Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 174 - Dị Tượng Khi Đột Phá.

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

- Quý tiểu hữu cần đến độc thảo nào cứ nói với lão phu, ta bảo đảm sẽ khiến ngươi hài lòng.

Cát Nhãn Đài dùng ngữ khí thân thiện trò chuyện với Tiểu Hắc cứ như người thân trong nhà. Nếu người ngoài không biết đều cho rằng đây là một lão già dễ gần, có điều nếu biết được thân phận của lão ta thì ai nấy đều phải cách xa cả mấy trăm thước.

- Khụ khụ, cảm ta Cát lão, ta sẽ nỗ lực hết sức mình để giúp người khang phục, cón có thể vượt xa thời đỉnh phong.

Tiểu Hắc giả vời ho khan vài cái, lãi làm ra vẻ mặt mệt mỏi như vửa kịch chiến với cả trăm tên đại địch. Thế nhưng trong lòng nó lại như đang nở hoa, chỉ cần có thể trao đổi tài nguyên với đám độc sư này thì nó sẽ có thể thu hoạch thêm nhiều tài nguyên hiếm có.

- Tiểu hữu cực nhọc rồi. Nhĩ Cổn, con hãy tranh thủ xem thử tiểu hữu đây cần những độc thảo nào, kiểm tra trong kho tích trữ của chúng ta để đối chiếu.

Tâm lý vui vẻ, Cát Nhãn Đài liền ra lệnh cho đệ tử mình thực hiện giao dịch với Tiểu Hắc. Nguyên tắc có qua có lại, nếu không khiến cho tên nhóc kia hài lòng thì lão ta cũng không yên tâm. Ngoài việc hỗ trợ giúp đỡ việc giải trừ độc tố, ai mà biết đối phương còn có thứ gì khiến bọn họ cần đến nữa không.

Là một kẻ sống hơn nửa đời, gặp qua không ít kỳ nhân dị sĩ, Cát Nhãn Đài dám thề rằng chưa từng có ai khiến lão kinh ngạc như Tiểu Hắc. Phía sau lưng tiểu tử khoảng mười tuổi này nhất định có tuyệt thế cao nhân dạy dỗ. Cho nên việc làm tốt mối quan hệ thì sẽ không lỗ lả gì cả, biết đâu còn có thêm những kinh hỷ ngoài dự đoán.

Dưới hướng dẫn của Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc đã chế ra không ít loại nước thuốc đặc biệt dùng để cải thiện ôn dưỡng thể chất. Kết quả sau ngâm vào một lần, đám người Cát Nhãn Đài sắc mặt ửng hồng, nhìn vào đã không còn giống những tên phù thủy gớm ghiếc nữa. Ngay cả làn da vốn rất kinh khủng của bọn họ cũng đang được cải thiện trông thấy, kinh mạch và nội tạng đều như hồi sinh từng chút.

- Độc thảo mà Tiểu Hắc tiểu hữu cần, bọn ta sẽ dùng thời gian nhanh nhất để chuẩn bị.

Mất cả một ngày dài, Cát Nhãn Đài cũng không thể biến Vạn Kim thương hội thành nhà trọ mà ở lì được. Cho nên lão ta đành cùng Bố Đa Nhĩ Cổn và hai trưởng lão đành cáo từ. Ngày mai hừa hẹn sẽ lại đến để bồi bổ cơ thể của mình, Tiểu Hắc cũng sẽ tiếp tục trị liệu cho hai trưởng lão kia.

Muốn trao đổi cần phải đưa ra thêm thứ có giá trị, Tiểu Hắc trong tay ngoại trừ việc giải độc ra cũng không có thứ gì vừa mắt đám độc sư cả. Cho dù là vậy thì số độc thảo có được cũng đã đủ cho nó sử dụng rồi.

Còn những lời ngon ngọt của Cát Nhãn Đài một chữ Tiểu Hắc cũng chẳng tin tưởng. Ngươi cho rằng đám lão hồ ly thành tinh kia sẽ đem tích trữ quan trọng ra trao đổi sao? Quá ngây thơ rồi, càng là độc thảo quý giá càng khó lấy ra.

- Đa tạ đại độc lão, không biết việc của "Cổ Thần" người có thể giải thích tỉ mỉ hơn không?

