Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 123 - Cuộc Chiến Mạc Kiếm Môn (Thượng) - Kẻ Địch Tiến Công.

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Năm ba mươi bảy tuổi trong một dịp vô tình, kỳ thực ra là sắp đạt sẵn, Viên Can đã gia nhập vào Mạc Kiếm Môn. Xuất thân thật sự của lão ta chính là người của Tấn quốc, đã nhận nhiệm vụ phải trà trộn vào môn phái kiếm đạo đệ nhất Yên quốc.Từ đó trở đi, suốt hơn mười năm, lão ta vẫn luôn tỏ ra tận tụy với chức trách, trung thành với môn phái. Nhắc đến Viên trưởng lão, các đệ tử đều ấn tưởng vẻ ngoài hiền hậu chân chất, lại cực kỳ tài giỏi. Lão ta chính là người được đánh giá có khả năng đột phá huyền cấp nhất, hơn cả Dực Vũ trưởng lão.

Chính vì lẽ đó, khi Tiểu Hắc muốn giao nhiệm vụ đưa tin quan trọng cho Viên Can, trong môn phái liền không có một ai lên tiếng phản đối cả. Ngay cả Loan Phụng cũng tán thành, còn đưa ra đánh giá khá cao về ông ta.

Mọi việc đã thuận lợi đến không thể thuận lợi hơn khi Viên Can đã giao được thư tín đến tay Mộc Bình. Chỉ tiếc là thiếu một chút nữa...

Chính xác là chỉ một giây nữa thôi. Viên Can chỉ rút kiếm chậm hơn Mộc Bình trong tích tắc, có điều như vậy cũng đủ để tiễn vị trưởng lão này xuống địa phủ dạo chơi một vòng.

- Không thể nào...tại sao ngươi lại phát hiện ra...

Viên Can trừng to hai mắt, khó tin thốt lên. Vốn là một kẻ cực kỳ cẩn thận, lão thậm chí còn không xuất thủ ngay khi gặp Mộc Bình mà lại diễn kịch để có cơ hội đánh lén.

- Tại sao? Ngươi tự cho mình quá thông minh nên hồ đồ rồi à?

Mộc Bình cười lạnh nhìn Viên Can ngã xuống thoi thóp, có lẽ lão ta chưa giải đáp được nghi hoặc trong lòng nên vẫn cố gắng hấp hối.

- Từ sớm bọn ta đã suy đoán có kẻ nội gián bên trong Mạc Kiếm Môn rồi. Mà người có thể tiếp xúc với phòng liên lạc thì vị trí không thể quá thấp được, cho nên đối tượng tình nghi đã thu hẹp lại bên trong các thành viên cao tầng.

Lên tiếng giải thích, từng lời của Mộc Bình khiến cho Viên Can đang cảm thấy toàn thân lạnh ngắt càng khó thở hơn. Lão ta cố hết sức tàn đáp trả:

- Không đúng, việc đó đã có kẻ đứng ra chịu tôi thay ta rồi mà.

- Ngươi nghĩ bọn ta dễ tin người như Mạc Kiếm Môn sao?

Khóe miệng nhếch lên, Mộc Bình cảm thấy sự đệ của mình quả thât quả là đa mưu túc trí tuyệt đỉnh. Cái cảm giác lột trần mọi bí mật của kẻ địch thật là sảng khoái, Mộc Bình hận không thể thực hiện lại thêm vài lần nữa cho đã ghiền.

Lại nói đến mấy vị đứng đầu Mạc Kiếm Môn thật là đầu đất, một tên đệ tử nhỏ nhoi, tu vi lại chẳng đến đâu lại có thể trà trộn vào một nơi quan trọng như phòng truyền thông ư? Ngay từ đầu Tiểu Hắc đã xác định việc cần giải quyết đầu tiên chính là xử lí tên nội gián vẫn còn đang thong dong tự tại.

Trước khi rời đi, Tiểu Hắc đã căn dặn Mộc Bình, nếu người đến đưa tin chỉ truyền tin bằng miệng thì có thể tin tưởng được. Còn kẻ nào đưa ra thư tín thì phải lấy mạng của hắn, đó chính là tên phản tặc.

