Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 91 - Phù Lục Chi Đạo.

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Khang thiếu, ý tốt của ngươi ta xin lĩnh hội, đáng tiếc ta cũng không cần thiết phải dùng điện thoại đắt tiền làm gì.

Tiểu Hắc lắc đầu khéo léo từ chối, nó không muốn mắc nợ người lạ dù chỉ là một xu. Nếu là một tỷ tỷ xinh đẹp như Ngọc Bích muốn tặng quà thì Tiểu Hắc còn có thể suy nghĩ. Một tên nam nhân thì có gì khiến nó hứng thú đây? Nhất là kẻ đó lại muốn thông qua nó để mưu cầu Ánh Tuyết tỷ tỷ, đúng là mơ mộng hão huyền mà.

Khổ tâm nhất là nữ nhân viên bán hàng. Loại khách hàng thích trang bức như Khang Hiên cô ta vô cùng hoan nghênh. Chỉ cần ngươi tiêu tiền thì muốn thể hiện thế nào cũng được, có tiền chính là tiên là phật mà.

- Cậu bé, đây là một số loại điện thoại mà cậu yêu cầu.

Thầm than đáng tiếc, nữ nhân viên vẫn rất chuyên nghiệp lựa chọn vài loại điện thoại giá rẻ, tiện ích không nhiều nhưng có độ bền cao mang đến. Đồng thời, cô ta còn rất tỉ mỉ giải thích ưu nhược của từng loại điện thoại, thái độ phục vụ xứng đáng cho mười điểm.

Đứng bên cạnh, Khang Hiên khuôn mặt có chút bất đắc dĩ. Gã cho rằng điện thoại giá trị cao lắm cũng chỉ tầm một vạn hơn nên đối phương chê ít. Nhất định lần sau phải tìm cơ hội tốt hơn để lấy lòng.

Chọn một mẫu điện thoại nhìn tương đối đơn giản, Tiểu Hắc hài lòng gật đầu rồi móc thẻ ra thanh toán. Nó rất thích cái công nghệ tiến bộ này, chỉ cần cầm theo một cái thẻ nhỏ là bao nhiêu tiền đều thanh toán được, không cần thiết phải mang theo cả một ba lô tiền mặt bên người.

Giá tiền của chiếc điện thoại là bốn trăm, thuộc dạng phổ thông. Quan trọng Tiểu Hắc thấy thích là được, nó lựa chọn theo cảm quan của mình. Thứ mắc tiền chắc gì mình đã thích, còn thứ mình thích đôi khi ngàn vàng không thể đổi được.

Sống trên đời, con người ta thường quá câu nệ hình thức. Đôi khi họ bỏ ra một cái giá trên trời để đổi lấy một thứ hào nhoáng tô vẽ cho bản thân. Cơ mà có thật đó là thứ chúng ta yêu quý không?

Hồng nhan khuynh thành, phong hoa tuyết nguyệt có thực sự hơn thê tử tào khang, nhất dạ chung tình?

Hư hư ảo ảo cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha, tỉnh giấc lại thấy lệ rơi, tóc bạc, da mồi, sơn hà đổi thay...

- Rất cảm ơn quý khách đã chọn lựa cửa hàng của chúng tôi.

Nữ nhân viên bán hàng nhận lấy thẻ ngân hàng của Tiểu Hắc thì thao tác rất nhanh, sau đó là một lời cảm tạ rất chuyên nghiệp. Cô ta không có gia thế, cũng chẳng có nhan sắc hơn người nên vẫn mãi lận đận với công việc của mình dù luôn nỗ lực hết mình. Ở quê cô còn cha mẹ già cùng với hai đứa em đang tuổi đi học, một người phải gánh vác cả gia đình, áp lực rất lớn.

"Ting"

Một tin nhắn gửi đến điện thoại của cô ta. Thông thường khách hàng có quyền lựa chọn tặng tiền tip cho nhân viên nếu cảm thấy hài lòng thông qua hệ thống thanh toán cua cửa hàng. Khoản thưởng nho nhỏ này không nhiều, vì thế ngoại trừ lương cứng và hoa hồng ra thì nhân viên ít khi quan tâm đến. Đó cũng là lý do mà thái độ của nhiều người không quá thân thiên nếu thấy khách hàng chỉ có thái độ xem cho vui hoặc không có khả năng tiêu phí nhiều.

