Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa

Chương 71

Hai con chó chạy đuổi nhau dần dần khuất khỏi tầm mắt của nàng. Khu rừng tỏa sáng dìu dịu chầm chậm yên tĩnh trở lại, những gợn mây trời lãng đãng nhẹ nhàng phiêu du theo gió. Hỗn Độn lên tiếng bảo nàng: “Về thôi.”

Vấn Thủy quay đầu nhìn Hỗn Độn, một chốc sau, đột nhiên nàng lại nhào lên cắn vào chân nó một cái. Hỗn Độn oai oái kêu đau, nàng liền cắn thêm ngụm nữa. Hỗn Độn dùng cánh đập nàng, nàng lại tóm lấy cánh nó mà cắn, cắn riết không tha!

Hỗn Độn nổi trận lôi đình, vật vã suốt một hồi lâu mới dùng được cánh ấn chặt nàng trên mặt đất. Vấn Thủy vùng vẫy giãy giụa, nó lại duỗi chân đạp lên người nàng: “Khốn kiếp, muốn đi tìm chết phải không!”

Vấn Thủy bất chợt khóc òa: “Đúng rồi đấy! Con không muốn sống nữa đấy! Người cứ giẫm chết con đi!”

Nàng nói xong, lại “oa” một tiếng, khóc còn to hơn lúc trước.

Hỗn Độn do dự một thoáng, sau đó đành hạ chân xuống. Vấn Thủy đã khóc đến mức thở cũng không ra hơi nữa: “Chẳng phải chàng nói là thích con à! Nhưng mà tại sao ở cạnh chàng giờ không phải là con, chàng vẫn có thể an bình vui sướng đến thế?”

Hỗn Độn giương mắt nhìn nàng, nói: “Đừng có làm cho ta sợ.”

Vấn Thủy nói: “Con hiểu rồi, chàng chỉ là thích Vấn Thủy thôi, đúng không?” Hỗn Độn im lặng, nàng lại nói: “Nhưng mà Vấn Thủy là cái gì, Vấn Thủy là ai, chàng cũng chẳng cần quan tâm, đúng không?”

Hỗn Độn bối rối nói: “Ta không biết, đừng có hỏi ta những vấn đề sâu sắc như vậy.”

Vấn Thủy đứng dậy, nói: “Con vốn luôn đinh ninh rằng lòng chàng chỉ có mình con, mất đi con rồi nhất định chàng sẽ trở nên điên cuồng, không thể sống vui vẻ thoải mái được. Nhưng mà sư phụ, rốt cuộc con là cái thứ gì đây? Nếu kẻ có được ký ức và tình cảm của con không phải là con, nếu kẻ có được yêu ghét cùng với tính tình của con không phải là con, như vậy… Con là ai, căn bản chẳng hề quan trọng, đúng không?”

Hỗn Độn có chút đau đầu: “Ta đã bảo rồi, đừng có hỏi ta ba cái chuyện phức tạp đó.”

Vấn Thủy nói: “Thế người lại cho con cắn thêm mấy miếng nữa đi.”

Hỗn Độn lập tức nhảy vọt xuống dưới gốc nấm: “Ngươi dám!”

Vấn Thủy vẫn đứng chôn chân ở trên mũ nấm. Cách một tầng ánh sáng nhạt, đồng tử của nàng lấp lóe trong đêm. Hỗn Độn thở dài, nói: “Ngươi mà không xuống là ta đi luôn đấy nhé.”

Vấn Thủy hời hợt đáp: “Người đi đi, con không muốn đi nữa.”

Hỗn Độn ngẩng đầu lên, trông thấy nàng ngồi cô đơn trên những đốm nấm màu trắng. Gió thổi vạt áo mỏng manh của nàng bay phấp phới, nhìn từ xa trông như thể nàng đang cuộn mình trên một chòm sao sáng vậy.

Hỗn Đột bỗng nhiên có cảm giác hơi mềm lòng, nó nói: “Về trước đã, ngày mai lại đến cũng được.”

“Không đi, con không đi,” nàng vừa nói vừa úp mặt xuống hai đầu gối. “Con không muốn đi.”

