Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 31 - Niềm Hi Vọng Của Mộc Gia.

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Cùng là quân nhân với nhau mà lại ra tay nặng như vậy?

Gia chủ Kim gia Kim Sáng tức giận đứng bật dậy. Kim Tùy là trụ cột tương lai của gia tộc, nếu như anh ta bị thương tổn đến căn cốt thì đúng là tai họa cho Kim gia.

- Quyền cước không có mắt, nếu không phải Trần Việt đã nương tay. Tôi e rằng đứa cháu của ông từ nay sẽ không thể đi lại được nữa.

Trần Chí Hào không nóng không lạnh lên tiếng đáp lại. Ông ta rất hiểu đứa cháu của mình, nếu thật sự Trần Việt muốn hạ độc thủ thì gã Kim Tùy kia khó lòng mà sống sót được chứ đừng nói đến việc chỉ bị một vết thương như vậy.

Cuối cùng, dưới sự khuyên can của hai lão gia chủ còn lại, Kim lão gia chủ cũng đành hậm hực ngồi xuống. Ngay sau đó, ông ta ra lệnh cho cận vệ của mình nhanh chóng đưa bác sĩ riêng của gia tộc kiểm tra tình hình của Kim Tùy, bộ dáng vô cùng lo lắng.

Dưới võ đài, Trần Việt không hề tỏ ra vui mừng, khuôn mặt lạnh như băng bước xuống. Thái độ của hắn ta làm cho người xung quanh có cảm giác rét lạnh mà né ra hai bên nhường đường.

Kỳ thực, tâm tư Trần Việt không phải kẻ lòng dạ độc ác. Chỉ là cách hành xử của gã hơi cực đoan giống y như đội trưởng đội một Ngọc Phi khiến cho ai cũng phải kiêng kỵ mà tránh xa.

Kết quả trận đấu hạt giống đầu tiên không ngoài dự đoán của nhiều người, Trần Việt được đánh giá cao hơn đã đả bại Kim Tùy không quá khó khăn. Với trận thắng này, nhiều người lại càng tin tưởng hơn vào việc hắn ta có thể giành lấy chức quán quân năm nay. Chí ít là đến hiện tại, vẫn chưa có tộc nhân nào của gia tộc khác biểu hiện ra thực lực có thể so sánh được.

Hiện tại, sự tập trung của đám đông lại hướng về trận đấu giữa hai niềm hi vọng của Mộc gia và Viễn gia.

Nếu như danh tiếng thiên tài của Mộc Đình đã sớm vang danh trong giới trẻ các gia tộc thì cô gái xa lạ Viễn Y Tình lại là một ẩn số. Nhìn khuôn mặt có phần ngơ ngác của một số thanh thiếu niên phía Viễn gia, có thể thấy ngay cả trong nội tộc cũng không có nhiều người biết rõ lai lịch của cô gái này. Có điều nhìn vào tuổi tác của cô ta, bề ngoài chỉ khoảng chừng mười tám đôi mươi thì đa số đều suy đoán tu vi của cô gái này cũng không quá thâm hậu.

Vẫn là thái độ cao ngạo khó thuần phục, Mộc Đình bước lên trên võ đài, cười nhạt nói với cô gái họ Viễn đối diện:

- Xưa nay tôi không thích đả thương phụ nữ, nếu như vị sư tỷ đây biết điều thì nên sớm đầu hàng để tránh phải ăn đau khổ.

Lời vừa ra khỏi miệng, Mộc Đình liền cảm thấy hối hận ngay tức khắc. Trước mặt hắn, cô nàng Viễn Y Tình kia chỉ hừ lạnh một tiếng, khí thế không ngừng tăng lên, cuối cùng đạt đến mức bản thân Mộc Đình đứng cách xa vài thước cảm thấy khó thở. Loại áp lực này ngay cả Trần Việt cũng không thể tạo ra được.

- Nhân cấp hậu kỳ... Không , là nhân cấp đỉnh phong.

