Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 148 - Nhất Tâm Đa Dụng.

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh.

Biên: Bạch Tú Tài.

- Côn trùng chiên giòn đây, xin mời ghé vào dùng thử.

- Kẹo rau Hương Thảo đây, bảo đảm ngon ngọt.

Độc Oa Nhĩ về đêm còn sôi động hơn cả ban ngày khi các hàng quán vỉa hè thi nhau mời gọi khách hàng. Với sở thích ẩm thực thì Tiểu Hắc dĩ nhiên không thể bỏ qua được rồi, trên tay của nó là một đống đồ ăn vặt. Lựa chọn một quán bán sữa dê tươi, Tiểu Hắc vừa nhấm nháp các loại bánh kẹo và uống sữa dê nóng, khuôn mặt lộ ra thỏa mãn.

- Sư tôn, khả năng nhất tâm đa đụng này thât tiện. Con có thể vừa ăn uống, lại vừa tu luyện, đồng thời kiêm luôn nghiên cứu về pháp thuật và các kỹ năng chức nghiệp khác.

Tiểu Hắc khẽ lẫm bẩm. Nếu có tu tiên giả khác ở đây sẽ thấy linh khí xung quanh vẫn đang bị dẫn động, rõ ràng đó là dấu hiệu có người đang tu luyện.

"Hừ, tiểu tử thối, nếu không phải ngươi có công pháp tu luyện thần thức, cộng với Ngộ Đạo Thạch thì dễ gì có được thiên phú này chứ."

Diệp Thanh Hàn bĩu môi đáp. Ngày xưa lão ta phải khổ cực khó khăn bao nhiêu thì bây giờ tên đồ đệ của mình lại thừa hưởng mọi thứ, còn mở ra thiên phú nhất tâm đa dụng. Phải nhấn mạnh là nhất tâm đa dụng chứ không phải nhất tâm nhị dụng. Cái này chẳng khác nào một tool hack cao cấp, một người có thể đồng thời phân tâm trí ra làm nhiều thứ cùng lúc. Tuy làm vậy sẽ tiêu hao tinh thần lực nhưng chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ hồi phục, không giống như linh lực cần phải có linh khí sung túc hay đan dược hỗ trợ.

Do đó, thời gian gần đây Tiểu Hắc có thể tham ngộ nhiều pháp thuật khác nhau. Điều đó đã phát huy hiệu quả trong các trận chiến quan trọng, không còn chỉ dựa dẫm vào mỗi hỏa cầu thuật và phong đao thuật nữa. Còn lý do vì sao Tiểu Hắc tu luyện thuật pháp ngũ hành nhanh chóng không kém gì phong hệ pháp thuật thì Diệp Thanh Hàn chỉ có thể giải thích vì Ngộ Đạo Thạch mà thôi. Sự thật thì chính lão ta cũng ù ù cạc cạc không biết tường tận, chỉ đoán đại khái là do tác dụng cái "thứ kia". Cơ mà như thế cũng đã quá vượt sức tưởng tượng, vượt qua những qui tắc thông thường của tu chân giới rồi.

Qui tắc đại đạo chính là những qui định bất di bất dịch, vạn vạn tuế nguyệt trôi qua vẫn không thể lay chuyển. Người có linh căn thuộc tính nào sẽ có ưu thế khi tu luyện thuật pháp của thuộc tính đó. Nếu tu luyện pháp thuật của thuộc tính khác sẽ gặp không ít khó khăn, thậm chí là vô vọng. Đối với pháp thuật sơ cấp thì hầu như mọi thuộc tính đều có thể học tập lẫn nhau dù có chút chậm hơn. Còn với trung cấp pháp thuật thì quá khó khăn, đa phần tu sĩ tu luyện trung cấp pháp thuật đều đạt đến Trúc Cơ Kỳ hoặc Kết Đan Kỳ. Bọn họ sẽ không rảnh rỗi để tu luyện pháp thuật của thuộc tính khác, vừa không thể thi triển ra hết tinh hoa mà còn làm chậm trễ thời gian tu hành của họ.

