Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
"Con mẹ nó...Tỉnh lại, mau tỉnh lại đồ đệ. Không tỉnh là lớn chuyện đấy."
Rất lâu rồi Diệp Thanh Hàn mới phải mở kim khẩu chửi tục. Đáng tiếc là Tiểu Hắc vẫn nằm ra đó bất tỉnh nhân sự không biết gì cả.
"Ầm ầm"
Chỉ chưa đầy hai hơi thở, tia sét đã đánh xuống tòa nhà Vạn Kim thương hội, tạo thành một lỗ hổng to lớn. Ấy thế mà sức mạnh của tia sét vẫn không giảm đi chút nào, nó vẫn đánh xuống vị trí mật thất của Tiểu Hắc phía dưới.
"Tiêu rồi"
Thân chỉ là linh hồn, Diệp Thanh Hàn làm sao dám đón đỡ thiên kiếp. Nếu nhảy ra thì chỉ cần một tia cũng đủ đánh cho lão tan tác. Thế là họ Diệp chỉ biết trơ mắt tuyệt vọng chấp nhận số phận của mình cùng Tiểu Hắc.
Trong khi đó, Tiểu Hắc sau khi bất tỉnh liền tỉnh dậy lại thấy mình đang ở trong một không gian tối tắm như cũ. Do đã quen thuộc nên Tiểu Hắc tỏ ra khá bình thản, không còn cảm giác bất an như những lần trước nữa.
- Quái lạ, tại sao mình lại có cảm giác rùng mình nhỉ?
Còn đang phân vân không biết cái không gian quái dị này sẽ chơi trò gì với mình thì một tiếng động vang lên. À không, chính xác là tiếng va chạm chứ chẳng có tiếng động nào cảnh báo trước cả.
- Con bà nó, muốn ra tay cũng nên báo trước một tiếng chứ?
Không biết thứ gì vừa đánh vào người mình, Tiểu Hắc chỉ cảm thấy như xương cốt đã gãy mấy cái, khóe miệng cũng chảy cả máu ra rất nhiều. Nhưng đó vẫn chỉ là món dạo đầu mà thôi, bởi vì tiếp theo nó chẳng kịp chữa thương thì lại bị một thứ gì đánh vào.
Lần này thì không có chút may mắn nào cả, Tiểu Hắc bị đánh ... chết đương trường.
Mạng thứ nhất tèo rất nhanh, mạng hai bắt đầu. Tiểu Hắc rất thành thục ngay khi vừa sống lại lập tức cố gắng dùng thần thức để cảnh giác, muốn thử tìm hiểu thứ tấn công mình là gì để tìm cách tránh né.
Kết quả...mạng thứ hai cũng kết thúc khá nhanh chóng.
Mạng thứ ba lại bắt đầu.
Lại tèo...
Mạng thứ tư...
Tèo nốt...
Sau khi chết đi sống lại đến cả trăm lần, Tiểu Hắc cay đắng nhận ra nó chẳng cách nào biết được thứ gì đã ra tay và không có một cơ hội tránh né nào cả.
Kiên cường là tốt, nhưng cố chấp thì không phải là hành động sáng suốt. Tiểu Hắc quyết định chuyển sang phòng ngự, nhưng lớp phòng thủ bằng linh lực cũng như một tờ giấy mỏng nhanh chóng bị xuyên phá.
... Lại tèo nốt
Đó giờ Tiểu Hắc vẫn ỷ vào Ngự Phong Thuật để tránh né, một khi không thể tránh đòn thì cơ thể nó vô cùng yếu ớt. Hiện tại, Tiểu Hắc đã giác ngộ được điểm yếu của mình một cách hết sức rõ ràng và trực quan.
- Hình như sư phụ có dạy mình một số phương pháp gia tăng khả năng phòng ngự thì phải?
Lâm trận mới mài kiếm dù muộn cũng còn đỡ hơn không làm gì. Tiểu Hắc bắt đầu lục lọi những thừ Diệp Thanh Hàn lưu lại, sau khi ngủm thêm vài lần, nó cũng đã đọc xong một lượt.