Nhìn con số hiển thị trong tin nhắn, nữ nhân viên hai mắt mở to, tay che miệng lại, khóe mắt chợt nhòa đi. Lúc cô ta định thần lại thì Tiểu Hắc đã rời khỏi cửa hàng từ khi nào rồi.

- Tiểu Hắc lão đệ, ngươi thật biết chơi nha. Mua một chiếc điện thoại bốn trăm đồng lại tặng cho nhân viên đến một vạn.

Tiểu Cường khuôn mặt có chút dâm tà cười với Tiểu Hắc. Trong mắt của tên bàn tử giàu có này thì một nử tử như nhân viên bán hàng vừa rồi quả thật không đủ tiêu chuẩn để lên giường, nói thẳng ra là xấu. Có điều, mặt hàng nào cũng có thị hiếu riêng, Tiểu Cường cũng không loại trừ khẩu vị của Tiểu Hắc khác người.

- Khụ khụ, Cường thiếu, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ thấy cô ta làm việc rất tốt, nên muốn khen thưởng một chút.

Tiểu Hắc ho khan nói. Tên mập chết dịch này tư tưởng thật là đen tối. Nó chỉ là một đứa trẻ mười tuổi đầu, còn chưa có phát triển sinh lý dậy thì nữa đấy. Cho dù là mỹ nữ ngàn dặm có một đứng trước mặt thì Tiểu Hắc cũng chẳng thấy có cảm giác gì đâu.

- Ta hiểu, ta hiểu mà.

Tiểu Hắc càng giải thích, tên Tiểu Cường lại càng làm ra hiểu đã nhìn thấu tất cả khiến cho Tiểu Hắc sắc mặt đen lại. Trông thấy cảnh này, Tiểu Cường đến là vui vẻ.

- Haha, tiểu đệ ngươi da mặt cũng quá mỏng đi a.

- Cường ca, ngươi cũng thật là xấu, lại đi trêu chọc tiểu hài tử.

Một mỹ nữ trong vòng tay của Tiểu Cường chu mỏ nói. Cô nàng thấy Tiểu Hắc bề ngoài cũng đáng yêu nên sinh ra hảo cảm.

- Haha, không chọc, không chọc. Tiểu đệ, ta mới người đi ăn tối, sẵn tiện cho ngươi hiểu thế nào là hương diễm thế gian luôn. Ngươi thấy thế nào?

Tiểu Cường càng chơi càng vui nên cất tiếng mời Tiểu Hắc dùng cơm. Lời của gã khiến Khang Hiên và hai mỹ nữ chấn động, xưa nay những người được dùng bữa với Cường thiếu không nhiều, lại được chính gã ta mời cơm lại càng hiếm. Đa phần những người đó toàn là người có địa vị đặc thù, không ai là hạng người tầm thường cả.

- Để lần sau đi, ta có việc phải về nha gấp.

Tiểu Hắc xua tay, thoái thác ngay lập tức. Đùa sao, đi theo tên công tử ăn chơi này chẳng có lợi ích gì lại khiến nó xấu hổ nữa, chết cũng không đi.

Dường như việc Tiểu Hắc từ chối đã nằm trong dự đoán của Tiểu Cường, gã không bận tâm mà sảng khoái nói:

- Không sao, lần sau nhất định phải đi với ta một chuyến đấy. Nào, trao đổi số điện thoại đi, có việc gì thì cứ liên lạc với ta.

Lại còn trao đổi cả số điện thoại? Khang Hiên triệt để ngây ra như đá, phải biết rằng ngay cả gã cũng phải trăm phương ngàn kế mới xin được điện thoại đối phương, còn Tiểu Hắc chỉ mới gặp gỡ vài phút. Người với người sao lại khác biệt lớn đến thế chứ?

- Được thôi.

Trao đổi số điện thoại xong thì Tiểu Hắc vội vàng rời đi như bay, không dám nấn ná thêm một giây nào cả.