Hỗn Độn đập cánh bay lên, há mồm ngoạm lấy người nàng rồi từ từ bay ra khỏi đỉnh Thánh Nguyệt. Tà áo của nàng rũ xuống, phiêu bồng giữa ánh bình minh. Bản thân Hỗn Độn giờ cũng có chút hoảng hốt – nếu đây thực sự không phải Vấn Thủy? Vậy thì ai là Vấn Thủy?

Chẳng nhẽ con chó trắng nhỏ đã mất hết sạch ký ức bên cạnh Hàn Thủy Thạch kia chính là Vấn Thủy thật sao?

Có nghĩ thêm nữa cũng chẳng thể tỏ tường được, đây không phải là chuyện mà Vạn Thú Cốc có thể tự đi hỏi bản thân mình. Nó vẫn ngậm chặt Vấn Thủy, tà tà bay về phía Cốc. Đến khi hai người trở lại thì sắc trời đã hoàn toàn sáng rõ. Nó đặt Vấn Thủy trên một tấm nệm thật dày, thấy nàng lạnh đến phát run, không khỏi mủi lòng mà kẹp nàng bên trong cánh mình.

“Sư phụ…” Vấn Thủy tóm lấy một túm lông màu xám dưới cánh nó, gọi khẽ một tiếng, nước mắt chảy dài hai má.

Hỗn Độn dùng mõm nhẹ nhẹ vỗ về đầu nàng.

***

Ngày hôm sau, khi Vấn Thủy tỉnh giấc thì cũng là lúc ánh mặt trời đầu tiên của một buổi sớm mùa đông lặng lẽ rọi qua khung cửa. Trên người nàng lúc này còn có thêm cả một chiếc áo khoác trắng thuần làm bằng lông thú. Bên ngoài chư thú đều đã tỉnh dậy từ lâu. Phía sau núi, cả trái sữa lẫn cỏ nuôi súc vật hiện đều vô cùng tươi tốt, bởi vì thường xuyên có chuột và chim chóc đến ăn vụng nên bọn nó vẫn thay phiên nhau canh chừng.

Vấn Thủy vuốt ve tấm áo trên người, tự hỏi không biết là làm từ lông con thú nào mà lại vừa trắng vừa mềm như vậy. Nàng khoác chiếc áo ra ngoài, Lợi trông thấy nàng liền hỏi: “Sao ngươi lại mặc áo của Đại Cốc chủ chúng ta?”

Vấn Thủy đưa mắt lườm nó. Cái con thú này vừa điếc lại vừa lắm mồm, suốt ngày thao thao bất tuyệt. Nó lải nhải một hồi lâu, Vấn Thủy nghe xong mới biết hóa ra là Mỹ Nhân Ngư gần đây đột nhiên lại thích áo xống làm bằng lông thú, nhưng mà lột da thú vật thì vừa dính máu vừa tàn bạo nên hắn vận động toàn Cốc gom góp rất nhiều lông rụng. Sau đó hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, liền tự mình dùng đống lông lá này may cho ba vị Cốc chủ mỗi vị một chiếc áo khoác.

Vấn Thủy lượn lờ hết mọi ngõ ngách trong Vạn Thú Cốc, cũng không đứa nào để ý tới nàng. Đứng dưới ánh dương rạng rỡ, hết thảy những khổ đau mịt mờ của ngày hôm trước dường như đều đã tản đi theo gió.

Nàng vẫn muốn đi tìm Mỹ Nhân Ngư hỏi han tình hình một chút, thế nhưng vòng hết một vòng mà vẫn chẳng thấy tăm hơi hắn đâu cả. Nàng gào thét tên hắn đến khàn cả họng, nói không nổi nữa, đành phải từ từ tìm từng góc một. Cuối cùng đi ngang qua chiếc hồ nhỏ nơi Mỹ Nhân Ngư thường ngủ, Vấn Thủy bỗng nhiên phát hiện mặt hồ đã đóng một lớp băng dày. Phía dưới tầng băng, Mỹ Nhân Ngư đang ra sức đánh vào mặt băng: “Cứu mạng, cứu mạng vớiiii..…”

Hắn lớn tiếng kêu la, nhưng mà trên bờ không nghe thấy được gì cả, cách một lớp băng chỉ thấy miệng hắn không ngừng mở ra đóng vào.