- Tu sĩ thường sẽ dựa vào ba cách để phòng ngự. Thứ nhất, cũng là đơn giản nhất chính là dùng pháp thuật. Tuy nhiên, pháp thuật cần có thời gian tu luyện để thuần thục, lại tốn kém linh lực cho nên chỉ những tán tu hay đệ tử cấp thấp mới chủ tu pháp thuật phòng ngự. Ngoài ra cũng có một số kẻ do công pháp đặc thù, có pháp thuật phòng ngự cực mạnh nên mới lựa chọn con đường này.
- Cách thứ hai thì cần ... có điều kiện chút, đó là dùng đến pháp khí. Nếu so sánh thì pháp khí phòng ngự có giá trị cao hơn pháp khí tấn công. Do đó không phải tu sĩ nào cũng có được pháp khí phòng ngự cả.
- Loại cuối cùng, cũng là khó khăn nhất, là luyện thể thuật. Tu sĩ luyện thể cực kỳ gian nan, một khi luyện thành thì cơ thể tu sĩ cũng chính là một loại pháp khí mạnh mẽ, có thể vừa dùng để tấn công lẫn phòng ngự. Loại luyện thể này thường đòi hỏi cả kiên trì, thời gian và tài lực nên vô cùng kén chọn người tu luyện.
Loại thứ hai thì Tiểu Hắc loại bỏ ngay, đừng nói là pháp khí phòng ngự. Ngay cả một cái pháp khí đơn giản nhất nó còn chưa từng được thấy bao giờ cơ đấy.
Loại thứ nhất là khả dĩ nhất, bởi vì pháp thuật trong tay Tiểu Hắc không ít, mấy loại phòng ngự cũng đa dạng. Chủ yếu là pháp thuật để phòng ngự tốn linh lực, tu luyện cũng khó hơn mấy pháp thuật tiện dụng khác cho nên vẫn chưa nghiên cứu tới.
Giờ thì hay rồi, nếu không mau tu luyện thì nó sẽ còn bị hành hạ đến chết đi sống lại theo đúng nghĩa đen nha.
- Hình như trong mấy cách luyện thể căn bản sư phụ truyền lại có một loại không cần dùng đến ngoại vật hỗ trợ.
Trong khó khăn sẽ ló cái khôn, Tiểu Hắc chợt nhớ đến một loại luyện thể thuật rất đặc biệt mà mình từng đọc qua.
Nói sao nhỉ?
Loại này căn bản vốn không phải cho nhân loại tu luyện mà là của yêu thú. Bởi vì nguyên tắc tu luyện cốt lõi là chịu đau đớn, dùng chính thân thể chịu thương tổn để rèn dũa, thời gian tu luyện cũng rất lâu dài mới có thành tựu được.
Sở dĩ loại hình này phù hợp với yêu thú là vì chúng không biết luyện đan nên làm gì có đan dược phụ trợ. Ngoài ra thì yêu thú vốn da dày thịt béo, chịu mấy cái đau đớn đều có thể chịu được. Còn nhân loại là một chủng tộc có thân thể yếu đuối, một lần bị thương nếu không có thuốc trị liệu thì nằm liệt giường thì vài tháng đến vài năm là chuyện bình thường.
Cuối cùng là tuổi thọ, yêu thú sống lâu hơn nhân loại nhiều nên không cần lo lắng tu luyện bao lâu cả. Còn nhân loại thì có khi chưa có chút thành tựu nào đã nghẻo rồi, cho nên phương pháp luyện thể này chỉ để coi tham khảo chứ chẳng có ai điên mà lựa chọn cả.
Kẻ khác không tu được nhưng vô tình Tiểu Hắc lại rơi vô hoàn cảnh ... phù hợp. Trong không gian này thời gian gần như là vĩnh cửu, những lần trước Tiểu Hắc đã nghiệm chứng và phát hiện thời gian trong không gian và bên ngoài không hề giống nhau. Còn lại thì nó có chết bao nhiêu lần vẫn chẳng sao cả, lại tự hồi sinh khỏe mạnh như chẳng bị gì ngay ấy mà. Chỉ có cái cảm giác đau đớn là thật thôi.
