Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài.
- Đồ nhi Tiểu Hắc xin ra mắt sư phụ.
Tiểu Hắc cực kỳ lanh lợi, nó vội vàng quỳ xuống làm một đại lễ vào hư không do không thấy được bóng dáng của vị sư phụ của mình.
"Tốt, tốt lắm. Từ hôm nay ngươi chính là đại đệ tử của Diệp Thanh Hàn ta. Sư tôn thật là có lỗi, tất cả pháp khí, đan dược và các trân bảo khác ta đều để trong nhẫn trữ vật, hiện tại ta không có gì để làm quà cho ngươi cả. Sau này, có cơ hội, ta nhất định sẽ đền bù lại gấp bội. "
Giọng nói của Diệp Thanh Hàn có chút xấu hổ. Dù sao lão cũng là một trong những tồn tại cao nhất ở tu chân giới, vậy mà giờ lại không có nỗi một món đồ gì làm quà ra mắt cho đệ tử của mình. Nghĩ đến chuyện này, lòng lão lại áy náy, buồn bực không thôi.
- Đệ tử nào dám trách lỗi sư phụ, người đã truyền dạy tiên thuật và đạo tặc chi đạo cho con thì con đã không mong muốn gì hơn.
Đứa đệ tử càng tỏ ra khách khí càng khiến cho Diệp Thanh Hàn càng cắn răng quyết định sau này phải dùng một món quà thật lớn để bù đắp. Cây có bóng, người có tiếng, lão không thể để mình mất mặt như vậy được.
“ Đúng rồi, Ngộ Đạo Thạch, viên đá mà ngươi đang đeo trước ngực cũng là một kỳ vật hiếm có trên thế gian này. Đừng xem thường viên đá trông rất tầm thường này, tác dụng của nó vô cùng thần kỳ, có thể gia trì tuệ căn của một người. Tuy rằng không thể hỗ trợ cho việc tu luyện linh lực nhưng đối với việc lĩnh ngộ tri thức luyện đan, luyện khí, công pháp lại tăng cường không ít. Khặc khặc thứ này nếu lộ ra sẽ có vô số cường giả muốn giết ngươi để cướp đoạt nên sau này phải lưu ý cẩn thận."
Cuối cùng cũng vớt vát lại chút mặt mũi, Diệp Thanh Hàn thầm thở ra môt hơi. Có điều lời lão nói không hề sai, chỉ là có hơi quá mức phóng đại một chút. Ngộ Đạo Thạch tương truyền là một viên đá được thiên địa trải qua bao nhiêu rất nhiều năm thai nghén tạo thành. Do số lượng của nó quá ít ỏi nên phần lớn người ta chỉ nghe đến về khả năng hỗ trợ tăng cường ngộ tính. Còn chân chính Ngộ Đạo Thạch có bao nhiêu lợi hại lại không ai lên tiếng giải thích.
Còn về việc cường giả giết người để tranh giành Ngộ Đạo Thạch lại là một câu chuyện cười không hơn không kém. Có bao nhiêu kẻ từng thấy qua loại đá thưa thớt này? Tính ra chưa đến hai bàn tay. Vậy thì kẻ khác làm sao mà có thể nhận ra lai lịch của nó mà truy sát Tiểu Hắc cơ chứ. Tuy người tu tiên ở tu chân giới tham tài đoạt bảo là chuyện thường thấy, nhưng không phải hòn đá hòn sỏi không giá trị gì họ cũng muốn ra tay nha.
"Khụ, được rồi. Bây giờ ta sẽ giảng giải cho ngươi một số khái niệm quan trọng nhất về tu chân giới. Đầu tiên, thứ quyết định một người có thể bước vào tu tiên đại đạo hay không chính là linh căn. Linh căn mỗi người có được là do tạo hóa của họ, không thể cưỡng cầu, càng không có thứ gì có thể khiến một người vốn không có linh căn mà tự nhiên sinh ra linh căn được. Trong vạn người mới có được một người mang linh căn, tỷ lệ vô cùng nhỏ bé. Chân lý này không biết bao nhiêu vạn năm trôi qua của tu tiên giới vẫn không ai có thể phá vỡ được"
Nói đến đây, Diệp Thanh Hàn trong lòng tràn đầy kiêu ngạo, muốn hét một tiếng lớn lên cho cả thiên địa này nghe thấy. Chính hắn, Diệp Thanh Hàn đã phá vỡ cái chân lý bất diệt này, chính tay hắn đã biến một đứa trẻ không có linh căn trở thành có thể tu luyện. Cảm giác nghịch thiên thật sự là thống khoái, thật là thành tựu.
