Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 156 - Huyết Binh Khí.

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Phật danh của tiểu tăng là Giác Văn, thí chủ có thể gọi là Tiểu Văn. Không biết vị đại ca đây xưng hô thế nào?

Sau khi phủi phủi sạch bụi bẩn trên người, tiểu hòa thượng nở một nụ cười vô hại bắt đầu giới thiệu về mình. Có điều từ ngữ của tên nhóc này lại không ổn nha.

Không phải các vị hòa thượng đều gọi người khác là thí chủ hay sao?

Đại ca là cái quái gì? Đó là cách xưng hô của người giang hồ, xuất phát từ miệng một tiểu hòa thượng gghe nó cứ sai sai thế nào ấy.

Thấy Tiểu Hắc trong hình dáng tên lưu manh cứ trơ mắt ra nhìn mình một cách cổ quái, tiểu hòa thượng dùng ánh mắt thuần khiết với vẻ mặt vô tội lên tiếng:

- Đại ca, Tiểu Văn nói có gì sai sao?

- Khụ khụ, không...không có gì. Cứ gọi ta là Hắc...Báo, ngươi còn nhỏ vậy mà thân thủ thật lợi hại. Ngươi tu luyện ở đâu?

Tiểu Hắc ho khan vài tiếng, có chút hứng thú tìm hiểu tên tiểu hòa thượng. Một nơi đào tạo ra một siêu cấp thiên tài thì không thể nào vô danh được.

- Tiểu tăng tu ở Tại Tâm Tự. Đai ca ngươi còn tuyệt hơn, từ tầng mười mấy vẫn có thể kéo ta an toàn tiếp đất. Trước đây ngươi từng thi triển khinh công ở độ cao như vậy rồi à?

Tiểu hòa thượng trả lời ngay không cần suy nghĩ. Câu hỏi của nó ngược lại khiến cho Tiểu Hắc nhớ lại việc mình từng bị đám sát thủ Ẩn Sát ép phải nhảy ra không trung để giữ mạng lần trước.

- Khụ khụ, cũng từng, cũng từng. Tại Tâm Tự? Cái tên này hơi đặc biệt nhỉ.

Có điều cái tên ngôi chùa này hình như hơi xa lạ, Tiểu Hắc cũng là mới nghe lần đầu. Tiểu Văn mỉm cười hô một câu phật hiệu rồi giải thích:

- A di đà phật, Tại Tâm tức tại trong lòng mỗi chúng ta. Tiểu tăng cùng với sư phụ ngao du tứ hải, không có ở một nơi cố định. Sống đều dựa vào hóa duyên của chư vị phật tử bá tánh thiện tâm.

Hóa ra là lang bạt, thế thì càng không hợp lẽ thường. Chỉ có một vị sư phụ lại có thể đạt tu vi cỡ này, không lẽ sư phụ của tiểu hòa thượng tu vi đã siêu việt thiên cấp? Càng suy nghĩ, Tiểu Hắc càng thấy tò mò. Phải biết rằng để biến một người thành cao thủ không chỉ có siêu cấp công pháp mà còn cần cả một lượng tài nguyên rất lớn.

Ví như Mộc Bình, nếu không có đan dược do Tiểu Hắc cung cấp thì anh ta muốn đạt đến tu vi hoàng cấp hậu kỳ sẽ phải tốn hao ít nhất vài năm trở lên. Không thể nào tu luyện mà đột phá dễ dàng như ăn cháo thế kia được.

Dĩ nhiên, chỉ mới là bèo nước gặp nhau, Tiểu Hắc sẽ không ngu dại gì trực tiếp đưa thắc mắc về những vấn đề cá nhân của tiểu hòa thượng. Tam quốc đánh nhau cũng phải đi đường vòng, do đó Tiểu Hắc liền bắt đầu dò hỏi trước:

- Được, vậy thì sư phụ của tiểu hòa thượng ngươi đâu? Tại sao lại một mình chạy vào trao đổi hội?

- Cái này...

