Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài.
Nhìn cảnh tượng máu me trong phòng, Mộc Bình sợ hãi nhảy lên hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy sư đệ? Đám người này là ai?
Vừa mới chiến đấu xong, lại vận công đẩy thuốc mê ra khỏi người Mộc Bình và Đại Hắc, Tiểu Hắc đang ngồi điều tức lại. Nó khẽ thở ra một hơi rồi đáp:
- Bọn chúng đã thiết kế sẵn mê hương để đầu độc chúng ta. Cũng may đệ lanh trí nên mới thoát được. Những tên này chính là chủ mưu, bọn chúng định giết hết chúng ta. Xui cho chúng lại gặp phải Tiểu Hắc ca tài sắc song toàn, nên tất cả đều bị đệ hạ gục. Còn gã cầm đầu thì đệ giữ lại để tra khảo, hình như hắn ta có nhắc đến những người từng đến đây. Rất có thể là người của Phi Ưng mà chúng ta đang tìm kiếm.
Việc còn lại Tiểu Hắc giao lại cho Mộc Bình, nó không thích công việc tra khảo người khác. Tiểu tử này dắt theo Đại Hắc ra khỏi phòng tìm tên chủ nhà trọ tiện thể lục lọi nhà bếp kiếm thức ăn một phen.
Vừa bước ra ngoài hậu viện, Tiểu Hắc đã thấy gã chủ họ Lâm đang đứng đợi ở một góc sân. Xem ra tên này vẫn chưa hay biết đám người bên trong đã bị xử lý toàn bộ.
Nhìn thấy đứa trẻ đi cùng với nam thanh niên lúc sớm bình yên không chút sứt mẻ gì, lại còn hướng bản thân gã mỉm cười có chút mỉa mai, tên chủ nhà trọ đánh thót một cái, mồ hôi đổ đầy trán. Cố nặn ra một nụ cười, gã ta vội vàng hỏi thăm:
- Khách nhân, sao đêm hôm khuya khoắt lại ra ngoài, không biết cậu có cần gì không?
- Việc cần lão giúp thì không. Có điều ông cần trả lời cho tôi chuyện bốn tên áo đen đột nhập vào phòng là như thế nào hả?
Giọng điệu có chút bất thiện, Tiểu Hắc vẫn thong thả tiến tới ép lão chủ nhà trọ vô thức lùi lại vài bước.
- Bốn tên áo đen nào? Tôi không biết gì cả.
Cố gắng chống chế, tay của gã ta đã run rẩy, cái thớ thịt mỡ trên người cũng đong đưa không ngừng.
- Hắc hắc, xem ra lão chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vậy thì lão cũng nên xuống dưới âm phủ để hội ngộ với bốn tên kia thôi.
Giả vờ vung tay lên, Tiểu Hắc nở ra một nụ cười tàn nhẫn. Nghe đến bốn tên áo đen đều đã bị giết, chút hi vọng cuối cùng của lão chủ liền bị đánh tan, lão vội quỳ xuống khóc lóc van xin:
- Xin cậu hãy tha cho tôi, tôi còn vợ nhỏ con thơ. Chẳng qua bị bọn người kia uy hiếp nên tôi mới phải tiếp tay cho bọn chúng.
Lời thoại không khác gì mấy bộ phim kinh điển, Tiểu Hắc lười biếng nhìn lão ta dùng hết khả năng diễn xuất của mình để cầu khẩn. Đến khi lão ta mệt mỏi thở hồng hộc, nó mới cười nhạt nói:
- Bớt diễn trò lại đi ông già mập, tôi không biết ông bị uy hiếp hay cố tình. Nhưng nếu ông không khai ra tất cả thì cả gia đình của ông không thấy được bình minh đâu.
Dứt lời, Tiểu Hắc dùng một tay đánh vào vách tường sát bên một cái. Khi nó rút tay ra thì ngay chỗ đó liền lưu lại một cái lỗ to màu đen, bốc mùi cháy khét như vừa trong lò nung lấy ra.
