Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 37

Nghe anh nói xong, mặt Giang Vãn Lê nóng lên, nghĩ thầm, hoa hồng có tác dụng lớn vậy sao mà có thể khiến miệng người đàn ông ngọt vậy.

Thảo nào các cặp đôi đều thích tặng hoa cho nhau.

“Vậy.” Cô cúi đầu: “Vậy anh thích không?”

“Thích.”

Anh nhìn chằm chằm cô, hơn nữa còn cho câu trả lời khẳng định, khiến Giang Vãn Lê có ảo giác anh nói thích mình.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô vội phủ nhận, sau đó giải vây cho bản thân: “Anh thích hoa hồng này thì tốt, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.”

“Ừ.” Anh tạm dừng: “Đưa chìa khóa xe cho anh.”

“Hả?”

“Để anh lái.”Anh nói: “Hôm nay em bị dọa rồi, cần phải nghỉ ngơi.”

Anh không nói thẳng ra là lo lắng cho cô, buổi sáng đến nghĩa trang, anh thấy kỹ thuật lái xe của vợ cũng ổn, hơn nữa lái rất cẩn thận, hoàn toàn tập trung vào việc lái xe, nhưng anh vì chuyện của Tạ Hoài Dư, nên không hoàn toàn yên tâm.

“Được.” Giang Vãn Lê không do dự, sau khi đưa chìa khóa cho anh thì ngồi vào ghế phó lái: “Hôm nay em không đón được anh, lần sau em sẽ đến đón.”

Cô vẫn nhớ mãi không buông chuyện này.

Dù sao chỉ có cách hai người xuất hiện chung một chỗ mới có thể làm sáng tỏ với mọi người, bọn họ cũng không phải vợ chồng không bằng lòng.

Trước khi xe khởi động, Bùi Thầm bỗng nhìn cô gái bên cạnh: “Em thích vòng cổ không?”

“Vòng cổ? Cũng bình thường.” Giang Vãn Lê lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Sao vậy?”

“Thấy các thiết kế của em ở Phạn Ni, nghĩ em thích vòng cổ.”

Cô gật đầu: “Thích, rất ít phụ nữ không thích vòng cổ, trước kia em cũng đeo.”

Nhưng sau khi trong nhà xảy ra chuyện, hầu như đồ trang sức, quần áo, túi xách của cô hoặc bị bán, hoặc bị Giang Tư Nhược cướp, hơn nữa ba mới qua đời, con gái lại đeo trang sức lòe loẹt nhìn có vẻ không phù hợp, cho nên bây giờ cô rất ít đeo vòng cổ.

Vốn định thiết kế một bộ trang sức cho riêng mình sau khi đỡ bận công việc, nhưng với tiến độ này đoán chừng phải mất một khoảng thời gian dài, cho nên ngoài nhẫn cưới ra thì cổ tay, cổ Giang Vãn Lê đều trống rỗng.

Đến cả kẹp tóc cũng dùng màu trắng rất thuần khiết.

“Xương quai xanh đẹp như vậy.” Ánh mắt Bùi Thầm vẫn dừng trên người cô: “Không nên lãng phí.”

“Hả?”

Giang Vãn Lê lơ mơ, anh đã cúi người qua đây, tay cầm một chiếc vòng cổ.

Đầu ngón tay anh ấm áp, thỉnh thoảng lại chạm vào da thịt trắng nõn của cô, khoảng cách rất gần, Giang Vãn Lê có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai, lần này không giống lần đeo nhẫn, lần này anh còn long trọng hơn.

Đeo xong.

Giang Vãn Lê cúi đầu, thấy chiếc vòng cổ hồng nhạt, theo bản năng đưa lên nhìn, kim cương rất nổi bật, kim cương với độ tinh khiết rất cao, rực rỡ hơn cả nhẫn cưới.

Cô không nhịn được: “Wow.”

Kinh ngạc đến không biết nên nói gì.

Đây không phải kim cương bình thường, đây là viên kim cương màu hồng rất hiếm, quý đến mức chỉ xuất hiện tại các buổi đấu giá lớn ở các nước, có khi có nhiều tiền cũng không mua được.

Thật lâu trước kia cô cũng thích một viên, ba cũng đã đồng ý mua cho cô làm quà trước khi kết hôn, nhưng công việc bận rộn nên không mua được, về sau có cơ hội, nhưng Phạn Ni lại không ổn, tiền cũng không dư dả nên cũng không mua nổi vật phẩm xa xỉ như vậy.