Khuôn mặt tiểu hòa thượng trì trệ vài giây, tiếp đó nó cười khổ đáp:

- Lão sư phụ thường xuyên rời đi không báo trước, nhưng sẽ có cách tìm được tiểu tăng. Tiểu tăng cũng không biết trao đổi hội gì cả, chỉ thấy có nhiều vị thí chủ đi vào trong. Thường thì những nơi như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon.

Con mẹ nó, đây là cao thủ ăn trực trong truyền thuyết hay sao? Một huyền cấp cao thủ lại chỉ chăm chăm lẻn vào những nơi đông người để được ăn ngon sao?

Mà khoan, hình như tiểu hòa thượng này còn nhỏ tuổi hơn cả Tiểu Hắc nó. Nói chuyện liêm sỉ đúng sai với một đứa trẻ thì có hơi quá đáng thì phải. Nhất là khi lão sư phụ lại bỏ rơi nó một mình, việc tự thân đi kiếm thức ăn có thể hiểu được.

Từ nhỏ Tiểu Hắc cũng phải lăn lộn để kiếm từng miếng ăn thừa. Do đó nó rất đồng cảm với tiểu hòa thượng, không thể sống sót thì đừng nói gì đến đạo lý chó má gì cả. Một người nói đến đạo đức chính khí đa số đều không lo ăn mặc, khi đã phải vật lộn để sinh tồn thì chỉ còn lại bản năng, mọi thứ khác đều vô nghĩa.

- Thế ngươi đã ăn no bụng chưa?

Giọng nói Tiểu Hắc cũng đã dịu đi phần nào, còn có chút quan tâm. Cảm nhận được sự thay đổi, tiểu hòa thượng liền vui vẻ trả lời:

- Cũng tàm tạm. Tiểu tăng chưa kịp lấy theo khẩu phần cho ngày hôm sau thì mọi người đã nhốn nhào lên hết cả. Đại ca ngườ còn gì ăn được không?

Lại còn muốn đem về ăn dặm??? Khá lắm, tiểu hòa thượng này rất hợp khẩu vị của Tiểu Hắc. Tuy bề ngoài nhìn vô cùng trong sáng nhưng Tiểu Hắc biết tiểu tử kia cực kỳ thông minh và tinh ranh. Đổi lại là đứa trẻ khác thì trong tình huống rối loạn vừa rồi cho dù có tu vi huyền cấp cũng khó lòng thoát thân. Thế mà tiểu hòa thượng lại tận dụng thời cơ, ẩn nấp chờ đợi và lựa chọn chính xác theo Tiểu Hắc để chạy khỏi tòa nhà.

- Được thôi, trước khi tìm thứ gì bỏ bụng thì ngươi đừng có bỏ mạng là được.

Tiểu Hắc mỉm cười một cách giảo hoạt rồi bất ngờ vung tay phóng một loạt ám khí vào một khóc khuất. Vài tiếng giật mình khẽ thốt ra, cuối cùng năm, sáu bóng đen dần lộ diện, tất cả đều là những hán tử bặm trợn, trên người xăm kín những hình thù kỳ lạ. Đặc biệt là huyết tinh bốc lên từ người chúng khá nồng đậm, giống như mấy tên này mới từ trong biển máu đi ra vậy.

- Khặc khặc, không ngờ một tên nhìn không ra gì với một tên tiểu đầu trọc lại có thể phát hiện ra chúng ta. Định cho các ngươi sống lâu thêm một chút, nếu đã vậy thì đành tiễn hai ngươi một đoạn.

Một tên ốm như que củi cười độc ác lên tiếng. Bọn chúng đều có tu vi huyền cấp hậu kỳ, cả bọn nhanh chóng chia ra vây chặt lấy Tiểu Hắc và tiểu hòa thượng lại.

- Quả nhiên là không dể thoát thân như vậy.

Trong lòng Tiểu Hắc bất đắc dĩ cười khổ. Phá vây với sáu tên huyền cấp hậu kỳ không phải bất khả thi nhưng còn tên nhóc bên cạnh vướn tay vướn chân. Ngoài ra, nó cảm giác vẫn còn cao thủ đang rình rập trong bóng tối, một khi nó thoát ra được sẽ bị đối phương ra tay bất ngờ.