Hai mắt như dại ra, Mộc Đình không tin nổi những gì hắn ta đang nhìn thấy nữa. Mười sáu tuổi đạt được tu vi nhân cấp trung kỳ, hắn ta đã tự cho rằng mình la thiên tài lợi hại nhất trong tứ đại gia tộc. Cho dù là Trần Việt vào thời điểm bằng tuổi của hắn cũng không thể nào có được thành tựu như vậy. Thật không ngờ niềm kiêu hãnh của gã lại bị đập nát vụn bởi cô gái thoạt nhìn không chút gì đặc biệt cả. Chưa đầy hai mươi tuổi lại có thể đạt được tu vi nhân cấp đỉnh phong, đây không còn là thiên tài nữa mà chính là yêu nghiệt.

Cũng may là Mộc Đình còn không biết Mộc Bình chỉ cần dùng thời gian chỉ vài tháng từ một kẻ bất nhập lưu liền đột thẳng đến nhân cấp hậu kỳ. Nếu như hắn biết được chắc giờ này có thể bị đả kích mà hộc máu ngất xỉu đương trường cũng không chừng.

- Không, ta không tin. Cho dù tu vi ngươi có cao thì sao chứ, ngươi vẫn không thể đánh bại được ta.

Từng sợ gân máu nổi lên trong mắt của Mộc Đình, hắn ta không thể chấp nhận thực tại thua cuộc được. Tên này giống như bị hóa điên, cả người lao đến, sử dụng võ học độc môn mà cha hắn đã cất công tìm kiếm cho là Đường Lang Quyền tấn công tới tấp vào đối thủ.

Môn võ này giống như tên chính là mô phỏng lại tư thế ra đòn của bọ ngựa, sử dụng hai bàn tay như hai thanh đao công thủ đến một khe hở cũng không tìm được. Ba năm trước, Mộc Đình đã luyện tập môn võ học này, đến nay đã có thể nắm giữ vài phần tinh túy.

Nếu đối thủ là một người khác, hắn ta hoàn toàn có thể hi vọng giành ưu thế bằng lối tấn công chủ động táo bạo của mình. Nhưng Viễn Y Tình lại là một ngoại lệ, cô nàng chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển là có thể né tránh những cú chém liên hoàn của Mộc Đình.

- Đình nhi

Trên khán đài chủ tọa, Mộc Quốc Thái thốt lên lo lắng. Ông ta có thể nhìn ra được sự chênh lệch cực lớn giữa đứa cháu của mình và cô gái phía Viễn gia. Nói trắng ra là bọn họ không cùng đẳng cấp.

"Chát"

Một cái tát nảy lửa vang lên, Viễn Y Tình lạnh nhạt lại vung tay một cái, rồi lại một cái. Cứ như vậy, từ chỗ là người chủ động, Mộc Đình giờ giống như một con hình nộm bằng gỗ đứng yên mặc cho đối phương không ngừng tát vào mặt mình. Không biết là do ngạo khí hay quá xấu hổ, đến khi bị đánh ngã ra ngất xỉu tên này cũng không thốt ra một lời nào cả.

- Trận này Viễn Y Tình chiến thắng.

Phán quyết của trọng tài được đưa ra nhanh chóng. Không ai nghĩ đến trận đấu then chốt của hai ứng cử viên còn lại lại diễn ra chóng vánh đến vậy. Từ lúc Mộc Đình ra đòn cho đến khi bị đánh không sức chống cự chỉ diễn ra có vài phút đồng hồ mà thôi. Kết quả này làm cho những ai ôm tâm tư chờ đợi một trận thư hùng ra trò phải thất vọng lắc đầu.

- Phế vật, chỉ bằng chừng ấy bảm lĩnh đã tự cho mình là thiên tài số một rồi sao. Nói cho ngươi biết, so với thiên tài chân chính, ngươi chỉ là rác rưởi mà thôi.