Dĩ nhiên, nếu bản thân tu sĩ có linh căn nhiều hệ thì lại là chuyện khác. Ví dụ như ngũ hành linh căn, tứ thuộc tính linh căn, tam thuộc tính hay song thuộc tính. Tất cả đều có thể tu luyện pháp thuật của nhiều thuộc tính khác nhau, và cả công pháp thuộc tính khác nhau nữa. Thường thì một tu sĩ tu có linh căn nhiều thuộc tính nhưng nếu tu luyện công pháp theo một thuộc tính thì họ cũng sẽ không lựa chọn tu luyện pháp thuật của thuộc tính khác.

Vì sao ư?

Bởi vì công pháp trụ cột có ảnh hưởng cực lớn đến thi triển pháp thuật, cho nên trừ khi là tu sĩ đó tu luyện nhiều công pháp cùng lúc hoặc tu luyện công pháp không thuộc tính mới dám học nhiều pháp thuật thuộc các thuộc tính khác khác nhau.

Trường hợp một, chuyện tu luyện nhiều công pháp thì e rằng chỉ có kẻ điên mới làm. Bởi lẽ tu luyện một công pháp đã không dễ, kiêm tu nhiều công pháp rất dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, không khéo sẽ khiến cho thân tử đạo tiêu.

Còn công pháp không thuộc tính thì có một điểm yếu chính là tu vi sẽ tinh tiến quá chậm. Người ta thường nói nhất nghệ tinh, khi có thể kiêm tu đủ thứ thì cũng sẽ chẳng có cái gì quá mạnh mẽ. Thường chỉ có những tu sĩ ngũ hành linh căn hoặc tứ linh căn, vô vọng trên con đường Trúc Cơ mới lựa chọn loại công pháp này. Bọn họ chỉ tập trung vào tu luyện pháp thuật để có lợi thế chi chiến đấu, đó cũng là một lựa chọn phù hợp cho những tu sĩ có linh căn kém cỏi.

Còn song linh căn hay thiên linh căn thì chắc chắn sẽ lựa chọn công pháp cao giai theo thuộc tính của mình. Ngoại trừ việc tinh tiến tu vi cực nhanh thì pháp thuật tu luyện dựa trên cao giai công pháp cũng mạnh mẽ một cách khủng khiếp.

Còn những đệ tử có biến dị linh căn lại càng không cần nói đến, họ căn bản chỉ chủ tu pháp thuật biến dị thuộc tính của mình. Con hàng ham hố kiêm tu đủ thứ như Tiểu Hắc chắc chắn là vô cùng hiếm có. Nếu như không phải thiên phú nhất tâm đa dụng xuất hiện thì việc tu luyện nhiều thứ như thế căn bản là vô vọng. Thời gian đối với người phàm là vàng thì với tu tiên giả càng quý giá hơn gấp nhiều lần. Hầu như tu tiên giả đều chạy đua với thời gian để nâng cao tu vi, tìm kiếm cơ hội đột phá để gia tăng thọ nguyên của mình.

Ở những tu sĩ cảnh giới cao như kết đan kỳ hay nguyên anh kỳ trở lên thì việc nhất tâm đa dụng không khó. Ngay cả thân ngoại hóa thân họ còn tạo ra được để xử lí những việc lặt vặt. Còn ở luyện khí kỳ có được thiên phú này chính là một trợ lực cực lớn.

Đang thư giãn ngồi ngắm dòng người qua lại, Tiểu Hắc chợt nhìn thấy tên thanh niên tri thức trên chuyến xe khách. Lúc này, gã ta trông có vẻ chật vật, sắc mặt không được tốt lắm. Có vẻ gã ta cũng đã nhìn thấy Tiểu Hắc nên liền rảo bước nhanh đến gần.

- Cậu nhóc, không ngờ gặp lại được ngươi, ngươi vẫn còn nhớ ta chứ?

Thanh niên ngồi xuống bàn của Tiểu Hắc, ra hiệu cho chủ quán mang sữa dê và chút bánh nóng lên.

- Không phải ngươi bị lão bá kia dù dọa đến suýt rớt cả quần đó sao? Hắc hắc

Tiểu Hắc không chút khách khí châm chọc một phen. Một hoàng cấp sơ kỳ hiện giờ không thể gây chút áp lực nào cho nó, nếu muốn Tiểu Hắc có thể hạ gục đối phương chỉ trong vài hơi thở.

- Ngươi...