Kẻ địch lần này tính toán hết sức chu đáo, từ việc bao vây tòa nhà trao đổi hội đến đám cao thủ rình rập phía ngoài để giải quyết những con mồi sổng mất. Vô cùng kín kẽ, trừ khi là có thực lực cực mạnh, nếu không cho dù là thiên kiêu cũng khó tránh khỏi kết cục tử vong.

- Tiểu hòa thượng, ngươi tự lo nhé. Nếu có thể sống sót thì ta sẽ đã ngươi một chầu thịt...à không...một chầu cơm chay thỏa thích.

Tiểu Hắc không phải là thánh mẫu, nó sẽ không để mạng sống của mình vì một kẻ không thân thiết ảnh hưởng. Trong mắt nó chỉ có người thân và người dưng, không phân biệt nam nữ lão ấu, mạng người là bình đẳng, không thân thiết thì chỉ có thể tự cầu phúc đi.

- A di đà phật, phật dạy có ơn phải báo, tiểu tăng có thể giúp đại ca một tay.

Tiểu hòa thượng không tỏ vẻ lo lắng gì mà vẫn dùng ánh mắt trong veo đáp lại. Tiểu Hắc thấy vậy thì lắc đầu nói:

- Sáu tên này đều là huyền cấp hậu kỳ, võ công lợi hại. Ngươi ở lại chỉ khiến cho ta bị phân tâm.

- A di đà phật, vậy thì đại ca bảo trọng.

Tiểu Văn tiểu hòa thượng tụng một câu phật hiệu, khuôn mặt non nớt lóe lên vẻ nghiêm nghị rồi...bất chợt nhắm một hướng chạy thẳng. Động tác thuần thục đến nổi chẳng khác nào ngựa quen lối cũ, không có một chút khiên cưỡng nào cả.

Rất dứt khoát, rất lưu loát...

- Tên trọc nhỏ, ngươi muốn hóa kiếp sớm à?

Hướng tiểu hòa thượng lao đến có một tên lực lưỡng đang chờ sẵn, gã ta cười to rồi vung đao màu đỏ toát ra hương vị máu tươi lên. Rõ ràng tên này không vì Tiểu Văn nhỏ tuổi mà khinh thị, gã ta còn có vẻ muốn dùng toàn lực chém xuống.

"Ồ, không ngờ ở vị diện này cũng có kẻ biết chế luyện Huyết Binh Khí. À, không, chỉ là loại mô phỏng cấp thấp nhất thôi khà khà"

Năm tên bao vây Tiểu Hắc cũng đều lấy ra những vũ khí có lưỡi màu đỏ máu, chỉ ngửi mùi máu tỏa ra thôi người thường cũng sẽ có cảm giác buồn nôn chóng mặt ngay.

- Mô phỏng cấp thấp? Sư tôn, cho dù là vậy thì cũng cần phải biết về luyện khi thuật của tu tiên giả mới luyện chế được chứ? Mà cái Huyết Binh Khí kia rất lợi hại sao?

Tiểu Hắc rất thông minh, nó có thể nhìn ra vấn đề nhanh hơn người khác rất nhiều. Diệp Thanh Hàn hài lòng với tên đệ tử sáng dạ của mình rồi cười to trả lời:

"Khà khà, đúng thế. phương pháp chế luyện Huyết Binh Khí mô phỏng cấp thấp không khó, thậm chí luyện khí sơ kỳ tầng một cũng có thể tạo ra được. Dĩ nhiên, Huyết Binh Khí thật lại là một câu chuyện khác. Tương truyền, khi luyện chế đến mức độ cao thâm nhất, Huyết Binh Khí có thể đạt đến cấp độ Tiên Ma Khí, hoành hành vô địch thủ. Ở tu tiên giới thời thượng cổ từng có một tu sĩ ma đạo đã luyện ra được một thanh ngụy Huyết Tiên Ma, hắn ta liền trở thành một tồn tại cực kỳ kinh khủng. Sau đó, nhờ rất nhiều tu tiên đại phái hợp lại, hi sinh tổn thất cực lớn mới tiêu diệt được lão ma đầu đó. Đồng thời, thanh ma khí kia cũng bị tiêu hủy"

- Đáng sợ như vậy?