“Sao vậy Lê Lê?” Bùi Thầm nhìn qua: “Không thích món quà nhỏ này sao?”

“…. Không phải.’

Đây đâu phải món quà nhỏ.

Đây rõ ràng là món quà rất rất lớn.

“Em rất ngạc nhiên.” Giang Vãn Lê thì thào: “Năm ngoái em và ba tham gia một buổi đấu giá, cũng coi trọng viên kim cương màu hồng, độ tinh khiết rất cao… nhưng sau đó bị người khác mua mất.”

Thời điểm đó Phạn Ni không khá giả lắm, cho nên bọn họ không có tiền mua, hơn nữa đối phương ra giá rất cao, bọn họ càng không thể cạnh tranh.

Cô không kiềm chế được sự kích động: “Không ngờ có một ngày em có được một viên kim cương giống như vậy.”

“Có thể… Vẫn là một viên.”

“Hả?”

“Đùa chút thôi.” Tay Bùi Thầm sờ mặt dây chuyền, lại nhẹ nhàng sờ cằm cô: “Vậy em thích không?”

“Thích.” Cô cười: “Cực kỳ thích, hơn nữa…”

Cô giơ dây chuyền lên: “Em phát hiện đây là hình quả lê.”

Nhìn bên ngoài thiết kế có vẻ không rõ ràng, nhưng nhìn tổng thể thì có hình quả lê.

“Đây là trùng hợp sao?” Giọng cô kích động: “Hay anh bảo người ta thiết kế cho em.”

“Nó sinh ra đã là của em.”

“Phải không, vậy tốt quá.”

Bởi vì rất kích động, Giang Vãn Lê không nghĩ nhiều, tính thời gian cô và Bùi Thầm kết hôn, và thời gian để thiết kế rồi hoàn thành dây chuyền này là hoàn toàn cách xa nhau, chưa đến một năm rưỡi, dù cô thấy thì cũng chỉ thấy viên kim cương thô.

Bùi Thầm trả lời cô rất khéo, không trả lời trực tiếp, cũng không né tránh, cho nên cô không nghi ngờ gì, vẫn đang chìm đắm trong niềm vui có dây chuyền mới.

Chụp một cái ảnh, gửi cho Minh Trà, chia sẻ niềm vui của bản thân.

Thấy khóe miệng cô không che dấu được sự vui vẻ, Bùi Thầm vừa lái xe vừa hỏi: “Rất thích chiếc dây chuyền này?”

Cô gật đầu: “Ừ, đương nhiên là thích.”

“Cũng thích nhẫn anh tặng?”

“Thích.”

“Quần áo, túi xách thì sao?”

“Cũng thích?”

“Vậy chồng thì sao?”

“Thích nha.”

Nói đến đây, cô sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc.

Rõ ràng là làm chuyện xấu, Bùi Thầm lại cực bình tĩnh, không xấu hổ, lộ ra vẻ mặt đã hiểu: “Ra là vậy.”

“Anh anh anh…”

“Anh làm sao?”

“Sao anh lại bẫy em?”

“Không có.” Anh từ từ phản bác vợ nhỏ: “Chỉ hỏi em vài vấn đề đơn giản, là em tự trả lời.”

“Nhưng…”

Mặt Giang Vãn Lê đỏ như cà chua.

Người đàn ông này là cố ý, cố ý làm lộn xộn suy nghĩ của cô, sau đó bẫy cô để cô trúng chiêu.

Người bình thường đối mặt với những câu hỏi liên tục như vậy, làm gì suy nghĩ được nhiều.

Cô bĩu môi, không vui trừng anh, nói rất nhỏ: “Thích… Mới là lạ.”

Coi như giải vây cho bản thân.

Vừa mới nghe vợ nói thích, chưa được bao lâu lại thêm ‘mới là lạ’, Bùi Thầm cười bất đắc dĩ, nha đầu này thật biết đùa anh.

“Tối nay đừng quên mặc đồ ren.” Bùi Thầm nhắc nhở: “Em đã đồng ý với anh.”

“?”

“Quên rồi à?”

Quả thật Giang Vãn Lê quên rồi.

Bởi vì chuyện đến nghĩa trang, lại chuyện Tạ Hoài Dư gặp tai nạn, vừa rồi được anh tặng dây chuyền nên chìm đắm trong vui sướng, hoàn toàn quên mất chuyện này.