Vì việc này sẽ dẫn đến kinh động quá lớn, Diệp Thanh Hàn quyết định không nói bí mật này cho bất kỳ ai, kể cả Tiểu Hắc. Ít nhất trước khi đứa đệ tử có khả năng tự bảo vệ mình, lão ta sẽ không tiết lộ điều gì.
Ngay từ tri thức đầu tiên, Tiểu Hắc đã cảm thấy tâm mình rung động dữ dội. Cái thứ gọi là linh căn này vạn người có một đấy, tỉ lệ không thua gì khi mua vé số cả. Thế mà cái giải độc đắc lại rơi vào đầu của nó, xem ra ông trời cũng không phải hoàn toàn tệ bạc với mình lắm.
Nếu thiên đạo biết nói chuyện thì lão ta cũng cảm thấy xấu hổ về lời khen tặng của Tiểu Hắc. Tiểu tử à, ngươi nghĩ nhiều rồi, lão thiên ta có tốt bụng thì cũng không đến lượt ngươi đâu.
- Sư tôn, linh căn thật sự quý hiếm như vậy? Mộc Bình đại ca người xem huynh ấy có hay không...
"Ta biết ngươi muốn nói gì. Trên dưới Mộc gia không ai sở hữu linh căn cả, kiếp này vô duyên với tiên đạo. Khặc khặc mà cho du có kẻ mang linh căn thì cũng không đáng để cho ta truyền thụ đại đạo công pháp. Tiểu Hắc, ta muốn nói ngươi biết, linh căn cũng có cao có thấp, không phải đồng nhất. Ngay cả ở tu chân giới, một tòa thành có ức vạn dân khẩu, kẻ mang linh căn cũng không đến nổi ít ỏi, song những người được gia nhập vào trong các môn phái để bước chân trên con đường tu tiên lại không nhiều."
Nghe thấy Mộc Bình không sở hữu linh căn, Tiểu Hắc có chút thất vọng. Dù sao anh chàng kia cũng có ơn cứu mạng đối với nó, tính cách lại không tệ. Có điều nó cũng không phải kẻ cố chấp, sự thật không thể cưỡng cầu dù có tiếc nuối cũng không thể thay đổi gì được.
"Để giải thích ta sẽ nói cho ngươi về phân loại linh căn. Như ta đã xác địnhh, sở hữu linh căn đồng nghĩa với việc người đó có thể bước trên con đường tu chân, nhưng linh căn tư chất khác nhau thì thành tựu cũng sẽ có khác biệt. Ngũ hành linh căn, hay còn gọi là tạp linh căn chính là linh căn có tư chất kém cỏi nhất. Loại linh căn này cho dù có cố gắng tu luyện kiên trì đến mấy thì con đường Trúc Cơ vẫn rất xa vời, thậm chí ngay cả Luyện Khí hậu kỳ cũng không mấy ai đạt tới. Ngay cả các tông môn bình thường cũng không chấp nhận thu nạp loại đệ tử có tư chấp hạng bét này, vừa tổn hao tài nguyên lại không mang lại hiệu quả gì cả. Đó cũng chính là lý do vì sao người mang linh căn chưa chắc đã có cơ hội tu chân."
"Khá hơn ngũ hành linh căn một chút là ngũ hành tứ linh căn, loại linh căn này tuy được các tông môn đồng ý thu nhận nhưng họ chỉ được xem là tầng lớp đệ tử phổ thông. Chủ yếu công việc các đệ tử này trong môn phái là làm các nhiệm vụ tạp dịch lặt vặt. Những đệ tử này dù cho được tông môn che chở thì tài nguyên tu luyện cũng vô cùng thiếu thốn. Nếu không lập được công trạng gì hoặc gặp cơ duyên to lờn thì bọn họ khó lòng mà vượt qua được Trúc Cơ, chứ đừng nói đến kết đan"
"Ngũ hành tam linh căn thì lại có chút khác biệt. Những người này có thể được xem là lớp đệ tử có tư chất của môn phái, sẽ được phân phát một số lượng tài nguyên vừa đủ để họ tu luyện. Đồng thời những đệ tử này còn có cơ hội được những vị Trúc Cơ kỳ trưởng lão chọn làm đệ tử. Một khi họ có thể Trúc Cơ thành công địa vị lẫn tài nguyên đều thay đổi, không chừng còn có một tia hi vọng kết đan thành công."