- Cường ca, huynh xem huynh làm tiểu hài người ta sợ đến vậy kìa.

Mỹ nữ kia lại lên tiếng thủ thỉ, ép đôi gấu trúc to tròn vào cánh tay Tiểu Cường.

- Thật sự sợ sao? Hắc hắc

Bỏ lại một câu ý vị sâu xa, Tiểu Cường nhìn hướng Tiểu Hắc biến mất không biết suy nghĩ điều gì.

Vừa về đến Mộc gia, Tiểu Hắc liền chui ngay vào phòng của mình. Một số hàng hóa nó đặt mua tại Hắc Quận đã sớm được chuyển tới, ngay ngắn đặt vào bên trong tiểu viện của nó. Những thứ này đều được dùng vào việc tu luyện phù lục của Tiểu Hắc.

Nói về phù lục chi đạo, kỳ thực Tiểu Hắc ban đầu cũng không quá để tâm đến. Bởi vì cái mặt hàng này là tiêu hao phẩm, xài một cái thì hao một cái. Chẳng những vậy yêu cầu tu vi và tinh thần lực để chế tác ra phù lục sơ cấp lại không phải năng lực hiện tại của nó có thể đảm đương. Chẳng qua khi nhìn thấy Mộ Linh Nhi sử dụng những lá bùa đơn giản lại đủ sức chèo chống cho Mộc Bình một đoạn thời gian thì một ý nghĩ liền lóe lên trong đầu của nó.

- Nếu như người của Mộc gia ai cũng được trang bị vài tấm bùa trừ tà thì gặp phải mấy tên sát thủ chuyên dùng oán linh liền dễ dàng ứng phó sao?

Bản thân Tiểu Hắc không biết phân thân, càng không có ba đầu sáu tay để bảo hộ cả một Mộc gia trên dưới tộc nhân. Do đó, cách tốt nhất là trang bị vài thứ bảo mệnh cho họ. Như vậy thì khi có chuyện xảy ra, khả năng sống sót của những người này cũng tăng lên không ít.

Nghĩ vậy, Tiểu Hắc liền bắt tay vào nghiên cứu về phù lục tri thức. Kết quả sau vài ngày chìm đắm trong lĩnh ngộ, nó liền chuẩn bị thử nghiệm chế tác những lá bùa trừ tà của phàm tục đơn giản. Còn tài liệu chế bùa lại càng không cần phải lo lắng, bùa trừ tà bình thường không đòi hỏi như phù lục của tu sĩ. Nếu đem so với luyện đan hay luyện khí thì phải nói là quá rẻ mạt, muốn thử nghiệm bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề.

Có điều phù lục chi đạo xúc tích sâu xa, nội dung không nhiều song lại ẩn chứa huyền cơ phức tạp. Dù đã có Diệp Thanh Hàn và Ngộ Đạo Thạch hỗ trợ thì y như rằng Tiểu Hắc vẫn thất bại đến tối tăm cả mặt mày. Hình như đến lần thứ một trăm lẻ mấy nó mới thành công chế tạo ra một lá bùa phàm cấp đầu tiên.

- Con bà nó, cư nhiên phù lục chi đạo lại khó khăn như vậy?

Tức giận chửi một câu, Tiểu Hắc không khỏi hoài nghi khả năng lĩnh hội của mình. Rõ ràng có trong tay một vị sư phụ kiến thức uyên bác hướng dẫn tận tình mà vẫn làm ra cái tỷ lệ thấp đến thảm thương. Nếu nó là một người thân cô thế cô thì sẽ thế nào đây.

"Khà khà Tiểu tử ngươi chớ có nản lòng. Đây chỉ mới là mấy tấm bùa nhập môn mà thôi, đợi đến khi chân chính chế tác phù lục ngươi mới biết cái gì là nhân sinh thoái chí."

Diệp Thanh Hàn buông lời cổ vũ lại pha chút chế giễu. Phải biết rằng một đại tông môn, tài lực giàu có cũng không nuôi nổi nhiều chế phù sư được. Bởi vì tỷ lệ thất bại quá cao, căn bản là thành quả đạt được không bằng cái bỏ ra, mười vốn một lời a.