Giờ được anh nhắc nhở, Giang Vãn Lê nhớ ra, nhưng không muốn nghe lời.

Cô cố ý phản kháng, nhưng rất sợ hãi, nói lắp: “Có, có sao?”

“Không có.”

“Vậy là tốt.”

“… Mới là lạ.”

“….”

Người này thật biết dùng từ.

Bùi Thầm cười khẽ: “Không được quên, cũng đừng chơi xấu, Lê Lê.”

“…” Cô thử hỏi: “Nếu em chơi xấu thì sao?”

“Em có thể thử.”

“Kết quả là gì?”

“Làm gì có kết quả gì, em là vợ anh, anh có thể làm gì được em?”

Giọng anh rất ôn nhu, sủng nịch, cho nên Giang Vãn Lê tin anh là người tốt, cảm động đến mức sắp khóc lại nghe thấy anh nói tiếp: “Cùng lắm là anh trói em trên giường, bắt em ngủ cùng anh.”

“…”

Rõ ràng chưa đến mùa đông nhưng Giang Vãn Lê lại cảm thấy lạnh cả lưng.

Hu hu hu, tại sao lại đối xử với cô như vậy, cực kỳ dọa người đó.

Giây trước còn thân sĩ đeo dây chuyền cho cô, giây sau liền phủi tay không làm người.

“Thực ra em cũng không phải loại người thích chơi xấu.” Chuyện đã đến nước này, Giang Vãn Lê chỉ có thể chấp nhận: “Nếu đã đồng ý với anh, vậy mặc một lần cũng không sao.”

“Tốt.”

“?”

Anh không nói ‘Ừ.” mà nói ‘Tốt’? Trong lòng người đàn ông này, mặc đồ ren là tốt sao?

Giang Vãn Lê có cảm giác anh lái xe nhanh hơn, rõ ràng lúc đầu lái rất chậm…

“Chậm chút, em say xe.” Giang Vãn Lê hít sâu: “Hơn nữa, không phải về nhà là mặc ngay, chúng ta còn phải ăn cơm, tắm rửa, xem TV.”

Về nhà phải ăn cơm, tắm rửa đã nên anh đừng vội.

Nghe cô nói say xe, mặc kệ thật hay giả, Bùi Thầm vẫn lái xe chậm lại.

Giang Vãn Lê nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, nhéo nhéo eo nhỏ của mình, chưa gì cô đã thấy đau.

Minh Trà đã nhắn lại.

[Má ơi, đẹp quá đi.]

[Lê tử, cậu đừng nói đây là chồng cậu tặng.]

[Hu hu hu, bây giờ tớ phải đi tìm một người để kết hôn chớp nhoáng.]

[Nếu ai tặng tớ chiếc dây chuyền này, tớ yêu anh ta luôn, sau đó sẽ sinh con cho anh ta.]

Giang Vãn Lê: [Khoa trương vậy.]

Minh Trà: [Không khoa trương chút nào, cậu nói thật đi, cậu không động tâm với người đàn ông như vậy?]

[Động lòng cái gì?]

[Cậu động lòng với kim cương, nhưng lại không động lòng với anh ta?]

[Tớ nghĩ cậu nên thành thật đi.]

Có thể tưởng tượng được, biểu cảm của Minh Trà bây giờ là hận rèn sắt không thành thép.

Suy cho cùng, về phương diện tình cảm Giang Vãn Lê rất chậm chạp, không dễ thông suốt, phải cần thời gian mới được.

Vấn đề thời gian này, cô ấy không can thiệp được.

Minh Trà phóng to ảnh chụp, hâm mộ đánh giá: [Đây là hình quả lê sao?]

Bởi vì góc chụp, ảnh cũng không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra là hình quả lê.

Giang Vãn Lê không phủ nhận: [Đúng vậy.]

[Tại sao lại hình lê?]

[Sao vậy, xấu hả?]

[Đẹp, nhưng cậu không thấy kỳ lạ sao?]

[Kỳ lạ gì chứ?]

[Cậu vừa kết hôn với anh ta chưa được bao lâu, đã tặng kim cương hình quả lê cho cậu?]

[Sao vậy?]

[Không thích hợp đó Lê Lê.] Minh Trà nghiêm túc: [Cậu ngẫm lại xem, thiết kế thứ này cần thời gian, phải dài hơn thời gian các cậu kết hôn đúng không?]