Tên thanh niên tức giận định phát tác, song cuối cùng hắn ta lại kìm chế được. Khẽ kéo kéo gọng kính của mình, hắn nhìn Tiểu Hắc một cái thật sâu, sau đó ... lấy chiếc bánh nhai ngấu nghiến, lại uống một ngụm sữa to giống như bị bỏ đói đã lâu.

- Ăn từ từ thôi. Ăn như thế làm sao ngươi có thể thưởng thức được mỹ vị cơ chứ?

Tiểu Hắc tỏ ra là một tay ăn uống sành điệu, rất chậm rãi thưởng thức. Đối với nó, ăn đơn thuần là một dạng trải nghiệm nhân sinh. Thức ăn ngon dở đôi khi không còn quá quan trọng, mà chính là thưởng thức cảnh vật, con người, diễn biến. Tiểu Hắc cảm giác được đến một ngày nào đó, những giây phút an dật này sẽ chỉ còn là ký ức đẹp. Vì thế nó luôn trân trọng từng phút từng giây của hiện tại.

- Thưởng thức? Cậu nhóc, ta đã phải chạy một quảng đường rất xa để đến đây. Không có lương thực hay nước uống, ngươi nghĩ ta còn tâm tình để thưởng thức sao?

Tên thanh niên tri thức vẫn cắm đầu ăn vừa trả lời. Bằng thần thức, ở khoảng cách gần Tiểu Hắc nhìn ra được đối phương bị thương không nhẹ. Xem ra khi chạy khỏi xe khách, hắn ta đã phải kịch chiến một trận. Đối thủ có lẽ là cô gái và tên mập kia, cũng có thể là kẻ khác không chừng.

- Hắc hắc

Tiểu Hắc không thích quản chuyện kẻ khác, nó tiếp tục thưởng thức khung cảnh ban đêm của Độc Oa Nhĩ. Những tên thám tử như thanh niên trí thức này hằng năm bị phát hiện và tiêu diệt không ít, việc đó đã trở nên quá đỗi bình thường.

- Khụ khụ, tiểu huynh đệ, ngươi đến từ đâu?

Ho vài tiếng, thanh niên cố gắng kìm chế thương thế, khẽ hỏi chuyện Tiểu Hắc. Tuy ngữ điệu của Tiểu Hắc nghe không khác người Liêu bản xứ nhưng bằng cảm quan của mình thanh niên tin chắc đứa trẻ này không thể là người Liêu được.

- Đông bắc Liêu quốc

Tiểu Hắc hời hợt đáp. Thanh niên lắc đầu không tin nói:

- Ngươi đang nói dối

- Ồ, vậy ngươi cho rằng ta đến từ đâu?

Tiểu Hắc cười nhạt hỏi lại. Thanh niên tri thức lại tiếp tục lắc đầu:

- Không đoán được. Nói thật ta chưa từng gặp qua đứa trẻ nào thần thái tự tin như tiểu huynh đệ đây. Nếu ta đoán không lầm thì những vị đi theo bên cạnh ngươi trên xe khách đều là các cao thủ hộ vệ. Cho nên ta suy đoán ngươi là con cháu của một thế gia nào đó.

Thanh niên tri thức theo thói quen kéo kéo gọng kính, Tiểu Hắc chỉ mỉm cười nói:

- Khả năng phân tích không tệ, tiếp tục nào.

Được một đứa trẻ con khích lệ, thanh niên tri thức cứ cảm thấy sai sai thế nào. Song hắn ta vẫn tiếp lời:

- Liêu quốc không giống các quốc gia khác. Ngoại trừ quyền lực của chính quyền lãnh đạo ra thì chỉ có độc sư hội nắm quyền toàn bộ. Không hề có khái niệm gia tộc võ đạo. Những nhân tài võ thuật đều đầu nhập vào tinh anh đội của quân đội Liêu quốc hoặc phục vụ cho các độc sư. Đổi lại họ sẽ được nguồn tài nguyên để tu luyện và tăng tiến thực lực.

Hay đấy! Tin tức của mấy tay thám tử này hơn xa tay mơ như Tiểu Hắc. Chỉ trò chuyện một lúc mà Tiểu Hắc đã khai thác được không ít thông tin hữu dụng. Tất nhiên, tên thanh niên tri thức kia ném ra vài cái bánh ngọt là có ý đồ, trên đời này chẳng có gì là miễn phí cả. Đặc biệt là tin tình báo.