Bỏ lại một câu nói như sát thêm muối vào vết thương của đối thủ, Viễn Y Tình nở một nụ cười châm chọc rồi ung dung bước xuống đài. Đạp lên thiên tài số một của Mộc gia, cô ta liền trở thành tâm điểm mới của toàn trường. Lúc này, nhiều người đã liên tưởng đến trận chung kết giữa Viễn Y Tình và Trần Việt.

- Trận cuối cùng vòng này, Mộc Bình và Trần Bưu lên đài.

Do niềm hi vọng số một của Mộc gia vừa bị đánh bại nên khi Mộc Bình bước lên võ đài thì không còn bao nhiêu người chú ý đến anh ta cả. Duy chỉ có Mộc Lam, Ánh Tuyết là hô to cổ vũ hỗ trợ tinh thần cho vị huynh trưởng của mình. Còn Mộc Dương và Mộc Đình do suy sụp tinh thần sau khi bị loại nên họ không quan tâm đến chuyện gì diễn ra xung quanh nữa.

- Hắc hắc, ngay cả thiên tài của Mộc gia cũng bị đánh như con chó chết. Xem ra gia tộc các ngươi chỉ toàn là phế vật cả thôi.

Vừa lên đài, Trần Bưu liền buông lời đả kích tinh thần đối thủ. Gã này bề ngoài có chút đê tiện, hai mắt âm trầm, đúng là dáng vẻ của một tên tiểu nhân điển hình.

Khởi động nhẹ cổ tay một chút, Mộc Bình tỏ ra không bị ảnh hưởng của những lời sỉ nhục kia. Anh ta còn cười nhạt đáp:

- Trần gia vốn nổi tiếng là gia tộc can trường, nghĩa khí, không ngờ lại có loại người như mày. Rất nhanh thôi, mày sẽ biết ai mới là chó chết.

- Hừ, miệng lưỡi cũng không kém. Vậy thì hãy đỡ chiêu này của lão tử.

Đúng phường gian xảo, Trần Bưu từ đầu vừa nói vừa giả bộ tiến đến tiếp cận Mộc Bình. Rồi bất thình lình, gã ta bộc phát khí lực lao nhanh đến tung một pha xoay người đấm móc rất nhanh. Theo kế hoạch của gã, Mộc Bình sẽ phải né tránh qua một bên, lúc đó gã sẽ đã chuẩn bị một cú đá song phi trên không khiến cho đối phương không kịp trở tay.

Ý tưởng của Trần Bưu không tồi, chỉ là khi gã vừa đấm đến, chưa kịp tung cú đá song phi thì liền phát hiện bàn tay mình đã bị đối phương nắm chặt. Cho dù vùng vẫy thế nào, bàn tay của gã cũng giống như bị kẹp vào trong một cái khung bằng thép, không thể rút ra được.

"Chát"

Khi Trần Bưu còn bối rối không biết phản đòn thế nào thì một cái tát thật mạnh đánh thẳng vào mặt của gã làm cho vài cái răng cũng phải văng ra.

- Mày...Mày dám...

Chưa kịp nói hết câu, Trần Bưu lại tiếp tục ăn thêm một cái tát nữa, lần này là ở nửa khuôn mặt còn lại. Không nhẹ tay như Viễn Y Tình, Mộc Bình mỗi một cái tát đều dùng khí lực rất lớn làm cho khuôn mặt của Trần Bưu biến dạng trở thành đầu heo đúng nghĩa. Phải cho đến khi trọng tài can thiệp, tên này mới từ trong sợ hãi, quên cả đau đớn chạy vội xuống võ đài. Thậm chí gã còn vấp té liên tục vài lần, hoảng loạn cực độ giống như gặp quỷ vậy.

- Trận này, Mộc Bình chiến thắng.

Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Mộc Bình chẳng những có thể đánh cho Trần Bưu tơi tả như một con chó chết y như lời nói của hắn, mà anh ta còn ra tay hết sức bạo lực, không chút nương nhẹ. Với tình hình của thế trận bên Mộc gia hiện tại, cách làm này của Mộc Bình lại kéo về một chút sĩ khí vốn đã rớt xuống cực thấp của gia tộc mình.