[À vậy nói cách khác, trước khi hai người kết hôn, anh ta đã chuẩn bị vòng cổ hình quả lê? Cậu không thấy rất lạ sao?]

Minh Trà tra xét như thám tử. Giang Vãn Lê cũng nghi ngờ: [Ý của cậu là?]

[Kim cương này là giả.]

[…]

Còn tưởng rằng là bí mật gì cơ, sao có thể, anh cũng không phải tra nam lừa cô gái nhỏ, cô là người chuyên nghiệp trong ngành, có thể nhận ra.

Hơn nữa cô bảo Bùi Thầm tặng hàng giả, anh cũng không tặng được.

Minh Trà biết mình hay nói giỡn, nhưng vấn đề này quả thật không ngăn được người ta nghĩ lung tung, chẳng lẽ thật sự là trùng hợp sao? Trước khi kết hôn đã chuẩn bị một chiếc dây chuyền hình quả lê?

Cô ấy không hỏi Giang Vãn Lê nữa, tự mình kiếm những bài post trước đó.

Về chuyện trước kia, cô cũng không biết nhiều, chỉ qua hành động tặng bánh kem của Bùi Thầm, đoán anh định tỏ tình, về sau biết bánh của mình bị ném đi nên không xuất hiện nữa.

Tin tức ít đến đáng thương, sau khi bọn họ kết hôn, mấy bài post bị đào lên, có người comment ở dưới là Giang Vãn Lê là bạch nguyệt quang của Bùi Thầm.

Có phải bạch nguyệt quang không còn phải tìm hiểu, Minh Trà chỉ có thể dựa vào một tấm ảnh để suy đoán, bánh kem của Bùi Thầm không giống những chiếc bánh kem ngoài tiệm.

Hình như là tự làm.

“Oa.” Cô ấy thì thầm: “Con trai tự làm bánh tặng con gái, không phải thích thì là gì.”

Nhưng cô ấy lại cảm thấy có chỗ không đúng, thân là bạn tốt, rõ ràng có rất nhiều người theo đuổi Giang Vãn Lê, nhiều người nên không nhớ rõ tên, nhưng nếu Bùi Thầm có trong số đó, với năng lực xuất chúng của anh, chắc chắn cô ấy sẽ có ấn tượng, trừ khi anh không theo đuổi Giang Vãn Lê, chỉ tặng bánh kem mà thôi.

Minh Trà lầm bầm: “Nếu thích, vì sao lại không theo đuổi?”

*

Sau khi trở về, Giang Vãn Lê liền thấy Coca vẫy đuôi to ra chào bọn họ.

Mỗi ngày của Coca rất đơn giản, ăn, uống, ngủ, chờ chủ nhân trở về, nếu cô ở nhà thì nó và Giang Vãn Lê cùng đợi Bùi Thầm trở về.

Đầu tiên nó cúi đầu trước mặt Giang Vãn Lê để Giang Vãn Lê xoa đầu nó, sau đó mới chạy về phía Bùi Thầm, cũng hành động như vậy thay lời chào.

Tay Bùi Thầm cầm hoa, không đáp lại nó, hai tai Coca rủ xuống, cũng may nữ chủ nhân vẫn ở đây, nếu nam chủ nhân không sờ nó, vậy nó sẽ đến chơi với nữ chủ nhân.

“Lê Lê, trước khi ăn cơm nhớ rửa tay.” Bùi Thầm nhắc nhở.

“Ừ, em biết.”

Tuy anh thích động vật, nhưng không có kiên nhẫn để chơi cùng chúng, thỉnh thoảng Giang Vãn Lê nhìn thấy Bùi Thầm cho Coca ăn, nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh anh chơi cùng Coca.

Sức vận động của Coca rất lớn, buổi sớm, buổi tối đều được người giúp việc dẫn ra ngoài đi bộ, nhưng hình như nó biết ai mới là chủ nhân, nên muốn gần gũi với họ hơn.

Bóng đêm buông xuống, ánh đèn vàng chiếu xuống khiến bộ lông vàng của nó trông mềm mại hơn, giống một tiểu thiên sứ trong nhà.

Giang Vãn Lê ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa mặt nó, xúc cảm rất tốt, giọng tự giác cao lên: “Lúc ba mẹ không ở nhà, mi có ngoan không?”

“Ư Ư.”

Tuy không biết chủ nhân nói gì, nhưng thấy người xinh đẹp, trong lòng nó rất vui.

