Giữa đêm hè, mưa to như trút nước, mây đen đầy trời, có cả tiếng sấm.
Triển lãm châu báu, ánh đèn hoa đăng sáng ngời, ấm áp, khiến hiện trường tiệc tối ấm áp, hoa lệ. Các tân khách tụ lại một chỗ, tiếng nói cười vang vọng.
“Váy đêm nay của chị Tư Nhược thật đẹp, lại là đồ
Haute Couture đúng không?”
*
Từ “haute” trong tiếng Pháp tương đương với “high” trong tiếng Anh, có nghĩa là cao cấp. Từ “couture” tương đương với “dressmaking”, ý chỉ công việc may vá, thiết kế trang phục. Do đó, “haute couture” có thể hiểu là “high dressmaking” hay “high fashion” – thời trang cao cấp.“Có thể chụp ảnh chung phát vòng bạn bè không?”
“Muốn cọ nhan sắc của chị.”
Một góc khác của triển lãm, Giang Vãn Lê đứng một mình, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nịnh hót truyền đến.
Đối tượng những người này nịnh hót không phải ai khác, mà chính là chị họ của cô Giang Tư Nhược, lúc này cô ta được tâng bốc nên như mở cờ trong bụng, vô cùng hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quay, thỉnh thoảng lại cố tình làm lộ chiếc vòng cổ kim cương chói mắt ra.
Triển lãm châu báu biến thành nơi để nịnh nọt, rất không có ý nghĩa, Giang Vãn Lê nhìn một lượt toàn hội trường, định đi một chỗ khác, bỗng nhiên một giọng nữ quen thuộc vang lên sau lưng cô.
“Em gái.”
Vừa quay đầu lại thì thấy Giang Tư Nhược đi tới, giọng điệu khó giấu được vẻ đắc ý: “Có phải tối nay em quá bình thường rồi không, quần áo này thuộc nhãn hiệu gì vậy, sao chị chưa nhìn thấy bao giờ?”
So với các khách mời nữ ở đây, Giang Vãn Lê mặc cả bộ đồ trắng thuần khiết, không đeo trang sức gì, đến cả kiểu tóc cũng chỉ buộc đơn giản lên, giống như một cô bé lọ lem.
Nhưng cô không phải cô bé lọ lem.
Năm đó, chỉ cần nhắc đến tên Giang Vãn Lê, mọi người đều nghĩ đến “Thiên kim danh viện được nuông chiều”, “Tiểu công chúa tập đoàn Phạn Ni”
Nhưng không lâu trước đây, ba Giang Vãn Lê qua đời, ném xuống một khoản nợ khổng lồ, tiểu công chúa ngày xưa không thể không đi ra khỏi nhà kính, ra ngoài bôn ba khắp nơi, tìm cách cứu công ty, đáng tiếc đều gặp phải trắc trở khắp nơi, đến cả chú ruột cũng bỏ đá xuống giếng.
Vị chị họ trước mặt này, lại tỏ vẻ vui vẻ khi người khác gặp họ, cười quái gở, nói:
“Vãn Lê, chị biết sau khi ba em qua đời, em rất vất vả, nhưng trường hợp này, ăn mặc đồ trắng đơn giản như vậy, có phải là rất không cho người tổ chức mặt mũi không?”
“À, không đúng, chị quên nhà em sắp phá sản, đoán chừng là không có tiền mua quần áo mới, cần chị tặng mấy bộ không?”
Giả vờ quan tâm nhưng thực ra là để trào phúng, vẻ mặt Giang Tư Nhược thể hiện rất rõ điều đó.
“Không cần chị phải quan tâm.”
Giang Vãn Lê nhẹ giọng trả lời, phối hợp cô ta diễn trò.
Tối nay cô xuất hiện ở đây, không phải để tranh sự nổi bật của người khác, cô có việc cần làm. Trước đó có người chỉ cách để cứu Giang gia, bảo cô đi Bùi gia xin giúp đỡ. Hai nhà Giang Bùi không thân chẳng quen, thậm chí nhiều lần còn có xung đột lợi ích, nhưng nếu nói ra điều kiện hai bên đều có lợi, vị Bùi tiên sinh bạc tình kia không hẳn là không đồng ý.
Đáng tiếc anh quá bận rộn, Giang Vãn Lê liên lạc nhiều lần nhưng vẫn chưa được gặp mặt một lần, lần này từ chỗ bạn bè biết được Bùi Thầm sẽ tham gia triển lãm này, cô điệu thấp tránh ở một bên ôm cây đợi thỏ.
Bên trong ánh sáng bốn phía, chói đến mức lóa mắt, thông tin sản phẩm chiếu trên màn hình LED, hơn nữa cô đứng trong đám người, chỉ chốc lát sau liền hoa cả mắt.
Giang Vãn Lê chờ đến buồn ngủ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng ồn ào, ngay sau đó không hẹn mà nhìn lên, tầm nhìn vốn trống trải của Giang Vãn Lê giờ đây đã bị mọi người che mất, mơ hồ nhận ra người đang được chúng tinh phủng nguyệt chính là Bùi Thầm.