Vấn Thủy đứng trên phiến băng, cười đến quặn thắt ruột gan: “Mỹ Nhân Ngư, ha ha ha ha, sao mà nhà ngươi lại ngu si đần độn thế hở!”

Nàng nhặt lấy hai viên đá sắc nhọn, dùng sức nện liên tiếp vào mặt băng. Mỹ Nhân Ngư đã bị nhốt dưới này nhiều ngày, hiện tại lớp băng bên trên vừa dày vừa buốt cực độ. Toàn bộ Vạn Thú Cốc đều là một đám cừu non ngơ ngác, mấy ngày không thấy Quân sư cũng chả đứa nào ghé tới ngó nghía thử xem. Hắn bị vây dưới hồ băng, thật sự đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Vấn Thủy lúc này đã cóng đến đỏ cả hai tay, nhưng vẫn vừa cười ha hả vừa ra sức đập xuống mặt băng. Mỹ Nhân Ngư ngẩng đầu lên, nhìn từ bên dưới, trông thấy nàng đã bị lạnh tới mức chóp mũi ửng hồng. Vấn Thủy lớn tiếng hò hét: “Tránh tránh ra chỗ khác đi, đợi ta đập thủng được rồi thì ngươi hẵng bơi qua đây, bằng không đập vào đầu ngươi thì chả oan tí nào nhá! Ngốc không để đâu cho hết…”

Vấn Thủy vẫn miệt mài đập băng suốt một hồi lâu. Chỗ ở của Mỹ Nhân Ngư, mùa hè thường có dã thú rủ nhau cùng đến bơi lội, nhưng mà mùa đông lạnh lẽo thì lại vắng đến thảm thương, cho nên nàng có nói to cũng chả đứa nào nghe thấy.

Nàng cứ đập từng nhát, từng nhát một như vậy suốt khoảng non nửa canh giờ, rốt cuộc mặt băng cũng đã bắt đầu nứt vỡ. Mỹ Nhân Ngư thấy thế thì vội gạt vụn băng ra hai bên rồi chòi đầu lên mặt nước, thở ra một hơi thật dài.

Vấn Thủy lập tức nói: “Cái áo lông này, ta cũng muốn có một chiếc!”

Mỹ Nhân Ngư nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi là ai hả! Đã xấu xí lại còn mặt dày!”

Hắn đứng dậy, lắc người cho bay bớt nước, khoác thêm một chiếc áo lông trắng khác của chính mình rồi rảo bước về phía cửa phòng. Vấn Thủy lon ton chạy sau lưng hắn: “Nguyệt Cừ rốt cuộc là thế nào rồi?”  

Mỹ Nhân Ngư nói: “Đi đầu thai rồi, nguyên thần bị thương quá nặng.”

Vấn Thủy dù đã biết trước nhưng vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng, nàng nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Cũng là tại ta không tốt, ta trở về quá muộn.”

Mỹ Nhân Ngư nói: “Liên quan gì tới ngươi hả? Ây da, một Tông chủ như ngươi sao không ngây người ở tông môn mình tu tiên mà còn chạy đến chỗ này làm gì? Ở đây già nhanh lắm đó.”

Vấn Thủy lên giọng hăm dọa: “Cẩn thận cái mồm ngươi đấy! Mà nè, ta cũng muốn một cái áo thế này!”

“Không có!” Mỹ Nhân Ngư sẵng giọng đáp.

Vấn Thủy vừa đuổi theo Mỹ Nhân Ngư vừa hung hăng cắn trên đuôi hắn. Mỹ Nhân Ngư mắng to một tiếng, không ngừng quẫy đuôi tránh nàng. Nhưng mà riêng về công phu cắn người thì Vấn Thủy đã luyện đến mức siêu phàm, chỉ thoáng chốc sau Mỹ Nhân Ngư đã cảm giác không thể chịu nổi được nữa: “Được rồi được rồi ta làm cho ngươi, trước hết nhả ra cái đã!”

Vấn Thủy lúc này mới buông miệng ra, nói: “Ta muốn đồ của ta phải đẹp hơn của đám kia cơ!”