- Liều mạng, nếu không thử mọi cách thì ta sẽ còn bị hành hạ trong cái vòng lặp vô tận này.
Thế là Tiểu Hắc bắt đầu vừa tu luyện pháp thuật phòng ngự kèm với cái luyện thể thuật chịu "ngược" kia. Không biết đã ăn hành bao nhiêu lần, dần dần việc tu luyện cũng mang lại chút kết quả tạm thời.
- Trong các hệ pháp thuật thì thổ hệ có vẻ tiện dụng và mạnh mẽ nhất. Các hệ khác cũng không tệ nhưng muốn tìm nơi có nguyên tố để tăng cường sức mạnh pháp thuật lại không dễ.
Nhìn từng lớp đất đá bao quanh mình, Tiểu Hắc cứ cảm giác nó quái quái sao đấy. Mà mặc kệ, xấu đẹp gì miễn bảo vệ mạng sống là được.
"Ầm"
Một tiếng động vang lên, trong bóng tối vô tận, mấy lớp đất đá nhìn có vẻ trâu bò của Tiểu Hắc chẳng khác nào bùn nhão, bị đánh nát tương ngay.
- Hừ, ta không tin không thể ngăn cản được.
Trước khi ăn thêm một đòn đánh khác, Tiểu Hắc xiết chặt nắm tay gầm lên. Ý chí kiên định của nó là vô cùng đáng nể phục, cũng nhờ sự rắn rỏi này mà Tiểu Hắc có thể vượt qua việc tu luyện đau đớn và nhàm chán thế này.
Thời gian thoi đưa, Tiểu Hắc cũng chẳng biết mình đã chết bao nhiêu lần, cũng không cảm nhận được đã trải qua bao lâu. Nó chỉ biết một điều là bản thân đã gần đạt được cực hạn việc tu luyện. Dù sao thì nó vẫn chỉ là luyện khí tầng bốn, có tu luyện thêm nghìn năm cũng không thể nào bứt phá được giới hạn về cảnh giới.
Luyện thể cũng vậy, tu sĩ luyện khí cũng chỉ tương đương với yêu thú cấp một. Cho nên khi tu luyện đến tối đa thì cũng chỉ có thể dạt cực ở một mức độ nào đó. Nếu không có giới hạn thì một con yêu thú cấp một sẽ tu luyện đến kim cương bất hoại, cho dù gặp đối thủ trên cảnh giới vẫn không sợ gì sao?
Mọi thứ đều có giới hạn và qui luật. Một con kiến cho dù có đạt đến giới hạn thì nó cũng không thể nào có sức mạnh của một con voi được.
Sau tất cả thì vấn đề về thể chất giới hạn của con người cũng đã bị lộ ra. Với tu vi tầng bốn thì Tiểu Hắc đã tu luyện khiến cho nhục thể của mình mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều. Hiện tại cho dù đao thương bình thường đánh vào cũng chẳng thể gây thương tổn được. Chính là cảnh giới mà người trong giang hồ vẫn mơ tưởng đến.
Dĩ nhiên, nhiêu đó vẫn chẳng là gì so với tu sĩ. Bởi lẽ nếu bị pháp khí đánh trúng thì Tiểu Hắc vẫn sẽ bị thương như thường thôi. Có điều, sức chịu đựng và độ bền bỉ của nó đã tăng lên không biết bao nhiêu lần rồi.
Dường như không gian cũng phát hiện ra Tiểu Hắc không cách nào tăng cường thể chất được nữa nên cũng đành dừng lại. Một tiếng vỡ thanh thúy quen thuộc vang lên và không gian liền vỡ vụng như chưa từng tồn tại.
Một cơn ác mộng đã qua. Tiểu Hắc như được sống lại, vui vẻ mở mắt ra để đón một ngày mới....
Nhưng không, cảnh tượng trước mắt của nó không tươi đẹp như tưởng tượng mà lại là một tia sét không biết từ nơi nào đang giáng xuống.
- Cái quái gì vậy? Ta vẫn chưa thoát khỏi ác mộng sao?