Giang Vãn Lê nhìn cửa sổ sát đất, sau đó nhỏ giọng trấn an con chó: “Chờ ba ba không ở đây, hôm nay cho mày ăn thêm bánh quy nhé.”

Coca không hiểu cô nói gì, nhưng lỗ tai nghe thấy hai chữ ‘bích quy’, mắt sáng lên.

Bình thường phần ăn của nó bị giới hạn, một ngày ba bữa, không ít, cũng không nhiều, dinh dưỡng được phối hợp cân đối, nhưng nó cũng giống mấy đứa trẻ, rất thích đồ ăn vặt.

Coca thích bánh bích quy nhất, bánh bích quy nó có thể mài răng, nghịch ngợm, nhưng một tuần chỉ được ăn số bánh bích quy giới hạn.

Nhân dịp Bùi Thầm lên tầng, Giang Vãn Lê lén lút cầm bánh bích quy, nhanh chóng đưa đến miệng Coca, để nó mau ăn, phòng trừ bị ba nó phát hiện.

Nhìn bộ dáng thành thạo của cô, có thể đoán được đây không phải lần đầu tiên cô làm vậy.

Coca thấy tâm tình hôm nay cô không tồi, cho nên nó vội chạy đến ăn.

“Coca của chúng ta phải ăn nhiều chút, mới mập mạp, cao được.” Cô ngồi xổm bên cạnh, bừng bừng hứng thú nhìn nó ăn, Coca ăn rất ngon, nghe tiếng nhép nhép, cô ngửi cũng thấy thơm.

Cô thầm thì: “Ăn ngon vậy sao?”

Coca vẫn đang ăn một cách ngon lành.

Cô ngửi ngửi, cũng rất thơm.

“Nếu em muốn ăn, cần anh đưa cho không?”

Đột nhiên có một giọng nam vang lên.

Giang Vãn Lê ngẩng đầu, thấy Bùi Thầm đứng sau mình, anh xuất hiện quỷ không biết thần không hay.

Anh đã cởi cà vạt, nhưng quần áo vẫn chưa thay, áo sơ mi mở hai cúc, xương quai xanh và yết hầu trong bóng tối càng tăng thêm vài phần khí chất.

“Lê Lê?” Âm cuối kéo dài, ý trêu chọc cực rõ ràng: “Sao không nói gì?”

“…”

Xấu hổ quá đi mất.

Không phải anh đã lên tầng rồi sao, sao lại đột nhiên xuất hiện.

Giang Vãn Lê vẫn ngồi xổm, hai chân khép chặt, xấu hổ nói: “Này… Em chỉ tò mò thôi.”

Cũng không phải muốn ăn thật.

Tại cô thấy Coca ăn rất ngon.

Sau đó cô ý thức được không đúng trọng điểm, Bùi Thầm hỏi cô chuyện muốn ăn bánh bích quy không, chứ không hỏi chuyện cô lén lút cho Coca ăn bánh quy.

May mắn Coca đã ăn hết bánh quy.

Không sót lại một chút nào.

Cho nên anh muốn truy cứu cũng không có cách nào.

Bùi Thầm hiển nhiên biết cô vừa làm gì, nhắc nhở: “Cơ thể nó không khỏe lắm, nếu em thường xuyên cho nó ăn đồ ăn vặt, có thể sẽ sinh bệnh.”

“Hả? Nghiêm trọng vậy sao?”

“Đúng vậy.” Bùi Thầm nói: “Lúc trước ở với bà nội nó đã bị béo phì.”

Người già mà, mặc kệ là trẻ nhỏ hay chó, đều hy vọng nó ăn nhiều, cho nên không giới hạn nó, còn hận không thể nhét tất đồ ăn vào miệng nó.

Vậy nên lúc đó nó rất béo, thời điểm bà cụ dẫn nó ra ngoài, người khác đều nghĩ bà cụ nuôi heo.

Bùi Thầm không nói chuyện này, cho nên Giang Vãn Lê cũng không rõ, bây giờ đã biết, hơi áy náy nhìn Coca, sớm biết vậy cô sẽ không tự tiện hành động.

Cô giác ngộ: “Về sau em sẽ không trộm đồ ăn cho nó.”

“Em hãy ăn no đi đã.” Anh véo véo eo cô: “Nhìn em gầy thế này này.”

“Ngứa…” Cô bị ánh véo nhột, lập tức né tránh, người đàn ông lại vươn tay kéo cô về, ôm từ phía sau.