Mỹ Nhân Ngư “hứ” một tiếng. Hắn bước vào phòng của mình, một đám thú còn túm tụm lại chào hỏi: “Quân sư, mấy ngày không gặp rồi nhỉ, ha ha.”

Mỹ Nhân Ngư hậm hực mắng thầm trong bụng. Cái đàn thú ngu ngốc này, nếu nữ nhân kia không tới thì chắc là hắn phải ở trong hồ đến hết mùa đông luôn mất.

Toàn bộ Vạn Thú Cốc, chỉ có một mình Vấn Thủy là không thấy ai liền sẽ tức khắc đi tìm. Những con thú khác tìm qua chả thấy thì thôi, riêng nàng không thấy thì càng cẩn thận kiếm tìm, nhất định phải tìm cho ra bằng được.

Hắn vốn dĩ cũng may một chiếc áo cho Vấn Thủy, một chiếc áo lông hồ ly màu đỏ vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà từ khi Vấn Thủy theo Hàn Thủy Thạch, chưa từng trở về nơi đây.

Mất đi một con thú, Vạn Thú Cốc vẫn cứ là Vạn Thú Cốc. Nhưng mà mất đi Vấn Thủy, Vạn Thú Cốc liền trở thành một Vạn Thú Cốc quạnh quẽ đìu hiu.

Mỹ Nhân Ngư nhìn đống lông dài vẫn còn dư lại trong rương, màu sắc không được đẹp lắm. Thôi được rồi, cứ làm đại cho nữ nhân không nói lý này một chiếc áo mặc tạm vậy, hắn nghĩ.

Ai ngờ Vấn Thủy vừa thấy thì đã vội nhảy dựng lên, nói: “Dùng cái đống lông đó á? Xấu thế ta không thèm đâu!”

Mỹ Nhân Ngư nhíu mày: “Thế ngươi còn muốn thế nào?”

Vấn Thủy nói: “Ta cảm thấy lông của Cửu Vĩ Hồ không tồi, chúng ta đi bắt nó lại cạo lông may áo khoác cho ta đi!”

Mỹ Nhân Ngư tròn mắt: “Ngươi muốn chết à, nó kiểu gì cũng sẽ liều mạng với ngươi đấy.”

Vấn Thủy cười đến mức cả người rung lên bần bật: “Vậy thì đi vặt lông sư phụ ta đi, lông sư phụ vừa dày vừa ấm!”

Mỹ Nhân Ngư nghĩ nghĩ, cũng không khỏi bật cười, đột nhiên có chút ảo giác như Vấn Thủy đã thực sự trở về rồi vậy.

Sau khi Vấn Thủy bỏ đi, Mỹ Nhân Ngư đứng dậy chọn chọn trong đống lông tạp nham kia, cuối cùng lại nhìn về phía chiếc áo màu đỏ đang treo trong tủ của mình.

***

Vấn Thủy dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì để làm nên nhận toàn bộ công chuyện của Vạn Thú Cốc, ngày ngày cặm cụi phân công công việc, tính tiền lương cho chúng nó.

Đa phần thú vật trong Cốc đều lười chảy thây, vừa thấy có người nhận làm thì liền đẩy hết việc về phía nàng. Dần dà bắt đầu xuất hiện vài con kêu sai, gọi nàng là Tứ Cốc chủ. Ban đầu bọn nó còn bảo ban nhau sửa lại cho đúng, miết rồi lại thành quen mồm, sau đó cũng không sửa nữa.

Có một lần kho hàng của Vạn Thú Cốc đổi chìa khóa mới. Vấn Thủy cầm chiếc chìa khóa trong tay, không ngừng đùa nghịch với nó. Một chiếc chìa có thể tra vào một ổ, như vậy nó và cái ổ đó chính là một bộ. Nhưng mà, nếu như một chiếc chìa khóa khác cũng mở được cái ổ kia, thế thì chúng nó cũng là một bộ với nhau hay sao? Vậy là rốt cuộc cái nào mới là chiếc chìa khóa chân chính chứ?

Ban đầu Vấn Thủy không hề suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà thi thoảng, nàng vẫn dõi mắt về hướng của đỉnh Thánh Nguyệt.