- Ngươi không giống thám tử thông thường?

Tiểu Hắc hứng thú lên tiếng. Thanh niên nở nụ cười có chút đắc ý, chủ ý của hắn ta đã thành công, bèn nói:

- Ta nào giống cái loại tốt thí rẻ tiền kia. Tự giới thiệu với tiểu huynh đệ, ta tên là Thiệu La, là thành viên cốt cán của hội thám tử tự do Mạng Nhên. Chúng ta có các huynh đệ trên khắp thế giới, chuyên bán tin tức từ đơn giản nhất đến loại vô cùng tối mật. Chỉ cần ngươi có thể bỏ ra đại giới thì không gì chúng ta không thể không tra ra được.

Con bà nó, có cần quảng cáo lừa người đến vậy không???

Tiểu Hắc nghe xong màn chào hàng của thanh niên thì liền dùng ánh mắt kiểu như có thằng ngốc mới tin ngươi nhìn hắn ta.

- Khụ khụ, thật ra không phải tất cả mọi chuyện, nhưng đa số chúng ta đều sẽ tìm hiểu được.

Thanh niên tri thức ho nhẹ vài cái, hắn ta cũng biết mình vừa rồi hơi chém gió quá mức. Cơ mà kiếm chén cơm thì ai lại không tâng bốc chất lượng dịch vụ của mình, hắn ta cũng không cảm thấy có gì phải xấu hổ cả.

- Được rồi, nhìn ngươi thê thảm thế này. Bị địch nhân phục kích sao?

Tiểu Hắc xem ra mười phần thì tên thanh niên này đã thổi phồng đến tám, chín. Bèo nước gặp nhau, nó cũng không muốn giao dịch với những kẻ có lai lịch không rõ ràng. Dù sao thì an toàn vẫn là trên hết, nó đang ở trên đất địch, không phải là Yên quốc, mọi chuyện đều phải cẩn trọng.

- Còn không phải tại mấy tên cướp đường đột nhiên phát điên à? Nếu chúng không chỉa súng vào ta thì ta cũng không muốn động thủ, để lộ ra thân phận. Kết quả vừa chạy khỏi xe khách không lâu thì ta đã bị vài tên hoàng cấp truy sát. Nếu không nhờ có vài tuyệt kỹ giữ mạng thì e là Thiệu La ta đã thành hồn ma vất vưỡn ngoài đồng hoang.

Nhắc đến tao ngộ, Thiệu La như nổi điên lên. Tưởng nhẹ nhàng thoát khỏi tử thần từ tay lão già siêu cấp cao thủ kia thì lại gặp phải một đám người bịt mặt khác. Xem ra lựa chọn đến Liêu quốc để tìm khách hàng đúng là một lựa chọn sai lầm mà.

- Xem ra nghề nghiệp của các người cũng nguy hiểm nhỉ?

Tiểu Hắc gọi thêm sữa dê và đồ ăn vặt, chỉ khẽ ồ lên một tiếng khi nghe thanh niên tri thức than thở.

- Sinh nghề tử nghiệp, đó là chức trách của bọn ta. Nếu không dám đương đầu với sinh tử thì làm sao có thể đoạt lấy tình báo quan trọng cơ chứ?

Sau khi ăn hết phần của mình, Thiệu La liền đưa tay sang khẩu phần của Tiểu Hắc. Tên này đúng thật là da mặt dày mà, có điều chỉ là vài món ăn vặt nên Tiểu Hắc không buồn tính toán.

- Nói vậy, ở Liêu quốc có chuyện gì hay ho sắp xảy ra sao?

Tiểu Hắc mỉm cười dò hỏi. Thanh niên tri thức thấy khách hàng tiềm năng có hứng thú liền lập tức trả lời ngay:

- Theo ta được biết thì hiện tại, có không ít thám tử của các thế lực cùng với nhiều cao thủ từ nơi khác không ngừng viếng thăm Độc Oa Nhĩ. Bằng vào khả năng thính nhạy, bọn ta đang tận lực điều tra, sẽ nhanh có kết quả thôi.

Bình Luận (0)
Comment