Lúc đầu, Mộc Bình còn hơi khó hiểu, sau khi được giảng giải thì anh ta mới ngộ ra. Với người phe mình thì việc giữ một bức thư trong người rất nguy hiểm, nếu lỡ rơi vào tay địch sẽ làm lộ kế hoạch ra. Còn với nội gián, việc giữ phong thư sẽ không phải lo gì vì đằng nào tên kia chẳng tìm cách mở ra xem. Thư tín lúc đó chỉ dùng để qua mặt gã ta mà thôi.

Còn việc Tiểu Hắc làm sao phát hiện ra Viên Can là nội gián thì Mộc Bình hoàn toàn mù tịt. Cơ mà đó là bản lĩnh của sư đệ, Mộc Bình gã cần gì phải để tâm nhiều, chỉ cần nhìn thái độ của đối phương đã biết anh ta không chém nhầm người là được.

Đến tận lúc trút hơi thở cuối cùng, Viên Can vẫn không cam tâm. Thật ra cũng đáng thương cho lão ta vì đã gặp phải Tiểu Hắc. Với giác quan hơn người, mỗi cử động của bất kỳ vị trưởng lão nào đều bị nó thu vào mắt. Ngoài ra, bằng vào thần thức thì ngay cả nhịp tim cũng không thể che giấu được. Bị một vị tu tiên giả soi mói đến tường tận thế thì phàm nhân nào có thể che giấu được, trừ khi ngươi là một diễn viên tuyệt đỉnh, không tim không phổi a.

Chỉ cần thành công nhiệm vụ lần này, Viên Can lão sẽ được Tấn quốc trọng thưởng, con đường đột phá huyền cấp đã trước mắt. Cuối cùng, điều lão không ngờ nhất là trên đời này lại có kẻ rút kiếm nhanh đến thế.

Trong Mạc Kiếm Môn, Viên Can tự tin kiếm thuật của mình có thể xếp vào năm người đứng đầu môn phái. Kết quả không biết từ đâu chui ra một tên thanh niên trẻ tuổi lại lĩnh hội khoái kiếm đến đẳng cấp mà lão nhìn thấy cũng chỉ biết than thở cúi đầu.

Vấn đề này có lẽ cũng là do thiên ý, bởi lẽ Viên Can tiềm tu trong Mạc Kiếm Môn quá lâu, không hề giao lưu nhiều với tin tức ngoại giới. Cho nên một thiên tài trẻ tuổi mới quật khởi như Mộc Bình là một tin tức xa xỉ mà lão ta không hề biết đến. Nếu không chắc chắn Viên Can sẽ không ngu ngốc lựa chọn việc tiếp cận đánh lén Mộc Bình như vậy,

- Mộc công tử... ngươi... Viên trưởng lão hắn...

Phiêu Vũ Khang chứng kiến mọi việc run sợ không biết phải phản ứng thế nào. Đột nhiên Mộc Bình lại ra tay với trưởng lão của Mạc Kiếm Môn, vậy rốt cuộc vị họ Mộc này là bạn hay thù đây?

- Không cần hoảng hốt, lão ta là nội gián của quân địch.

Trấn an đối phương, Mộc Bình liền lấy từ trong người ra một lọ phấn màu kỳ lạ, sau đó anh ta rắc lên trên bức thư của Tiểu Hắc. Sau vài giây, một loạt chữ màu được ẩn giấu dưới lớp giấy trắng bỗng nhiên hiện ra.

.........................................

Cách chân núi Kiếm Sơn không xa, Dương Thang lão gia chủ đang cùng Tư Không Hiền tản bộ. Cà hai người giống như đôi bạn già nhiều năm gặp gỡ, bước đi vô cùng chậm rãi, khuôn mặt bồi hồi xúc động.

- Lão Dương, lần cuối chúng ta ngồi uống rượu chung với nhau cũng đã là chuyện của mười năm trước rồi.

Tư Không Hiền mỉm cười nhìn lão bằng hữu của mình gợi lại chuyện cũ, Dương Thang cũng cười to nói:

- Lão thần côn ngươi suốt ngày chạy đông chạy tây, ta cứ nghĩ không biết trước khi nhắm mắt có gặp lại được ngươi không nữa haha.

- Ta đã xem qua mệnh số của lão Dương ngươi, ngươi chí ít cũng sống đến hơn chín mươi tuổi, không cần phải lo lắng.