Hàn Thủy Thạch là một tâm ma. Tình yêu của hắn, chẳng qua chỉ là một thoáng kinh hồng của Thiên Ấn đối với Vấn Thủy trong hồ Địch Tâm tại Tiểu Yêu Phong năm ấy mà thôi. Hắn thậm chí còn chẳng thể phân biệt được Vấn Thủy thực sự là ai. Cái đạo mà hắn nói, vĩnh viễn dừng lại ở hơn ba trăm năm trước. Bởi vậy, đạo của ma, người ta vẫn thường gọi là… chấp niệm.

Thời tiết bây giờ đã lạnh giá hơn trước rất nhiều, tối nào Vấn Thủy cũng phải chui xuống dưới cánh Hỗn Độn để nằm. Khí hậu mùa đông nơi đây quả thực không hề phù hợp để cho người phàm cư trú. Nàng vẫn chưa phi thăng, tu vi trong cơ thể cũng chưa khôi phục, hiện tại đến cả gió rét cũng không có sức chống chọi.

Mỹ Nhân Ngư đành phải đưa chiếc áo lông màu đỏ làm tặng Vấn Thủy qua chỗ nàng, nói là chỉ cho mượn tạm. Vấn Thủy vừa khoác áo lên người, vừa xoa xoa tay, nói: “Mượn cái gì mà mượn, có tin bây giờ ta hủy dung ngươi luôn không!”

Nói xong, nàng bỗng nhiên nhảy xổ vào trước ngực hắn, đưa tay quệt hết sạch son dưỡng trên môi hắn. Mỹ Nhân Ngư kinh hoàng thét lên một tiếng, quẫy đuôi đập nàng. Hai đứa tức khắc lăn ra vật lộn đùa giỡn với nhau…

Cửu Vĩ Hồ gần đây vẫn luôn bận rộn chăm sóc Nguyệt Trì. Tiết trời dạo này càng ngày càng trở nên buốt giá hơn. Nguyệt Trì vẫn còn ngờ nghệch, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài chạy loạn một hồi. Thế nhưng hiện tại hắn đã không còn tu vi, nếu bị vùi trong băng tuyết, không chừng sẽ chết lúc nào không biết.

Cửu Vĩ Hồ hàng ngày đều trông nom hắn gắt gao. Có đôi khi đến phiên nó sang canh vườn trái sữa, nó cũng chở luôn cả Nguyệt Trì qua đấy cùng mình. Trong khi nó bận đuổi chuột đuổi chim, Nguyệt Trì thường ngô nghê đi vòng vòng trên nền tuyết.

Một lần Vấn Thủy vừa lúc đến lượt trông vườn trái sữa cùng nó. Cửu Vĩ Hồ thấy nàng, cũng chỉ cười cười, không còn kiêu ngạo như trước kia nữa. Vấn Thủy hỏi nó: “Nguyệt Trì vẫn không có ý thức à?”

Cửu Vĩ Hồ nói: “Phải. Nhưng mà thỉnh thoảng hắn có thể tự mình ăn cơm.”

Vấn Thủy ngồi lên lớp tuyết trắng mịn dưới chân. Mùa đông, toàn bộ những cây sữa này đều bị phủ trong một tầng băng giá, nhưng mà trái sữa thì lại đặc biệt ngon ngọt, vậy nên có rất nhiều chuột muốn chui rúc vào trong tuyết để đến đây rình ăn trộm. Cửu Vĩ Hồ dùng một nhánh cây khô quét sạch tuyết đọng dưới đất. Chóp mũi của nó lạnh lẽo tới mức phả ra một tầng hơi ẩm, nhưng trên mặt lại toàn là ý cười, hoàn toàn không hề cảm thấy có gì mệt nhọc.

Vấn Thủy ở lại nơi này, một ngày ngang với một năm, nhưng nàng cũng chẳng có chút cảm giác vất vả nào.

Mọi sinh linh trên thế gian này đều như bọn họ vậy thôi. Nếu được làm chuyện mình thích, ai lại cảm thấy khó khăn nặng nhọc cơ chứ?
Bình Luận (0)
Comment