Ngay cả gia gia của Mộc Bình, tâm tình vốn đang đầy phiền não cũng phải khen tốt một câu. Trận thắng vừa rồi, đứa cháu nội giống như phát tiết giúp cho Mộc Quốc Thái ông ta vậy. Xoay người liếc nhìn Văn tiên sinh đứng sau mình, Mộc lão khẽ hỏi:

- Văn đệ, đệ có nhìn ra gì không? Tại sao đứa cháu này của ta lại có thể đả bại một kẻ đã bước vào nhân cấp một cách dễ dàng như thế. Không lẽ nó cũng đã đột phá vào cấp độ này rồi?

- Đích xác để có thể hành hạ đối thủ của mình không chút phản kháng. Tu vi của Mộc Bình phải ít nhất là Nhân cấp trung kỳ trở lên. Đứa trẻ này khí lực kiểm soát rất tốt, nhìn như lỗ mãng nhưng kỳ thực rất tinh tế. Từ xa quan sát tôi cũng không thể phán đoán được tu vi thật sự của nó.

Văn Vô Úy là một cao thủ hoàng cấp lâu năm, ý kiến của lão luôn được Mộc Quốc Thái tín nhiệm. Do đó, khi nghe phân tích của lão xong thì Mộc lão gia chủ hai mắt tỏa sáng, đưa tay lên vuốt chòm râu dài của mình lẩm bẩm:

- Hóa ra lâu nay con giao long thực sự của Mộc gia lại chính là Bình nhi. Không cất tiếng thì thôi, một khi đã lộ diện thì khiến cho vạn chúng chú mục, người khác phải sợ hãi ngước nhìn.

Từ bé Mộc Bình luôn tỏ ra không quá nổi trội so với các huynh đệ tỷ muội của mình. Ngay cả Mộc Quốc Thái hay Mộc Thanh dù yêu quý cũng không có lý do để dành tài nguyên bồi dưỡng cho Mộc Bình. Vậy mà giờ đây thanh niên hầu như không ai đặt niềm tin vào đấy lại đang là niềm hi vọng cuối cùng của gia tộc trong cuộc tỷ võ này.

- Không ngờ Mộc gia vẫn còn một lá bài chưa lộ ra.

Việc Mộc Bình bất ngờ đánh bại Trần Bưu đã đạt được tu vi nhân cấp khiến cho ba vị lão gia chủ khác có chút bất ngờ. Chính xác là chỉ một chút bất ngờ, trong mắt của họ giải nhất cuộc tỷ võ này bây giờ rõ ràng chỉ là cuộc so tài giữa hai ứng viên của Trần gia và Viễn gia mà thôi.

Sau vòng thi đấu thứ hai, hiện giờ chỉ còn lại bốn đấu thủ. Ngoại trừ Viễn Y Tình, Trần Việt, Mộc Quân còn có một thanh niên khác đến từ Viễn gia tên Viễn Quý. Kẻ này chính là người lợi hại đứng thứ hai của gia tộc chỉ sau Viễn Y Tình nên không ai có thể xem thường thực lực của gã.

Kết quả bốc thăm cho vòng thứ ba lại một lần nữa tạo ra một hồi oanh động cho mọi người khi Viễn Y Tình lại phải đối đầu với Trần Việt, trong khi Mộc Bình và Viễn Quý sẽ tranh giành chiếc vé còn lại tiến vào trận đấu cuối cùng.

- Thật đáng tiếc a, ta cứ nghĩ Viễn cô nương và Trần Việt sẽ gặp nhau ở trận thư hùng cuối cùng. Xem ra một trong hai người họ chỉ cần thắng trận này là cầm chắc ngôi vô địch rồi.

Những lời bàn luận vang lên không ngớt. Đa phần bọn họ đều có chút tiếc nuối khi hai ứng cử viên nặng ký nhất gặp nhau, đồng thời ai cũng hưng phấn để dõi theo trận đấu đáng mong chờ nhất kỳ tỷ võ này.

Bình Luận (0)
Comment