Cô nghe được ít tin đồn về anh, chỉ biết mọi người đều kính trọng gọi anh “Bùi tiên sinh”, đến cả các thương nhân lõi đời cũng vẫn khách khí với anh, người này không những dùng thời gian ngắn nhất để trở thành nhà giàu số một An Thành mà còn xây dựng xí nghiệp gia đình từ hai bàn tay trắng.
Khác với nhóm thiếu gia, anh không sống trong an nhàn sung sướng nên không kiêu căng, nhưng những người đã từng tiếp xúc với anh đều biết người này lạnh lùng, không thích hợp để tiếp cận và lấy lòng. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Giang Vãn Lê khẩn trương.
Vốn định tìm anh nói chuyện, nhưng xung quanh anh có rất nhiều người vây quanh, cô không có cơ hội.
Chỉ trong nháy mắt, khi Giang Vãn Lê nhìn lại thì chỉ thấy bóng lưng người đàn ông.
Sao người này rời đi nhanh vậy, chưa đến năm phút đã đi rồi, anh giống như chỉ lướt ngang qua sân khấu thôi, cô còn chưa có cơ hội nói chuyện với anh.
Giang Vãn Lê vội vàng đuổi theo, bước chân loạng choạng, cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn, máu như chảy ngược khiến cô như chết lặng.
Cô quên mình đi đứng không tiện.
Trước đó, cô và ba gặp tai nạn, tuy cô sống sót, nhưng ảnh hưởng đến gân cốt, đến bây giờ vẫn chưa tốt lên.
Lảo đảo rời khỏi đây, Giang Vãn Lê nhìn thấy một chiếc xe đậu ở phía Nam, cô chạy đến đó.
Trời vẫn mưa, cô không kịp mở ô đã chạy qua, mông còn chưa chạm vào ghế, đã nói với tài xế: “Đuổi theo chiếc xe phía trước.”
“Được.” Tài xế hậu tri hậu giác mới phát hiện ra nói: “Từ từ, cô bảo tôi đuổi theo chiếc xe kia.”
“Đúng vậy, cầu xin anh.”
Tài xế là người hiểu biết, nếu đi nhanh đụng phải chiếc xe phía trước, bán nhà cũng không đủ trả nợ, tiếng cự tuyệt trong miệng anh ta còn chưa nói ra, chợt thấy khuôn mặt ướt sũng của Giang Vãn Lê qua kính chiếu hậu, đôi mắt đầy nước, trông điềm đạm đáng yêu, cô còn muốn đuổi theo chiếc xe phía trước, nên anh ta liền cho rằng cô là tiểu thư nhà giàu.
“Đó là bạn trai cô sao?” Tài xế hỏi.
“... Phải.” Giang Vãn Lê sợ tài xế không giúp, bối rối nói: “Chúng tôi cãi nhau.”
“Nào có đạo lý để phụ nữ xinh đẹp vậy đuổi theo, người đàn ông kia cũng chẳng ra gì.” Tài xế tức giận bất bình.
“Ừm...”
Việc đã đến nước này, để cho tài xế giúp, Giang Vãn Lê chỉ có thể phụ họa theo.
Cho dù là đuổi theo nhưng vẫn duy trì khoảng cách an toàn và lái với tốc độ cho phép.
Thư ký ngồi ghế phó lái không lâu sau liền phát hiện có chiếc xe taxi theo sát phía sau, cẩn thận hỏi người đàn ông ngồi phía sau.
Ánh đèn bên ngoài chiếu vào góc cạnh của người đàn ông khiến nó càng thêm rõ ràng hơn, anh đeo một gọng kính màu bạc, con ngươi thâm thúy lạnh lùng, nhíu mày hỏi thư ký: “Anh theo tôi làm việc ngày đầu tiên?”
“Không phải…” Bí thư giải thích: “Vừa rồi ở tiệc tối, tôi thấy Giang tiểu thư, cho nên đoán chiếc xe đó là cô ấy.”
Giang tiểu thư nhiều lần liên hệ bọn họ, thỉnh cầu gặp mặt một lần, nhưng bởi vì Bùi Thầm bận rộn, thư ký từ chối giúp anh không chỉ một lần, anh ta cũng biết Giang tiểu thư muốn gặp Bùi tổng, thậm chiếc còn đuổi theo cả xe anh.
Nhưng Bùi Thầm lúc này vẫn như trước, không có hành động gì.
Chỉ chuyên tâm nghe nội dung hội nghị.
Anh không lên tiếng, thư ký cũng không tiện quyết định, dựa theo bản năng phán đoán, bảo tài xế lái chậm một chút.
Mưa to, an toàn là quan trọng nhất.
Mười giờ tối, khu biệt thự Cẩm Tú Thiên Thành.
Trước cổng, hai chiếc xe đồng thời dừng lại.