Tiểu Hắc nâng chén trà uống cạn rồi mỉm cười hỏi thăm. So với lúc mới nói chuyện với Bố Đa Nhĩ Cổn, giá trị của nó đã thay đổi hoàn toàn, giờ chính là lúc để ngả bài nha.

- Khụ khụ...việc "Cổ Thần" điện thật ra cũng không cần thiết lắm. Nơi đó rất nguy hiểm, nếu tiểu hữu không nắm chắc thì không nên xông vào

Cát Nhãn Đài ho nhẹ vài cái lắc đấu nói. Vốn Bố Đa Nhĩ Cổn muốn lợi dụng Tiểu Hắc để phá bĩnh kế hoạch của Bào Ngụy và phe chủ chiến. Còn hiện tại bọn họ lại đang cần Tiểu Hắc, lại còn muốn kéo gần quan hệ thì lẽ nào lại tiếp tục đẩy đối phương vào chỗ chết?

Cho dù không chết thì đi vào "Cổ Thần" điện cũng khó mà toàn vẹn thoát ra được. Điều này đã được chứng minh, không phải chỉ là lời đồn đãi suông.

Nếu "Cổ Thần" kia có thể đi vào thì Cát Nhãn Đài đã sớm cho độc binh tiến vào mang hết những thứ quý giá đi rồi. Lý nào lại để đó cho kẻ khác tới để kiếm lợi được.

- Hắc hắc, Cát lão, người thực sự xem ra là đứa con nít không biết gì hay sao? Lúc thì kêu ta tìm thiên tài địa bảo ở "Cổ Thần" điện, khi thì lại khuyên ta không nên đi. Các người đang đùa giỡn đúng không?

Ngữ khí Tiểu Hắc trở nên lạnh lẽo, nét mặt cũng không còn mỉm cười nữa mà trở nên âm trầm. Thấy quan hệ hữu hảo đang tiến triển lại bị khựng lại, Cát Nhãn Đài khó chịu đưa mắt nhìn sang Bố Đa Nhĩ Cổn.

- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

Mồ hôi chảy dài trên trán Bố Đa Nhĩ Cổn, ông ta không ngờ tình huống lại thay đổi chóng vánh đến thế. Nếu biết Tiểu Hắc có bản lĩnh cỡ này thì ông ta sẽ hảo hảo nói chuyện như tiểu tổ tông mà đối đãi.

- Hiểu lầm sao? Hắc hắc... Cái thứ kia không phải truyền thuyết đúng không? Các ngươi muốn lợi dụng ta vì các ngươi sợ đám người Bào Ngụy có thể khống chế Cổ Thần, như thế các người sẽ rơi vào tình thế bất lợi?

Tiểu Hắc cười nhạt vạch trần dương mưu của Bố Đa Nhĩ Cổn. Lời của nó khiến cho đám người Cát Nhãn Đài có chút thất thố, cuối cùng vị đại độc lão cũng đành thở dài lên tiếng:

- Tiểu hữu thiên tư trác tuyệt, suy đoán như thần. Đúng là bọn ta đã sớm nhận được tình báo về mưu đồ của Bào Ngụy.

Dừng lại một hơi, Cát Nhãn Đài để chén trà xuống nói tiếp:

- Vốn khi sống sót trở về, Bào Ngụy tu luyện cổ độc bọn ta cũng không quá chú ý đến. Dù sao thì độc đạo chính thống mới là chân lý, những bàng môn tả đạo khác đều không thể đi xa được.

- Sau này khi Bào Ngụy đi gây họa khắp nơi, độc sư đoàn buộc phải tung người ra bao vây bắt hắn ta lại. Trong thời gian giam giữ hắn không hề hé miệng một chút gì cả.

- Mãi cho đến khi phe chủ chiến giúp Bào Ngụy vượt ngục, mật thám của chúng ta mới báo về là hắn ta có ý đố với Cổ Thần. Cái cổ độc thuật kia cũng không phải tu luyện ngẫu nhiên mà đó là điều kiện để Bào Ngụy có thể tiến vào Cổ Thần điện. Còn về việc làm thế nào để hắn ta có thể khống chế Cổ Thần thì bọn ta không rõ.