Đây chính là Hỏa Cầu Thuật, do Tiểu Hắc chỉ có thể làm cho bàn tay mình tăng nhiệt độ lên mà không thể hình thành hỏa cầu được. Từ người ngoài nhìn vào, người khác chỉ cho rằng đó là một loại chưởng pháp cực kỳ lợi hại mà thôi.
- Tôi ...khai, tôi khai hết. Xin cậu tha mạng cho.
Hồn vía lão chủ nhà trọ sau màn thị uy của Tiểu Hắc đã bay đến chín tầng mây rồi, làm gì còn có tâm tư dối gạt gì nữa chứ. Dù ở trong cái thôn trấn xưa cũ, không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài nhưng lão ta vẫn biết cái gì là võ công. Người lợi hại nhất lão ta gặp cũng có thể đánh thủng một lỗ trên tường, song làm nó cháy đen như vậy thì lão ta mới thấy lần đầu. Cao thủ cỡ này thì muốn diệt cả gia đình lão chỉ cần một cái nhấc tay là xong.
Dưới sự hợp tác của tên chủ nhà trà trọ Tâm An, Tiểu Hắc nhanh chóng có được những thông tin quan trọng cần thiết. Theo lời khai của gã thì trong trấn Kiết Tường chỉ có vài nhà trọ, việc kinh doanh cũng không phải là tốt đẹp gì cho lắm. Thường thì khách hàng nghỉ trọ chủ yếu là người ở các thôn trấn lân cận đến thăm họ hàng hoặc có công việc buôn bán nhỏ. Người ngoài như Tiểu Hắc và Mộc Bình rất hiếm khi xuất hiện.
Vào khoảng ba năm trước, có một đám người bịt mặt tự xưng là người của gia tộc họ Mai gì đó đến muốn hợp tác với gã. Bọn chúng sẽ phụ trách thường xuyên dắt khách hàng đến cho nhà trọ Tâm An. Bù lại tôi phải gắn thiết bị theo dõi và nghe lén bên trong phòng trọ.
Lúc đầu, gã chủ nhà trọ kiên quyết từ chối. Sau đó, bằng vũ lực, bọn người kia không khó khiến lão ta cúi đầu nghe theo. Trải qua vài năm, công việc kinh doanh của gã càng lúc càng thuận lợi, doanh thu cũng không ngừng tăng lên. Từ chỗ cảm thấy ức chế gã đã qui thuận theo đám người kia một cách tự nhiên.
Cách đây vài tháng, có hai người từ ngoài đi vào trong trấn. Vẫn như mọi khi, gã không hề quan tâm việc làm của đám người họ Mai. Kết quả, đêm đó, gã phát hiện ra hai người kia biến mất không chút dấu vết. Dù biết mười phần là do ai làm, gã ta cũng phải giả câm giả điếc, coi như chưa từng có gì xảy ra. Dù sao thì gã cũng là một người kinh doanh nho nhỏ, có những việc không biết nhiều thì sẽ sống thọ hơn vài năm.
Kết quả của đám người cứu viện của Phi Ưng không cần gã nói ra thì Tiểu Hắc cũng đoán được. Với loại mê hương được bố cục tỉ mỉ thì trừ khi người đó có cách giải độc như nó, nếu không thì cho dù có xông ra được cũng khó lòng chống lại được đám người áo đen đang chờ sẵn. May mắn là Tiểu Hắc đồng ý theo hỗ trợ Mộc Bình trong chuyến đi này, nếu không anh ta đã cưỡi hạc về trời lúc nào mà bản thân mình cũng không biết nữa.
Sau lần hai người bị mất tích đó, không lâu sau lại xuất hiện thêm một nhóm bốn người đến để truy tìm dấu vết của họ. Dĩ nhiên, lão họ Lâm này có chết cũng không hé môi nửa lời. Thế là đêm hôm đó, bốn vị kia cũng bị âm thầm giải quyết trong vô thanh vô tức.
Đã nắm được mọi thông tin cần biết, Tiểu Hắc cũng không xuống tay với gã chủ nhà trọ. Nếu gã này thông minh trong đêm nay cuốn gói dắt theo gia đình rời khỏi thì sẽ có cơ hội giữ lại được một mạng. Còn đợi đến khi người gia tộc họ Mai kia đưa người đến xem xét, gã ta sẽ khó tránh khỏi cảnh bị liên lụy, giận cá chém thớt.