Vuốt vuốt chòm râu của mình, Tư Không Hiền nửa đùa nửa thật đáp.

- Vậy thì ta phải đa tạ cát ngôn của lão thần côn ngươi rồi.

Dương Thang gật gù vài cái cũng không muốn hỏi thêm về bản thân. Chính lão biết sức khỏe của mình có thể gắng gượng được bao nhiêu năm, một địa cấp cường giả nếu không bị thương thế chí mạng thì việc sống qua tám mươi tuổi là chuyện hết sức bình thường.

- Thật ra thì ngươi có thể lựa chọn đưa gia tộc tránh đầu sóng, đợi mọi việc yên ổn thì Dương gia của ngươi vẫn có thể tiếp tục truyền thừa xuống.

Tư Không Hiền đột nhiên thở dài buông ra một câu khiến cho Dương Thang sững lại, lão ta trầm ngâm một hồi lâu rồi mới thở dài nói:

- Ngươi không cần khuyên ta nữa, Dương gia nếu không có đột phá thì vài trăm năm nữa e là sẽ rớt xuống thành tiểu gia tộc mạc lưu mất. Cho nên ta tuyệt không thể bỏ lỡ cơ hội lần này, không phải ngươi đã nói "biến số" có thể thay đổi số mệnh của bất kỳ cá nhân hay gia tộc nào sao?

- Theo như ta tính toán là vậy, có điều là họa hay phúc thì không thể nói trước được. Ngươi nên nhớ thay đổi có thể khiến gia tộc ngươi cá chép hóa rồng, cũng có thể đẩy Dương gia đến con đường diệt vong nhanh hơn. Cho nên nếu chẳng may xảy ra bất cứ việc gì không như ý thì cũng đừng trách ta.

Đoán Mệnh Sư chỉ có thể nhìn trước sự biến đổi mơ hồ của ý trời, cũng như một kẻ phàm có thể chạm được một giọt nước trong đại dương bao la. Thiên đạo xoay vần, không thể nắm bắt, thành hay bại đôi khi rất mong manh, chớp mắt đã thấy kết cục, có khi đợi đến thương hải tang điền cũng không nhận ra được.

- Ý ta đã quyết, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, lão già ngươi vẫn mãi là hảo bằng hữu tốt nhất của Dương Thang này.

- Tốt, vậy thì ta chúc ngươi mã đáo thành công.

Tư Không Hiền không phải kẻ nhiều lời, lão vung tay lấy ra một chai rượu nhỏ ném cho Dương Thang. Cả hai cười to sảng khoái uống cạn, không chút câu nệ nào.

...........................................................

Một ngày nữa nhanh chóng trôi qua, bao nhiêu âm mưu tính toán của nhiều người cũng đã đến lúc khởi phát. Đúng như dự đoán, khi mặt trời vừa lặn, liên quân của Thanh Hà Môn, Hổ Lưu Phái, Uông Bá Điền cùng đám người Tấn quốc của Đoạn pháp sư ầm ầm tấn công Mạc Kiếm Môn lần hai. Do để đề phòng có kẻ thừa lúc rối loạn chạy thoát, độc vụ vẫn được duy trì, chỉ chừa một lối đi vào nhỏ vừa đủ cho liên quân tiến vào.

Dẫn đầu vẫn là đám cao thủ Tấn quốc do tên Đoan pháp sư cùng hai tên huyền cấp khác, bên cạnh chúng là cả một đám oán linh hùng hậu, khiến cho xung quanh nhiệt độ trở lên lạnh lẽo vô cùng. Xưa nay người nước Tấn vẫn ngạo nghễ xem thường các nước khác, thậm chí trừ Triệu quốc ra mọi quốc gia khác đều bị họ gọi là "bình phu". Cho nên việc Tấn quân tiên phong đi đầu cũng không có gì là lạ.

- Cứ ngang tàng đi, một chốc nữa để xem các ngươi còn vênh váo thế nào.