Tiểu Hắc nghe xong thì nuốt một ngụm nước bọt. Nếu chỉ nhìn mấy thanh vũ khí của đám huyền cấp xăm mình kia thì chẳng thể tưởng tượng được phiên bản cao cấp của chúng lại kinh khủng đến thế. Tất nhiên, việc tạo ra một siêu cấp pháp khí là chuyện không phải nói là làm được. Chẳng những cần vô số tài nguyên quí giá, một pháp khí đỉnh tiêm còn cần tạo nghệ luyện khí siêu phàm của người luyện chế nữa.

"Khà khà, sợ rồi sao? Ngươi không cần phải lo lắng. Phương pháp chế tạo Huyết Binh Khí cực kỳ tà môn và tốn kém. Do đó, nó đã bị quên lãng sau không biết bao nhiêu vạn năm. Bây giờ cho dù có gặp cũng chỉ là loại pháp khí thông thường, không thể nào xuất hiện một thanh nguy tiên ma khí thứ hai đâu."

Diệp Thanh Hàn mỉm cười trấn an. Quả thật nếu ngụy tiên khí mà dễ chế tạo thế thì nó đã không trở thành những vật được xem là truyền thuyết ở tu tiên giới rồi.

Ngay sau đó, lực chú ý của Tiểu Hắc liền chuyển dời sang năm tên huyền cấp cao thủ. Nếu đã có kẻ nắm giữ được luyện khí chi đạo thì chắc chắn có tu tiên giả tồn tại ở thế giới này. Hi vọng của nó và Diệp Thanh Hàn lại bùng cháy hơn bao giờ hết.

Phía gần đó, tiểu hòa thượng bất ngờ dùng một thân pháp cực kỳ quỷ dị tránh né một đao của đối phương. Sau đó, nó làm mặt quỷ rồi mỉm cười tinh quái nói:

- A đi đà phật! Thí chủ, ngươi kém quá đấy.

- Thằng nhãi trọc, đừng tưởng bở, lão tử sẽ băm mày ra thành trăm mảnh.

Tên huyền cấp đánh hụt tức giận quát to. Vừa rồi gã ta không hề nương tay, một chém cực nhanh của huyền cấp hậu kỳ lại bị một đứa nhóc tránh được. Nếu gã không thể tiêu diệt tiểu hòa thượng này thì gã cũng không cần trở về tông môn nữa. Đại môn phái không cần những tên phế vật.

Gần như ngay lập tức, một tên huyền cấp khác liền lao theo gã để đuổi bắt Tiểu Văn. Nhìn cách chúng phối hợp có thể thấy mấy tên xăm mình này đã tập luyện với nhau rất nhuần nhuyễn. Nếu đem so với những huyền cấp hậu kỳ khác mà Tiểu Hắc từng gặp thì bọn này mạnh hơn rất nhiều.

Việc tiểu hòa thượng thoát thân được không ngoài phán đoán của Tiểu Hắc. Tuy tu vi còn kém chút nhưng thân pháp của tiểu hòa thượng thật sự rất lợi hại, đến cả tên địa cấp cao thủ ra tay đánh lén bên trong tòa nhà trao đổi hội còn không thể đả thương được tiểu tử kia cơ mà.

- Các ngươi biết điều gì khiến ta thấy thú vị nhất khi đến Mộc Oa Nhĩ này không?

Tiểu Hắc cười nhạt nhìn năm tên huyền cấp đang vây chặt mình hỏi.

Không ai trả lời cả, vòng vây cứ từ từ xiết chặt. Thở nhẹ một hơi, Tiểu Hắc vẫn không chút nao núng nói tiếp:

- Nơi này cho ta một cảm giác quen thuộc. Những con hẻm sâu phức tạp như ổ kiến, những ngôi nhà đá san sát. Ở nơi này, ta cảm... thấy như được về nhà vậy.

Dứt lời, Tiểu Hắc dùng hai tay đánh mạnh xuống đất, lập tức mặt đường bị bung ra, đất cát bay lên mịt mù. Đồng thời, một loạt ám khí từ trong người Tiểu Hắc bay ra tứ phía, ẩn mình bên trong đám cát bụi lao thẳng về phía kẻ địch.

Bình Luận (0)
Comment