Lưng Giang Vãn Lê kề sát ngực anh, có thể cảm nhận được nhiệt độ đối phương qua lớp vải dệt, mùi tuyết tùng bay vào mũi, mùi hương dễ chịu, mát mẻ.

Bùi Thầm cứ ôm như vậy, tựa cằm vào vai cô: “Lê Lê thực sự rất gầy, anh nên nuôi em béo lên kiểu gì?”

Bình thường cô ăn không nhiều cũng không ít, ăn rất đều đặn, nhưng có thể là nguyên nhân khác, cho nên cô không béo lên, cũng có thể là vì dạo này cô phải chịu áp lực công việc.

“Em không cần.” Giang Vãn Lê đen mặt: “Anh thật là, sao cứ muốn phụ nữ béo.”

“Béo không tốt sao?”

“Chắc chắn là không tốt, béo sẽ không đẹp.”

“Sao thế được.” Anh nghiêm túc lý luận với cô: “Em có bộ dáng gì cũng đẹp.”

“Nếu như vậy bây giờ cũng đẹp.” Cô hừ nhẹ: “Người ta cũng không phải không có chỗ có thịt.”

“Hử?”

Giang Vãn Lê cúi đầu nhìn ngực mình, và bàn tay đặt trên eo mình, cắn răng, cầm lấy tay anh để lên trên: “Đây không phải thịt sao? Không mập sao?”

Rất nhiều thịt nha.

Vốn muốn cho Bùi Thầm chạm vào chút thôi, nói với anh cô thực sự không cần phải béo lên nhưng không có hiệu quả lắm.

Anh không buông ra ngay, ngược lại lại xoa xoa rất quen thuộc. 

Giang Vãn Lê: “…”

Bùi Thầm: “Rất béo.”

Cô hất tay anh ra, xoay người đối diện với anh, trừng anh: “Sao anh còn xoa?”

“Không biết.”

“…” 

“Chắc là.” Khuôn mặt anh vẫn rất lễ độ: “Bản năng.”

“…” Mặt Giang Vãn Lê ngày càng đen: “Anh cũng thật biết lấy cớ.”

Thật ra dáng người vợ nhỏ rất tốt, chỗ nào ra chỗ ấy, eo không có mỡ thừa, chỗ nào cần béo thì béo.

Bùi Thầm được tiện nghi, cười cười, xoa đầu cô: “Đi ăn cơm thôi.”

Hình như anh luôn luôn lo cô sẽ bị đói, nhìn cô trong suốt quá trình ăn cơm.

Ánh mắt đó khiến cô nhớ tới lúc mình nhìn Coca ăn bánh quy, dường như ai cũng thích nhìn người khác ăn.

Điều này khiến Giang Vãn Lê nhớ tới lúc bọn họ mới kết hôn, anh có thói quen nhìn cô, lúc đầu cô thẹn thùng không quá chú ý, sau thì phát hiện chỉ cần bản thân vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với tầm mắt của anh, sau đó anh sẽ bảo cô ăn nhiều thêm.

Giang Vãn Lê thất thần, bị Bùi Thầm ngồi đối diện chú ý tới, nhàn nhạt hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Hả?” Cô hoàn hồn: “Không có gì.”

“Suy nghĩ.” Anh ung dung: “Hôm nay nên mặc quần áo thế nào sao?”

“…”

Đương nhiên không phải.

Thế nhưng lời của anh đã nhắc nhở Giang Vãn Lê.

Tuy rằng phải mặc quà tân hôn Minh Trà tặng, nhưng cô sẽ không mặc như bình thường.

Cô thật đúng là thiên tài.

Nghĩ đến đây, Giang Vãn Lê cười tươi hơn, thần thần bí bí: “Anh đoán.”

Đương nhiên Bùi Thầm không đoán được, tâm tư phụ nữ vốn dĩ khó đoán, mà sự không tình nguyện lúc đầu của cô bỗng biến mất, nên càng không biết cô nghĩ gì.

Tám giờ tối.

Giang Vãn Lê lắc lư trong phòng để quần áo.

Lúc trước cô bận rộn, nên không để ý trong này lại để nhiều túi xách và quần áo như vậy, không phải cô mua, đều là Bùi Thầm đặt hàng, rồi người ta tự đưa đến.

Hơn nữa đều là các nhãn hàng trước kia cô hay dùng.

Người đàn ông kia thật cẩn thận, anh biết rõ các sở thích của cô và cả nhãn hàng cô thích.