Dù sao tên này cũng tiếp tay cho kẻ ác, Tiểu Hắc sẽ không nhắc nhở gã gì cả, cứ để gã tự sinh tự diệt.
Sau khi tìm được một ít màn thầu và thịt sấy khô, Tiểu Hắc quay trở về phòng để hội họp với Mộc Bình. Vừa bước vào, nó đã thấy tên áo đen cầm đầu nằm yên bất động, có vẻ đã chết được một lúc rồi.
- Xin lỗi sư đệ, sư huynh bất tài. Để cho tên này lợi dụng thời cơ nuốt thuốc độc giấu sẵn trong người tự sát mất rồi.
Sắc mặt Mộc Bình có chút hổ thẹn, anh ta uể oải lên tiếng.
- Hắc hắc, không sao, người cũng đã chết rồi, huynh không cần thấy áy náy. Chúng ta ăn chút lót dạ rồi tính tiếp.
Tỏ vẻ không quan tâm, Tiểu Hắc vui vẻ lấy thức ăn tìm được ra chia cho Mộc Bình và Đại Hắc cùng đánh chén. Trong khi ăn, nó cũng kể lại lời khai của gã chủ nhà trọ cho Mộc Bình nghe.
- Không ngờ Mai gia lại bá đạo như thế, dám ra tay với cả người của Phi Ưng.
Theo như tin tức bên phía Phi Ưng cung cấp, hai nhóm thành viên của họ gặp nạn khi đang theo dõi người của Tra gia. Bọn chúng đi đến Lĩnh Tây chính là vì muốn liên lạc với gia tộc nhập thế họ Mai ở nơi này.
Đáng tiếc, tình báo của quân đội có hạn. Một số gia tộc nằm ngoài Huyền Kinh vô cùng bí ẩn, tin tức về họ không nhiều lắm. Trong đó, Mai gia chính là một trong những gia tộc mặc lên cho mình lớp áo thần bí nhất. Đến tận bây giờ, vẫn chưa ai xác định được tọa lạc của gia tộc này nằm ở nơi nào trong tỉnh Lĩnh Tây.
- Có thể phái ra bốn người có tu vi nhân cấp, sư huynh nghĩ gia tộc như vậy có thể sợ quân đội sao? Dù không dám trực tiếp tuyên chiến nhưng âm thầm ra tay ám toán là việc họ thừa khả năng.
Cắn một miếng thịt sấy khô, Tiểu Hắc chép miệng phân tích. Khi chưa tiếp xúc với tu chân và Chân Võ Môn, nó vẫn cho rằng quân đội với súng ống là mạnh nhất. Hiện giờ, trong mắt tiểu tử này, quân đội chỉ có tác dụng khi chiến tranh ở qui mô lớn mà thôi. Còn những giao tranh nhỏ thì họ lại chẳng là gì so với đám người tu luyện võ công nội khí cả.
- Quốc có quốc pháp, sau khi trở về huynh sẽ báo cáo lại mọi việc ở đây. Tin chắc rằng quân đội sẽ phái người dẹp yên bọn chúng. Dù mạnh đến đâu thì bọn chúng cũng chỉ là bọn thiểu số ô hợp mà thôi.
Suy nghĩ của Mộc Bình trái ngược với Tiểu Hắc, anh ta vẫn cho rằng không gì có thể đánh thắng quân đội sở hữu vũ khí tối tân được. Một phần anh ta xuất thân từ quân nhân nên có phần hơi thiên vị. Ngoài ra Mộc Bình biết quân đội có những vũ khí vô cùng lợi hại chuyên dùng để đối phó với những cá nhân nguy hiểm như Chân Võ Môn.
- Sư đệ có kế sách gì hay không? Bây giờ ngay cả Mai gia nằm ở đâu chúng ta cũng không biết thì điều tra thế nào đây?
