nhưng trước sau vẫn không thể gỡ được đôi tay đang ôm lấy eo mình ra.

“Không phải đã xin nghỉ phép rồi sao?” Mộ Tu Kiệt đột nhiên buông cô ra, đi tới phòng khách, nhìn Điềm Điềm đang ngồi trên ghế.

"Lát nữa ba mẹ dẫn con đi chơi, được không nào?”

“Được ạ!” Điềm Điềm lập tức nhoẻn miệng cười ngọt ngào!

Lúc Cố Cơ Uyển ra khỏi bếp, cô thấy Mộ Tu Kiệt đang ôm Điềm Điềm nhìn cô chằm chằm.

"Điềm Điềm nói muốn ra ngoài chơi, không đi thì sẽ khóc nhè đó."

“Nó làm gì biết khóc.” Cố Cơ Uyển trợn mắt nhìn anh.

Từ nhỏ đến giờ Điềm Điềm chưa bao giờ khóc, không biết ngoan đến như nào nữa.

Không ngờ, khóc miệng Điềm Điềm bỗng mếu xệch, thật sự bắt đầu khóc: "Chơi, chơi! Hu hu hu..."

Cố Cơ Uyển hóa đá ngay tại chỗ, con gái cô bị dỗ hư rồi ư? Sao nói khóc là khóc ngay vậy?

Mộ Tu Kiệt vội vàng nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, chúng ta ra ngoài chơi nha, mẹ đồng ý rồi."

Điềm Điềm sụt sịt, nhìn Cố Cơ Uyển với ánh mắt mong đợi.

Cố Cơ Uyển thực sự muốn bóp cổ người đàn ông đang làm ra vẻ vô tội kia. Có quỷ mới biết những gì anh ta vừa nói với Điềm Điềm, anh thế mà lại thực sự

khiến con gái mình biết cách dùng tiếng khóc để làm nũng!

“Anh đang dạy hư nó đó!” Cố Cơ Uyển cau mày, trợn mắt nhìn anh.

“Điềm Điềm ngoan như vậy, sẽ không hư đâu.” Mộ Tu Kiệt cúi đầu hôn lên trán Điềm Điềm: “Nói đi, đúng không nào?”

“Điềm Điềm ngoan." Hai cha con giao tiếp thế mà lại còn lưu loát hơn cả người làm mẹ như Cố Cơ Uyển.

Cô và Điềm Điềm đã ở với nhau hơn một năm, thế mà cô vẫn không thể điều khiển cảm xúc của Điềm Điềm giỏi được như vậy, Mộ Tu Kiệt đã làm điều đó thế nào?

Hai người ở cạnh nhau vô cùng ăn ý!

Chẳng lẽ, những gì người khác nói, con gái là người tình kiếp trước của ba... là đúng sao?
Bình Luận (0)
Comment