Phòng để quần áo rực rỡ muôn màu, nhìn kỹ sẽ phát hiện, tuy màu sắc không đồng nhất nhưng lại có nhiều màu hồng nhạt nhất.

Một nửa váy áo đều có màu hồng nhạt.

Giang Vãn Lê thích màu hồng nhạt, nhưng đó là chuyện trước kia, sau khi lớn hầu như phụ nữ đều thích các màu đơn giản, trưởng thành, hào phóng hơn.

Cô không nghĩ nhiều nữa, cuối cùng chọn một bộ quần áo lông liền thân hình thỏ màu trắng.

Bộ đồ ngủ này là của cô mang từ nhà đến, bởi vì là nhãn hiệu bình dân, hơn nữa là đồ dùng cá nhân nên không bị cướp đi, thời điểm cô ở nhà rất thích mặc bộ đồ này

Thế nhưng tuy hiện tại đã vào thu, nhiệt độ trong nhà ổn định, nếu cô mặc bộ đồ này và đắp chăn ngủ sẽ khá nóng.

Có động tĩnh từ bên ngoài truyền vào.

Giang Vãn Lê khẩn trương, không thèm quan tâm nóng hay không nóng, có thể giúp cô che đi bộ đồ xấu hổ kia là tốt rồi, cô khẩn trương tròng bộ đồ ren kia vào người, nhưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bộ đồ này quá mỏng.

Cô luống cuống nên làm hỏng mất rồi.

“Trời ơi.”

Cô không nhịn được hô to.

Người đàn ông bên ngoài nghe vậy, dò hỏi: “Lê Lê, sao vậy em?”

“Không.” Cô lập tức trả lời: “Em không sao, chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

“Ngã sao?”

“Không phải.” Cô phủ nhận: “Nói cho anh một tin xấu, vừa rồi em không cẩn thận làm rách bộ đồ ren rồi.”

“Phải không?”

“Em thề với trời, em không cố ý.” Giang Vãn Lê khóc không ra nước mắt: “Lúc em mặc không biết nó mỏng như vậy, mới động vào đã hỏng rồi.”

Bùi Thầm không hoài nghi tính thật giả lời cô nói: “Không sao.”

“Không sao là sao?”

“Vốn là đồ tình thú.” Anh nói: “Rách mấy chỗ cũng không sao.”

“…”

Rõ ràng anh nghiêm trang trần thuật, sao cô thấy anh không có ý tốt, hơn nữa còn có vẻ vui sướng khi người gặp hoạ.

Thế nhưng trước đó Giang Vãn Lê đã chuẩn bị, rách nhiều rách ít cũng không sao, bởi vì bên ngoài cô còn mặc bộ đồ lông xù xù.

Ở phòng để quần áo một lúc, Giang Vãn Lê hé cửa, thò đầu ra: “Em xong rồi.”

Bùi Thầm đứng cách đó không xa, cầm một ly rượu vang đỏ, vốn là thời gian tắm rửa, nhưng muốn nhìn vợ nhỏ cho một kinh hỉ nên anh kiên nhẫn chờ ở đây.

Tầm mắt rơi vào bộ quần áo lông, anh ngẩn ra: “Lê Lê?”

Giang Vãn Lê mặc đồ ren bên trong, bên ngoài mặc bộ đồ lông, nói có sách mách có chứng: “Em mặc ở trong.”

“Cho nên?”

“Cho nên em có mặc đó.” Cô hợp lý hợp tình, tiến đến trước mặt anh: “Anh nhìn bên trong.”

Mặc nhưng không hẳn là mặc.

Thủ đoạn quá kém, Bùi Thầm cười, bất đắc dĩ nhìn cô.

Anh không nói gì khiến Giang Vãn Lê hơi hoảng.

Cô thừa nhận bản thân chơi xấu, không giữ lời hứa, anh sẽ tức giận vì chuyện này ao?

Nhưng cô thực sự không thể mặc được bộ đồ ren kia.

Nhưng Bùi Thầm không biểu hiện điều gì khác thường, ánh mắt vẫn dừng trên người cô, sau khi quan sát thì nói: “Lê Lê của chúng ta mặc gì cũng gợi cảm.”

Nói xong, anh đi tắm rửa, để lại Giang Vãn Lê hoài nghi nhân sinh.

Chắc chắn không trào phúng cô?

Áo ngủ đáng yêu như vậy mà nói gợi cảm?