"Nói đến đây ta nghĩ ngươi sẽ nghĩ đến ngũ hành song linh căn. Trong bất kỳ môn phái nào, song linh căn đệ tử đều được xem là hạt giống tốt để bồi dưỡng. Bọn họ sẽ được nhận đãi ngộ cao hơn các đệ tử khác, và chỉ tập trung vào nhiệm vụ tu hành để sớm ngày Trúc Cơ. Loại đệ tử này ngay cả cao nhân như Kết Đan kỳ cũng sẽ chú ý đến, một khi Trúc Cơ sẽ có cơ duyên được đầu nhập làm môn hạ của họ."
"Khặc Khặc lợi hại nhất cuối cùng chính là đơn linh căn, hay còn gọi là thiên linh căn. Những người mang linh căn này vô cùng hiếm gặp, có khi cả mấy chục năm một đại tông môn mới phát hiện ra một đệ tử như thế. Bất kỳ môn phái nào có được đệ tử thiên linh căn sẽ bảo vệ như chí bảo, tập trung mọi tài nguyên có được để bồi dưỡng cho đệ tử này. Nếu như không có gì bất ngờ thì những đệ tử thiên linh căn sẽ không gặp trở ngại khi Kết Đan, ngay cả Nguyên Anh kỳ họ cũng có đến vài phần cơ hội để tấn thăng."
"Bên cạnh ngũ hành linh căn còn có một số linh căn biến dị hay còn gọi là dị linh căn, có thể kể đến như phong linh căn, lôi linh căn hay băng linh căn. Mức độ quý báu của dị linh căn không hề kém cạnh thiên linh căn. Trên phương diện tu luyện dị linh căn sẽ chậm hơn thiên linh căn nhưng về mặt thần thông thì lại có chút vượt trội."
- Sư phụ, vậy linh căn của người là loại nào vậy? Còn linh căn của con?
Nghe thuyết giảng đến say mê, Tiểu Hắc vội vàng lên tiếng hỏi.
"Khặc khặc ta tuy không phải là thiên linh căn nhưng cũng mang trong mình một loại biến dị linh căn là phong linh căn. Chính nhờ Phong hệ công pháp mà ta có thể tung hoành tu chân giới. Còn ngươi...linh căn của ngươi cũng là phong linh căn giống như sư tôn đi"
Diệp Thanh Hàn có chút lúng túng, cảm giác như lấy đá đập chân mình. Loại linh căn trên người Tiểu Hắc sợ nói ra khắp cả tu chân giới cũng không ai biết đến, mà chính lão cũng còn đang mơ mơ hồ hồ. Nhớ lại việc đứa đệ tử của mình có thể dùng công pháp của lão để đột phá luyện khí tầng một, lão liền được nước đẩy thuyền nói thành phong linh căn luôn. Nếu không có phong linh căn thì làm sao tu luyện phong hệ công pháp được, lão tử nói ra ai dám không tin?
- Thì ra linh căn của đệ tử lại lợi hại như vậy. Haha Tiểu Hắc ta cũng là phong linh căn, là thiên tài a.
Không muốn cướp đi niềm vui của đứa đệ tử, Diệp Thanh Hàn mỉm cười hòa ái rồi lại tiếp lời:
"Tư chất tốt cũng không nên chủ quan, ngươi nên biết có bao nhiêu người ỷ vào tư chất của mình mà không nỗ lực trong tu luyện. Cuối cùng khi đại nạn ập đến mà vẫn không thể đột phá, bọn họ đều phải thân tử đạo tiêu. Tu hành vốn là việc bơi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi. Sư tôn hi vọng ngươi sẽ không trầm mê trong nhất thời mà bỏ lỡ con đường tu đạo của mình."
- Đệ tử đã rõ.
"Tốt, bây giờ ta sẽ nói qua cho ngươi về cảnh giới tu luyện. Ở tu chân giới có tổng cộng chín đại cảnh giới bao gồm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hư Thần, Thừa Đỉnh, Hợp Thể, Đại Thừa và Độ Kiếp. Mỗi đại cảnh giới lại phân chia các cảnh giới nhỏ là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại thành. Riêng Luyện Khí kỳ lại bao gồm mười hai tầng, ba tầng đầu là sơ kỳ luyện khí, tiếp theo là trung kỳ, hậu kỳ và đại thành luyện khí. Mỗi một lần thăng cấp thực lực và tuổi thọ đều sẽ tăng lên trên diện rộng, đặc biệt là đại cảnh giới. Bây giờ ngươi chỉ ở Luyện Khí Kỳ tầng thứ nhất, con đường tu luyện vẫn còn rất dài."