- Có một điều chắc chắn là nếu để Bào Ngụy có được Cổ Thần thì hắn ta sẽ tàn phá không chỉ Liêu quốc mà còn cả thế giới này. Đó là một tên điên, suy nghĩ vô cùng lệch lạc.

Cát Nhãn Đài thở dài, lão ta không ngờ có ngày lại bị một tên độc sư uy hiếp đến thế này. Thế nhưng Cổ Thần kia quá đáng sợ, đã rất nhiều vị độc sư lỗi lạc đều đã bỏ mình lại trong độc lâm. Nếu thật sự Bào Ngụy có được Cổ Thần thì độc sư đoàn xem như xong rồi.

- Các người yên tâm đi, nếu Bào Ngụy dám tiến vào Cổ Thần điện. Hắn ta sẽ chỉ có đi mà không có về

Nở một nụ cười với điệu bộ bí ẩn, Tiểu Hắc khẽ lắc đầu nói.

Đùa à! Một phàm nhân lại muốn khống chế yêu thú? Đây chính là thao tác tìm chết kinh điển đấy.

Tiểu Hắc không biết con Cổ Thần kia mạnh mẽ đến mức nào nhưng chắc chắn vị tu tiên giả kia sẽ không để lại phương pháp khống chế Cổ Thần cho một phàm nhân.

Nếu có thì phương pháp đó chắc chắn có vấn đề. Cho nên Tiểu Hắc mới dám cam đoan tên họ bào kia chết chắc rồi.

Tất nhiên, nếu sau nghĩ sâu xa hơn. Biết đâu mục tiêu của Bào Ngụy không phải là Cổ Thần thì sao?

Trong truyền thuyết, Cổ Thần cũng do vị tiên nhân kia để lại. Nếu Bào Ngụy muốn tìm hiểu về tu tiên thì cũng không phải không có khả năng.

Cơ mà cho dù động cơ là gì thì kết cục của hắn cũng chỉ có một thôi.

- Lão phu cũng hi vọng đám người đó chôn thây trong độc lâm là tốt nhất.

Cát Nhãn Đài không biết những gì Tiểu Hắc suy nghĩ nên cũng chỉ đồng tình một câu. Sau đó, mọi người trò chuyện thêm một chốc rồi lại cáo từ.

Những ngày tiếp theo của Tiểu Hắc diễn ra khá bận rộn với việc luyện đan. Thời gian còn lại nó lại hỗ trợ chữa trị cho đám độc sư của Cát Nhãn Đài, thỉnh thoảng cũng chạy đi chỉ điểm việc tu luyện võ học của đám người Mộc Bình.

Kể ra thì dài nhưng mọi chuyện thực tế lại diễn ra rất nhanh chóng. Thêm một tuần, Tiểu Hắc đã bắt đầu phục dụng đan dược mà mình luyện chế ra, lại không ngừng ở lò tiếp tục luyện đan dược mới. Tu vi của nó cũng vì thế mà tăng tiến nhanh chóng từng ngày.

Nhờ vào điểm sáng, Tiểu Hắc có thể hấp thu hoàn mỹ dược lưc của đan dược mà không sợ hậu hoạn gì. Cho nên tiến độ của nó cũng được cải thiện đáng kể, nếu không thì thật không biết đến ngày tháng năm nào Tiểu Hắc mới đột phá được.

Với tác dụng của việc "cắn đan trừ cơm" thì Tiểu Hắc không khó để đột phá luyện khí tầng ba sơ kỳ, trung kỳ và cuối cùng là hậu kỳ. Có thể nói từ khi nhập đạo thì đây là thời khắc sung sướng nhất, Tiểu Hắc có đủ loại tài liệu để luyện đan, thành phẩm có thể dùng thoải mái mà không lo nghĩ.

Khó khăn duy nhất chính là đan dược tu luyện thì nhiều nhưng một khi đạt đến luyện khí trung kỳ sẽ ít tác dụng đi. Mà thôi kệ, hiện tại Tiểu Hắc cũng không thể lo nghĩ nhiều quá. Nó đang dùng hết sự tập trung để đột phá luyện khí tầng ba.

