Đệ Nhất Thần Y

Chương 5


“Không lấy ra được chứ gì?”, Tô Diệu An cười khẩy hết lần này tới lần khác, như thể nhìn thấu mọi thứ: “Theo điều tra của chúng tôi, đám người anh Trần, anh Vương đã uống say rồi gây chuyện với người bị hại là Tư Khả Hân và Diệp Viên Viên.

Lúc xảy ra tranh chấp, cô Diệp Viên Viên đã bị thương.

Một tổ thẩm vấn khác của chúng tôi vừa báo cáo rằng đám xã hội đen do anh Trần đứng đầu nói đã bị anh khống chế.

Anh nói điều này hợp lý sao? Một người chưa đến bảy mươi lăm cân như anh sao có thể đánh bại được mấy chục tên xã hội đen chứ? Điều này là không thể! Vì vậy chúng tôi kết luận rằng anh và đám người kia là đồng bọn, mục đích là diễn trò cho cô Diệp mà thôi!”
Tần Long ngẩn người.
Trí tưởng tượng của cô gái này thật phong phú.
“Này người đẹp, đây đều là suy đoán của cô, tôi bị oan”.
“Còn không thừa nhận sao?”, nam cảnh sát bên cạnh lạnh lùng nhìn Tần Long nói: “Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn nói ra sự thật đi, nếu không tôi có hàng trăm cách có thể khiến anh mở miệng đấy.


Nếu để tôi động tay, không ai có thể đảm bảo anh còn yên ổn như bây giờ đâu”.
“Anh muốn đánh người sao?”, Tần Long nheo mắt nói.
“Đúng vậy thì đã sao?”, Hà Chí chế nhạo, liếc nhìn camera trong góc, camera đung đưa di chuyển sang góc khác.
Tô Diệu An thấy vậy, cau mày nói: “Hà Chí, anh muốn làm gì? Đừng làm loạn!”
“Diệu An, cô vừa được điều đến tổ này, nên chưa hiểu rõ tình hình, đối với loại người cứng đầu này phải dùng một số biện pháp đặc biệt! Cô đứng yên xem là được, còn lại giao cho tôi!” nói xong, Hà Chí xắn tay áo lên, đi về phía Tần long.
“Hà Chí, dừng tay! Nếu anh dám làm loạn, tôi sẽ báo cáo với đội trưởng!” Tô Diệu An giận dữ quát lớn.
Hà Chí khựng lại, quay đầu nhìn Tô Diệu An, bất lực nói: “Tôi nói này cô Tô, cô xử lý vụ án như vậy không hiệu quả.

Nếu kẻ tình nghi nào cũng không chịu mở miệng thì làm sao phá án được?”
“Nhưng anh làm vậy là bức cung, tạo thành án oan!”
“Đối với loại cứng đầu này thì phải bức cung!” Hà Chí cười khẩy.
Cứng đầu?
Ánh mắt Tần Long trở nên lạnh lùng.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở ra.
Một người cảnh sát đầu trọc thò đầu vào, nói với Tô Diệu An bằng vẻ mặt u ám: “Cô Tô, cô ra ngoài đi!”
Tô Diệu An cau mày, lặng lẽ bước ra ngoài.
Lúc cô ấy vừa đi ra, một nam cảnh sát cao to khỏe mạnh khác tiến vào.
“A! Anh Văn đến rồi à!”

Hà Chí nhìn người vừa đến, hai mắt sáng lên, cười nói: “Tên nhãi, lần này có trò vui rồi!”
Bên ngoài phòng thẩm vấn.
“Phó đội trưởng, đang bình thường tại sao lại đổi tôi ra ngoài?”, Tô Diệu An trở nên căng thẳng.
“Cô Tô, cô vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, kinh nghiệm còn ít nên còn nhiều chuyện chưa biết xử lý, sau này phải học hỏi các đồng chí khác, vụ án này không cần cô tham gia nữa, phòng giám sát đang thiếu nhân lực, cô qua đó giúp đỡ trước đi”, cảnh sát đầu trọc tên Lưu Đại Long nhìn cơ thể Tô Diệu An, nhưng vừa nghĩ đến anh trai của cô ấy, hắn khẽ run rẩy, lập tức nhìn đi chỗ khác.
Tô Diệu An cũng không quá ngây thơ, sao cô ấy có thể không hiểu tình hình trong cục chứ? Chuyện này chắc chắn không đơn giản là cưỡng ép, mà có thể dính líu đến lợi ích của rất nhiều người.

Chỉ e Hà Chí dám đánh người cũng là do Lưu Đại Long ra lệnh, mục đích của hắn rất đơn giản.
Đó là khiến Tần Long chịu tội oan.
Tô Diệu An nắm chặt tay lại, nghiến răng, ánh mắt trở nên giận dữ.
Nhưng cô ấy không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Cô ấy rất tức giận.
Nhưng…
Có thể làm gì được đây?
Đây là sự thật!

“Đội trưởng!”
Lúc này, trước cửa đồn cảnh sát vang lên vài giọng nói.
Tô Diệu An sững người, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một cảnh sát cao to bước vào.
“Đại đội trưởng, sao anh lại đến đây? Không phải anh nghỉ phép rồi sao?”, sắc mặt Lưu Đại Long thay đổi, vô cùng kinh ngạc.
“Cô chủ nhà họ Diệp bị bắt cóc, xảy ra chuyện lớn như vậy tôi còn nghỉ được sao? Nếu truyền thông thêm mắm dặm muối thì cả tôi và cậu đều không có cơm ăn nữa đâu…”, Tô Thiên Diện nhanh chóng bước tới, lớn tiếng hỏi: “Thẩm vấn đến đâu rồi? A, Diệu An, em cũng ở đây à?”
Tô Diệu An nhìn người vừa tới, vội vàng hỏi: “Anh… Đội trưởng Tô! Bắt được nghi phạm rồi, Lý Văn và Hà Chí đang thẩm vấn, anh có muốn vào xem không?”
“Hà Chí? Lý Văn?”
Tô Thiên Diện nheo mắt, hai tên này là tay chân của Lưu Đại Long, phụ trách xử lý những phạm nhân cứng đầu, bị hai tên này thẩm vấn, không chết thì cũng bị lột da.

Lần trước hai người họ thẩm vấn một người đàn ông trung niên, đánh tội phạm đến mức co giật, may là bệnh viện ở gần nên cấp cứu kịp thời, nếu không đã xảy ra án mạng..

Bình Luận (0)
Comment