Sở dĩ phù lục vẫn có chỗ đứng là bởi vì độ tiện dụng của nó. Một khi tranh đấu, nếu mang theo nhiều phù lục một người liền tiếp kiệm được rất nhiều linh lực, ảnh hướng đến kết quả thắng lợi cuối cùng. Cho nên cái thứ chế tạo tốn kém này rất thích hợp với các tu sĩ thân gia sâu dày, tài phú như nước.

Trở lại với Tiểu Hắc, sau khi chế tác thêm hơn ngàn lần, tay nghề của nó liền tiến bộ nhanh hơn. Với tốc độ bây giờ, hai mươi phần tài liệu sẽ có hi vọng thành công một lần, tỷ lệ không quá cao nhưng chấp nhận được. Đặc biệt, nó phát hiện tinh thần lực của mình đang không ngừng lớn mạnh. Bởi lẽ việc chế bùa vô cùng tiêu hao tinh thần lực.

Mỗi lần mệt mỏi quá độ, Tiểu Hắc lại lấy Thanh Tâm Đan ra phục dụng và ngủ một giấc ngon lành. Khi tỉnh dậy, nó lại vùi đầu vào chế phù, công việc nhàm chán lặp đi lặp lại suốt mười ngày. Đến khi tay nghề đã thật sự thành thục thì mới tạm thời ngừng lại.

- Chỉ là bùa trừ tà thông thường đã khó đến thế, không biết chế tác phù lục cho tu tiên giả còn khủng khiếp đến mức độ nào.

Phù lục cần phải có kiên trì lẫn thiên phú, Tiểu Hắc không cho rằng bản thân nó là thiên tài trên phương diện này. Vẫn cứ nên gia tăng tu vi mới là chính đạo, nghĩ vậy nó lại lấy một viên đan dược ra bỏ vào miệng, tranh thủ tu luyện bù lại mấy ngày qua.

Bên cạnh Tiểu Hắc, Mộc Bình cũng không ngừng tu luyện để nâng cao tu vi và kiếm thuật. Sau khi củng cố tu vi hoàng cấp trung kỳ, anh ta lại phục dụng thêm hai viên Thập Nhất Tăng Đan để trùng kích vào cấp độ hậu kỳ. Phải biết rằng muốn tiến lên thức thứ hai của vô danh kiếm pháp cần phải có tu vi Huyền cấp mới được.

Trong thời gian này, Tiểu Hắc cũng đã nhận được thông báo từ phía Diên Thọ. Phải công nhận năng lực của phía Vạn Kim thương hội danh xứng kỳ thực, chỉ trong vòng một tuần họ đã tìm được vài dược tài cộng với nguyên liệu bên trong danh sách của Tiểu Hắc.

- Củ Phổ Nhĩ không ngờ họ lại tích trữ nhiều thế, một số kim loại quý hiếm cũng thu thập được. Mấy loại dược liệu phụ cho đan phương của ta sẽ được vận chuyển từ nước khác đến, chỉ số ít tạm thời chưa tìm thấy. Không tệ, rất không tệ.

Danh sách của Tiểu Hắc không phải công phu sư tử ngoạm, tất cả những thứ nó cần đều chuẩn bị cho hiện tại sử dụng hoặc tương lai gần. Còn mấy loại cao cấp chỉ có thể ngộ không thể cầu nó cũng không vội đề cập đến. Không nói đến Diên Thọ chỉ là một quản sự của phân bộ, thì Tiểu Hắc hiện tại cũng chưa đủ tư cách để đoạt lấy tín nhiệm của người ta nên không thể đòi hỏi quá phận.

Kiểm tra hàng hóa đến gần cuối, Tiểu Hắc chợt sững người lại, hai mắt đỏ lên. Sau đó, tiêu tử nay bỗng mừng rỡ nhảy cẫng lên, vừa cười vừa khóc khiến người ta khó hiểu. Miệng của nó vẫn không ngừng gào to:

- Đại Hắc, ta tìm được rồi. Ta thật sự tìm được rồi....

Bình Luận (0)
Comment