Thấy Tiểu Hắc tỏ ra khá bình thản, Mộc Bình liền xin ý kiến. Nói về thông minh, anh ta tự nhận mình chỉ đáng là hậu bối của tên sư đệ đầy mưu mô của mình.
- Không thấy người của mình phái đi trở về, Mai gia chắc chắn sẽ sớm đưa tiếp viện đến đây. Việc chúng ta cần làm là theo dõi bọn họ thì sẽ tự khắc phát hiện ra sào huyệt của chúng thôi
Tiểu Hắc vừa nói ra kế hoạch của mình, Mộc Bình liền vỗ tay khen hay không ngớt. Biến bị động thành chủ động, khả năng phân tích của tên sư đệ khiến anh ta lần nữa phải bội phục.
Sắp xếp lại bốn cái xác một chút, Mộc Bình và Tiểu Hắc cố gắng tạo ra một hiện trường giả giống như hai bên đã chiến đấu vô cùng kịch liệt. Xong xuôi, hai người họ và Đại Hắc liền tìm một chỗ bí mật trong nhà trọ rồi lặng lẽ chờ đợi.
- Sư đệ, đây là lần đầu tiên ngươi giết người phải không? Có cảm thấy tội lỗi không?
Mộc Bình rất quan tâm tiểu sư đệ của mình, anh ta sợ tiểu tử này sẽ rơi vào con đường tà đạo.
- Đệ biết huynh nghĩ gì. Luật pháp chỉ dành cho thường dân. Đối với bọn người này, sinh tử của bá tánh làm gì có chút giá trị nào. Đệ sẽ không lạm sát người vô tội nhưng nhất định không làm cá nằm trên thớt mặc cho kẻ khác chém giết. Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma, đệ không thẹn với bản tâm là được.
Trầm tư với câu trả lời của Tiểu Hắc, Mộc Bình không biết phải tiếp lời thế nào. Cái gì là đạo đức? Cái gì là công bằng? Cũng chỉ khi có thực lực mới có thể lên tiếng được. Nắm tay ai lớn kẻ đó chính là đạo lí, là trời. Nếu một ngày nào đó quân đội không thể bảo vệ cho người dân được nữa thì liệu cái gọi là công bằng có còn tồn tại.
Trở lại với hiện tại, sau nửa canh giờ, tiếng kêu thất thanh của lão chủ nhà trọ cùng âm thanh phụ nữ và trẻ nhỏ độ ngột vang lên rồi im bặt. Không lâu sau, một đám người mặc áo đen khác liền xuất hiện phía sau hậu viện. So với bốn tên đã chết, những kẻ này trừ quân số đông gấp bội ra thì khí lực bọn chúng tỏa ra cũng cao hơn hẳn. Tiểu Hắc nhìn ra được trong đám người này có một tên tu vi nhân cấp hậu kỳ và ba tên nhân cấp trung kỳ. Đội hình này có thể so sánh với một tiểu đội của Phi Ưng rồi.
Những tên này hành động rất nhanh, chỉ vài phút tiến vào trong phòng đã vội vã mang theo xác của đồng bọn trở ra ngay. Tên nhân cấp hậu kỳ liếc nhìn xung quanh một lúc như chắc chắn không bỏ sót bất kỳ vật gì rồi ra lệnh cho đám thủ hạ:
- Xem ra những kẻ lần này được phái đến bản lĩnh cao hơn không ít. Lập tứ quay về tổng bộ gia tộc, nếu tên kia vẫn không chịu cung khai thì chúng ta cứ giết hết cho rồi. Để lại cũng chỉ đêm dài lắm mộng, chi bằng xử lí gọn gàng cho xong.
Sau khi nói vài câu với hai tên nhân cấp trung kỳ đứng cạnh, tên nhân cấp hậu kỳ liền dẫn đầu đám người vội vàng rời khỏi nhà trọ. Ngay khi bọn chúng đi, có hai bóng đen như hai con gió từ trong một góc khuất trên mái nhà nhảy xuống. Tiếp theo đó, hai bóng đen này như u linh nhẹ nhàng theo hướng của đám người Mai gia phóng theo, cả người hòa vào màn đêm tĩnh mịch xưa của của Trấn Kiết Tường.