Cô buồn bực ngồi ở mép giường, chờ anh ra, vẻ mặt uể oải.

Nội tâm cô rất rối rắm.

Nhưng Bùi Thầm không nhìn ra điều đó, tắt đèn như mọi khi, sau đó đến trước mặt cô, bọt nước trên tóc anh vẫn chưa được lau khô, có vài giọt chảy xuống mặt anh, yếu hầu trượt lên trượt xuống: “Lê Lê.”

Anh gọi “Lê Lê” cực kỳ dễ nghe.

Giang Vãn Lê ngốc một hồi, ánh mắt bị cơ bụng rắn chắc của anh thu hút, tuy trước kia đã từng nhìn qua nhưng không có can đảm nhìn kỹ, bây giờ ánh mắt của cô nhìn chăm chú, không rời đi, trong đầu đều là, thì ra là rắn chắc như vậy, thảo nào mỗi lần đều đè cô khiến cô không động đậy được.

Bùi Thầm hỏi: “Em định mặc bộ đồ này đi ngủ sao?”

Giang Vãn Lê: “… Ừ.”

“Không nóng sao?”

“Ừ… Em sợ lạnh.”

“Vậy được rồi.”

Anh không ép cô cởi bộ đồ lông xù xì kia, tắt đèn nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt rối rắm của cô.

Lúc đầu thì nằm rất yên ổn.

Không lâu sau, Giang Vãn Lê cảm thấy tai thỏ ở áo ngủ của cô bị kéo xuống.

Nhìn người đàn ông bên cạnh

Anh nghiêng người nhìn cô, tay cầm tai thỏ, còn làm trò kéo kéo: “Rất mềm.”

Động tác của anh thực sự rất đáng ghét.

Giang Vãn Lê chịu đựng cái nóng: “Ngủ đi.”

“Ngủ ngon.”

Giang Vãn Lê nóng đến độ muốn ăn hai thùng kem, đá văng chăn ra, tìm khe ở để tán nhiệt.

Sao bộ đồ này dày như vậy?

Nghĩ vậy, cánh tay cô cũng duỗi ra.

Lát sau.

Đầu Giang Vãn Lê đầy mồ hôi, cuối cùng không nhịn được nữa, ngồi dậy, cởi bộ đồ lông ra.

Nóng đến mức không còn gì để nói.

Dưới ánh trăng, tóc người phụ nữ buông xuống, những miếng ren đen bao lấy làn da trắng nõn, xương bướm phía sau xinh đẹp.

Cô xoay người, nên nhìn từ phía sau kích thích hơn trăm lần.

Bộ đồ ren bị rách ở phần chính giữa, từ xương quai xanh đến rốn có dây chia rõ ràng, không lộ hết, chỗ kín chỗ hở nên nhìn cực kỳ mê người, gợi cảm.

Quyến rũ đến cực hạn.

Nhưng gương mặt lại thành thuần vô tội, trán có một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt linh động vô hại giống như lai con.

Đẹp đến mức không gì sánh bằng.

Liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, có chút cẩn thận, khiếp đảm còn có chút thẹn thùng, còn chưa kịp nói gì, vòng eo một bàn tay là có thể ôm trọn đã bị anh kéo xuống.

“Lê Lê.”

Giọng Bùi Thầm khàn khàn.

Giang Vãn Lê bị giam cầm trong ngực anh, rầm rì: “… Hả?”

Anh nói bên tai cô: “Em là yêu tinh sao?”

Con yêu tinh vừa thanh thuần lại vừa gợi cảm.

Vẻ mặt vô tội kia cũng không biết bản thân đang làm gì.

“Anh muốn…” Cô hơi động, phát hiện mình bị cáo ôm chặt, giọng yếu ớt: “Muốn làm… Làm gì?”

Tay cô rất nhỏ, lực hai tay cũng không bằng một tay anh, nhỏ đến mức có thể xem nhẹ, Bùi Thầm nhẹ nhàng kéo hai tay cô lên đỉnh đầu.

Tóc cô rơi toán loạn trên gối giống như rong biển, kết hợp với bộ đồ ren màu đen càng tăng thêm gợi cảm, vạn vật chìm trong bóng tối giống như tạo ra một cảnh giới ảo mộng.

“Còn phải hỏi sao.” Người đàn ông nắm cổ chân cô, nhìn từ trên cao xuống: “Đương nhiên là ‘làm’ Lê Lê.”
Bình Luận (0)
Comment