Giả Quỳ nở một nụ cười gian xảo dẫn theo người của Hổ Lưu Phái tiến lên ở phía sau. Gần đó Điền Xạ híp mắt lại cười nhạt nói:

- Tất cả chẳng phải là do hắn ta chọn sao? Muốn lấy công đầu thì phải gánh phần nặng nề nhất chứ

Đêm qua, hai người họ và Uông Bá Điền đã trình bày kế hoạch với Đoạn Nhai. Kết quả tên pháp sư Tấn quốc chỉ lạnh lùng nói cánh chủ lực sẽ để cho bọn họ chủ trì, đám người còn lại chỉ cần giải quyết những nơi không cần thiết khác là được.

Với thái độ cao ngạo đến cực điểm của Đoạn pháp sư, đám người Uông Bá Điền cầu còn không được. Thế là vị trí bẫy rập có chứa bom trong kế hoạch của Tiểu Hắc bị tiết lộ đã được nhường cho đám cao thủ Tấn quốc. Chiêu mượn đao giết người này đúng là thâm độc, họ Uông và hai tên chưởng môn kia vừa loại được một đối thủ cạnh tranh mà không tốn một chút sức nào.

Nếu có người thắc mắc tại sao bọn họ lại tự tàn sát lẫn nhau thì câu trả lời rất đơn giản. Đó là bởi vì giảm đi một thế lực thì tài nguyên chiếm được của Mạc Kiếm Môn sẽ bớt đi một kẻ chia phần.

Chân Võ Môn không giống thế tục, bọn họ ngoài tiền tài của cải thì thứ tích trữ nhiều nhất là vũ khí, đan dược và có thể là những linh thảo quý hiếm có lợi cho việc đột phá tu vi. Chỉ nhiêu đó thôi thì bất kỳ ai nghe đến cũng phải đỏ mắt, hận không thể chiếm hết tất cả thành của riêng cho mình.

.........................................

Mạc Kiếm Môn đã truyền thừa được vài trăm năm, nhìn từ trên cao xuống thì tổng thể được xây dựng theo hình dạng hai thanh kiếm, các kiến trúc bên trong đều chú trọng tinh tế và đơn giản. Cũng do đó nên môn phái mới có hai đại môn phân biệt, một cái sẽ dẫn đến khu vực lầu cát tiếp khách nhân và là nơi có nhiều tòa viện cao tao. Còn cổng còn lại sẽ dẫn đến quản trường luyện võ cùng với khu vực dành riêng cho đệ tử.

Dựa vào kiến trúc độc đáo này, Tiểu Hắc mới bày ra kế hoạch bẫy rập cho kẻ địch. Để dẫn dụ, một vị trưởng lão cùng vài đệ tử có thân pháp tốt đã xung phong đứng ra làm hộ vệ canh chừng đại môn đầu tiên. Điều này sẽ khiến cho đối phương nghĩ rằng đại môn này vô cùng trọng yếu nên mới được ưu tiên bảo vệ cẩn mật đến thế.

Quả nhiên, Tấn quân tiên phong vừa trông thấy người của Mạc Kiếm Môn liền không nói hai lời xông thẳng đến tấn công. Do đã có chuẩn bị trước, nên sau khi giao thủ vài lượt thì vị trưởng lão kia cùng đám đệ tử vội vàng tháo lui. Một số người không may đã hi sinh, việc này càng khiến cho hung tính của đám cao thủ Tấn quốc tăng lên mãnh liệt.

- Là đại trưởng lão và chưởng môn của Mạc Kiếm Môn

Đoạn Nhai cùng với đám Tấn quốc cao thủ xông qua đại môn liền phát hiện ra Trương Bất Phàm cùng Loan Phụng đang đứng không xa chắn đường của bọn chúng. Người đứng đầu đã xuất hiện thì không có lý do gì để nghi ngờ nữa, Đoạn Nhai cười gằn hét lớn ra lệnh:

- Tất cả xông lên giết chết hai lão già đó cho ta

Hai tên huyền cấp cao thủ nhanh như chớp phóng lên cao chém xuống. Quái dị là Loan Phụng và Trương Bất Phàm vẫn không có phản ứng gì cả, đến khi bị đánh trúng thì hai người giống như ảo ảnh liền biến mất. Lúc này, sắc mặt của mấy tên cao thủ Tấn quốc mới đại biến nhưng đã quá muộn. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một loạt kiến trúc của Mạc Kiếm Môn đổ sập xuống ầm ầm như núi lở.

Bình Luận (0)
Comment