"Nói đến tu luyện, thứ quan trọng nhất chính là công pháp. Không có công pháp tu chân thì dù là thiên linh căn cũng chỉ là phàm nhân mà thôi. Có công pháp thì ngươi mới có thể hấp thụ linh khí, không ngừng cải tạo thể chất, tang cường tu vi của mình. Còn về linh khí là gì thì ta nghĩ ngươi cũng suy đoán được. Linh khí chính là năng lượng của thiên địa, linh khí có mặt ở khắp mọi nơi, cũng chỉ có người có linh căn mới cảm nhận được sự tồn tại của linh khí.”
“Tiếp theo, công pháp ở tu tiên giới được chia làm bốn phẩm cấp là hoàng giai, huyền giai, địa giai và thiên giai, bên trong còn chia ra các phẩm nhỏ là sơ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Công pháp phẩm giai càng cao thần thông càng lợi hại nhưng yêu cầu tư chất của người tu luyện cũng vô cùng nghiêm ngặt. Cho dù ngươi có công pháp thiên giai trong tay mà tư chất thấp kém thì chẳng khác nào tự rước họa vào vào mình. Bởi vì một khi tu luyện sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì thần trí điên đảo, nặng thì thân tử đạo tiêu. Do đó, lựa chọn công pháp phù hợp với khả năng của mình mới là con đường chính đạo"
- Ầm
Một tiếng nổ bất thình lình vang lên, Tiểu Hắc choáng váng một hồi mới định thần được. Nó phát hiện ra mình đang đứng bên trong một không gian tối tăm không có chút ánh sáng nào. Ngay lúc này, có rất nhiều quyển sách dày cộm to như cái nhà xuất hiện trước mặt của nó.
- Phong Linh Quyết?
Nhìn vào quyển sách đầu tiên, Tiểu Hắc thấy cái tên của nó cũng không tệ.
"Đúng vậy, đây là công pháp mà ta tu luyện"
- Vậy Phong Linh Quyết có phải thiên giai công pháp không sự phụ?
Hóa ra là công pháp mà sư tôn đang tu luyện, thế thì chắc chắn là hàng cực phẩm rồi. Tiểu Hắc trong lòng không khỏi âm thầm vui vẻ suy nghĩ như vậy.
"Không phải"
- Vậy nhất định là địa giai rồi.
"Khụ khụ cũng không phải"
Diệp Thanh Hàn có cảm giác nóng mặt, lão hừ lạnh một tiếng giải thích:
"Ngươi tưởng thiên giai với địa giai công pháp là củ cải trắng hay sao mà muốn là có thể lấy ra. Nói thật ngay cả ta cũng chưa từng nhìn thấy thiên giai công pháp bao giờ cả, nó có thật sự tồn tại hay không cũng là cả một câu hỏi lớn mà nhiều người muốn biết. Còn địa giai công pháp cho phong hệ lại quá quý hiếm, ngươi phải biết rằng người mang dị linh căn không nhiều nên đa phần công pháp dị linh căn chỉ đến huyền cấp mà thôi. Phong Linh Quyết chính là công pháp ta vô tình có được. Tuy chỉ là huyền cấp trung phẩm nhưng nếu so ra nó cũng không hề thua kém công pháp địa cấp là bao. Nhất là về mặt tu luyện sẽ hạn chế được bình cảnh khi thăng cấp, chẳng những thế...thần thông giữ mạng khi chạy trốn không công pháp nào có thể sánh bằng."
- Chạy trốn? Đệ tử cứ nghĩ thần thông phải dùng để chiến đấu.
Gãi gãi đầu, Tiểu Hắc ngây ngô hỏi.
"Đấu cái đầu của ngươi, ngươi có thấy kẻ trộm nào lại hiên ngang đi đánh nhau với địch nhân chưa? Chúng ta là đạo tặc, không phải cường đạo giết người cướp bảo"
Diệp Thanh Hàn có chút dở khóc dở cười mắng.
- Đệ tử hiểu rồi.
Nghe sư phụ giải thích xong, hứng thú của Tiểu Hắc với công pháp kia rớt xuống thê thảm. Nó xoay người tiếp tục quan sát những quyển sách khác.
- Luyện đan yếu lược? Luyện Khí chi đạo? Trận pháp tâm đắc?
"Đối với tu tiên giả, luyện đan, luyện khí và trận pháp là các chức nghiệp vô cùng cao quý, rất khó để nhập môn chứ đừng nói đến trở thành đại sư. Những chức nghiệp này ngoại trừ thiên phú ra còn đòi hỏi thời gian và tài nguyên khổng lồ. "Vô Ảnh" đại đạo nổi danh như ta thiên tư hơn người, tài năng xuất chúng nên mới có thể ... này đệ tử ngươi đi đâu đấy?"