Tài xế tuyệt vời đã giúp Giang Vãn Lê đuổi kịp chiếc siêu xe kia, sắp chạm trán người đàn ông kia.
Thư kí đã đoán được từ trước, đầu tiên bung dù, muốn đi thăm dò xem rốt cuộc là thế nào, sau đó có tiếng mở cửa xe, anh ta vội vàng giơ ô lên: “Bùi tổng”
Lúc trước, Giang Vãn Lê không có ô, chân vừa mới chạm đất đã ướt sũng, chật vật nói cảm ơn tài xế.
Ai ngờ tài xế lại vô cùng trượng nghĩa, đi đến chỗ người đàn ông đang che ô, trước khi đi còn bỏ lại một câu giáo huấn: “Là đàn ông thì nên nói chuyện đàng hoàng, đừng để con gái nhà người ta đuổi theo như vậy.”
Khuôn mặt Bùi Thầm ngàn năm không biến sắc giờ hơi dao động, giáo dưỡng tốt nên cũng không làm gì quá phận, chỉ chuyển ánh mắt đến Giang Vãn Lê, người đầu sỏ gây chuyện.
Mưa ào ào, mồ hôi trên trán cô còn lạnh hơn cả mưa.
Bản thân rơi vào hoàn cảnh lúng túng, Giang Vãn Lê vô cùng khẩn trương: “Bùi tổng, đều là hiểu lầm, anh hãy nghe tôi nói…”
Tán ô bao phủ dáng người người đàn ông, cổ tay vén lên sạch sẽ, lộ ra một chiếc đồng hồ tinh xảo, ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm kính, từ từ lau kính, giọng còn lạnh lẽo hơn cả mưa: “Chuyện gì.”
Rất vất vả mới có cơ hội mở lời, Giang Vãn Lê không dám trì hoãn thời gian, lập tức nói nguyện vọng của mình ra.
Cô nói nội dung, những điều này thư kí của anh đều hiểu biết.
Tập đoàn Phạn Ni thiết kế châu báu nổi danh trong nước, có uy tín quốc tế, trong nước cũng có lượng khách hàng ổn định, triển vọng phát triển bình thường nhưng hình thức ổn định, cho dù không đổi mới nhưng vẫn có thể phát triển 30 năm nữa. Nhưng bắt đầu từ năm ngoái đã xuất hiện vấn đề nội bộ và thiếu hụt vốn liên tục, năm nay Giang tổng lại qua đời ngoài ý muốn, nếu không có đội quản lý tốt và người đầu tư tài chính, sợ không chống đỡ được mấy tháng.
Giang Vãn Lê đã đưa ra một đề nghị rất hào phóng, thỉnh cầu Bùi Thầm có thể ra tay giúp đỡ, thái độ thành khẩn, hèn mọn, cơ thể bị mưa xối vào nhưng vẫn không phát hiện ra.
Bùi Thầm không nói một lời, chờ đến khi cô nói xong, cho thư ký một ánh mắt.
Giang Vãn Lê thấp giọng gọi: “Bùi tiên sinh!”
“Còn chưa nói xong?”
“Ngài, ngài còn chưa trả lời tôi.”
Mắt cô đầy vẻ chờ mong, người đàn ông lại lạnh nhạt: “Không có hứng thú.”
Mắt Giang Vãn Lê đầy vẻ ảm đạm: “Vì sao?”
“Không vì sao cả.”
Thấy bọn họ phải đi, cô lần thứ hai đuổi theo, thân thể mỏng manh yếu đuối như lá rụng, giọng nói có vài phần yếu ớt: “Có phải ngài không hài lòng hay không, chúng ta có thể thương lượng lại, ngài muốn cái gì có thể nói.”
Người đàn ông không quay đầu lại, chỉ nhả ra hai chữ vô tình: “Không cần.”
“Bùi tiên sinh...”
Cho dù Giang Vãn Lê cầu xin như thế nào, Bùi Thầm đều không đáp lại.
Cô vừa đưa ra điều kiện rất mê người, tương đương với đưa hơn phân nửa giang sơn cho anh, anh không đồng ý, chứng minh anh không có hứng thú với Giang gia.
Thư ký nhìn cô gái khẩn cầu đến mức khàn cổ, thương tiếc thở dài, nhưng không có biện pháp, ông chủ của anh ta là người không có tình cảm.
Đi theo ông chủ vài bước, tai thư ký vô cùng nhạy bén nghe thấy một tiếng rầm, quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên nói: “Bùi tổng, Giang tiểu thư bị ngã.”
Bùi Thầm đang đi, lúc này mới hơi dừng lại.
Bầu trời đêm tối om, mưa tầm tã, không có dấu hiệu tạnh.
Đèn đường thì lờ mờ, Giang Vãn Lê cố gắng đứng lên, trước mắt bỗng xuất hiện thân ảnh cao lớn của người đàn ông.
Tán ô xanh lá che trên đỉnh đầu cô, ngăn lại những hạt mưa lạnh như băng.