Phải biết rằng giữa luyện khí tầng ba và tầng bốn chỉ là một tiểu cấp độ nhỏ song lại cực kỳ khác biệt. Tầng bốn là luyện khí trung kỳ, không còn là sơ kỳ nữa. Do đó độ khó của việc đột phá cũng tăng lên nhiều. Rất nhiều tu sĩ đã bị chặn lại ở ngưỡng cửa tầng ba, tầng sáu, tầng chín.

Không dám chủ quan, Tiểu Hắc đã chuẩn bị rất kỹ cho lần đột phá này. Ngoại trừ đan dược dư thừa, nó còn cố ý tạo ra một trận pháp bảo hộ, cộng thêm đám người Mộc Bình túc trực bên ngoài.

"Đệ tử, những thứ cần thiết ta đã dặn dò, ngươi phải vạn lần cẩn thận. Tu luyện chính là đi ngược dòng nước, chỉ một sai lầm nhỏ sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục."

Diệp Thanh Hàn ôn tồn dặn dò. Mặc dù từ trước đến giờ chưa có một tu sĩ nào phải tử vong vì đột phá luyện khí trung kỳ cả. Thế nhưng Tiểu Hắc có chút đặc biệt nên không hiểu sao trong lòng Diệp Thanh Hàn lại cảm thấy lo lắng.

- Sư tôn yên tâm, đồ nhi đã rõ.

Kỳ thật Tiểu Hắc lại e ngại cái không gian thần bí mà nó lọt vào sau mỗi lần đột phá hơn. Cái nơi không có ánh sáng, không có khái niệm thời gian kia cực kỳ đáng sợ. Tuy lợi ích đạt được không nhỏ nhưng đó là một kiểu tra tấn mà không ai muốn trải nghiệm lại cả.

Bỏ ra cả một canh giờ để tinh thần và linh lực ở mức tốt nhất, Tiểu Hắc bắt đầu dùng đan dược bỏ vào miệng với số lượng lớn. Nó muốn dùng số lượng để tạo ra một nguồn dược lực đột phá lớn. Ý tưởng này nếu đặt ở tu chân giới sẽ bị cho là kẻ điên tìm chết ngay. Bởi vì đan dược khác nhau sẽ có thể tương khác, chứa tính đến lượng tạp chất không nhỏ nữa.

Đáng tiếc với Tiểu Hắc thì những trở ngại đó không tồn tại. Nó cảm nhận dược lực không ngừng tràn vào kinh mạch của mình. Dưới tác dụng trùng kích mạnh mẽ không ngừng, Tiểu Hắc lại cắn răng tiếp tục nuốt thêm đan dược vào.

Sau vài lần tăng cường dược lực trùng kích, Tiểu Hắc đã thấy được cảnh cửa đột phá mở ra với mình.

Bên trong mật thất, Tiểu Hắc không hề thấy những diễn biến đang xảy ra bên ngoài. Khi mà bầu trời vốn đang nắng đẹp lại bất chợt mây đen kéo đến như sắp buông xuống một trận mưa lớn.

Với linh hồn lực vượt rất xa Tiểu Hắc, Diệp Thanh Hàn liền phát hiện ra dị tượng.

- Vô lí, không thể nào.....

Do Tiểu Hắc đang ở thời điểm mấu chốt để đột phá, Diệp Thanh Hàn không thể cưỡng chế ngừng lại được. Nếu không hậu quả sẽ ảnh hưởng không tốt, có khi còn phản hệ khiến cho Tiểu Hắc bị thương nặng.

Dưới sự chuẩn bị kỹ càng, rốt cuộc thì quá trình đột phá cũng thành công. Môt tiếng vỡ thanh thúy vang lên trong cơ thể Tiểu Hắc, đồng thời chất dịch màu đen hôi thối như thường lệ cũng tràn ra khỏi cơ thể nó thông qua lỗ chân lông. Đặc biệt lần này số lượng không nhiều hơn nhưng mùi lại nồng hơn lần trước.

Ngay sau đó, Tiểu Hắc liền rơi vào hôn mê đúng như nó dự đoán. Chỉ có điều nó không ngờ tới là cùng lúc trên trời bỗng nhiên một tiếng sét đinh tai nhức óc nổ ra, tia sét cứ như một con rồng hung hãn gầm lên rồi lao thẳng xuống.

Bình Luận (0)
Comment