Đã có phản xạ được tập luyện bên trong không gian, Tiểu Hắc vội vàng niệm pháp chú. Ngay lập tức, đất đá xung quanh như được triệu hồi nhanh chóng bao lấy nó tầng tầng lớp lớp, chẳng mấy chốc đã bao được cả chục vòng.
Lúc này, tia sét cũng đánh tới, tiếng ầm ầm vang lên không dứt. Kiến trúc của Vạn Kim thương hội vốn to lớn vững chải cứ thế bị nứt đổ trước sức mạnh của sấm sét.
- Nghiêm quản sự, thiết bị chống sét của chúng ta không hoạt động.
Một nhân viên kỹ thuật mặt mày sỡ hãi không còn hột máu đang cúi đầu thật sâu báo cáo với Nghiêm Lục.
- Hừ! Việc truy cứu trách nhiệm sẽ tính sau, lập tức di tản nhân viên và những thứ giá trị để tránh tổn thất.
Quát lớn ra lệnh, Nghiêm Lục không ngờ tòa nhà vốn là niềm tự hào của Vạn Kim thương hội. Được ví von như một pháo đài mà không ai dám to gan tấn công lại bị một tia sét vô tình giáng cho tơi tả thế này. Chắc chắn ngày mai tin tức này sẽ lan truyền khắp các báo đài, phía tổng bộ cũng sẽ gọi xuống khiển trách ông ta.
- Cấp báo, nơi sét đánh là mật thất của chúng ta.
Đội trưởng đội phòng vệ chạy đến, hắn ta biết vị ở dưới mật thất kia có địa vị không thấp.
Quả nhiên khi Nghiêm Lục nghe thấy thì sắc mặt tái mét lại, cảm giác như ông trời đang chơi mình. Phân bộ bị hư hại cũng thôi đi, ngay cả vị thần tài của ông ta cũng gặp chuyện thì quả là xui xẻo đến tận mạng mà.
- Ưu tiên đưa người đi cứu viện ngay, không được chậm trễ dù chỉ một giây nào cho ta.
Dùng hết cả khí lực gào lên, Nghiêm Lục như trẻ lại cả chục tuổi, vội vàng dẫn đầu đám hộ vệ chạy về phía mật thất.
Trong khi đó, Tiểu Hắc vẫn đang chống đỡ dữ dội trước công kích của tia sét. Từng lớp đất đá bị đánh tan nhanh chóng, cho dù có tu bổ cũng không thể bằng tốc độ phá hủy của tia sét được.
Chỉ trong thời gian vài hơi thở, toàn bộ lớp phòng ngự đã bị xé toang. Mặc dù vậy thì năng lượng của tia sét cũng đã giảm đi phần nào.
- Gặp quỷ rồi, sấm sét gì mà mạnh đến thế. Thật là phản khoa học mà.
Tiểu Hắc không ngờ thổ hệ pháp thuật phòng ngự của mình lại chẳng chống được sét đánh. Nghĩ thế nào cũng thấy sai sai sao ấy.
"Đệ tử ngốc của ta. Đó là thiên kiếp đấy, làm sao mà so sánh với sấm sét bình thường được. Ngay cả tu sĩ không cẩn thận cũng sẽ bị nó đánh cho thân tử đạo tiêu đó."
Diệp Thanh Hàn cười khổ lên tiếng giải thích.
- Thiên kiếp á? Sư tôn ngài có nhầm không? Ta chỉ mới luyện khí....á á á
Chưa kịp nói hết câu thì tia sét đã đánh thẳng vào Tiểu Hắc khiến nó đau đớn la lên.
Nếu có thể nói hết lời, Tiểu Hắc nhất định sẽ phải kiện thiên đạo. Ngươi cho thiên kiếp đánh nhầm người rồi, tại sao lại phá luật thế kia hả? Người ta chỉ mới tu vi luyện khí tầng bốn mà ngươi đã giáng thiên kiếp, chơi thế có chừa đường cho người khác sống nữa không thể hả. Bộ thiên đạo là ngon lắm, muốn làm gì thì làm sao?