Đế Quốc Chiến Thần

Chương 193

Đến lúc đó A Cửu sẽ bảo với ông nội ra tay giết Chu Hàn.

Dù sao thì bản lĩnh của kỳ nhân dị sĩ cũng không chỉ có giá trị vũ lực.

Bọn họ có đủ thứ bàng môn tà đạo, chỉ là đùa chơi cũng có thể chơi chết người khác.

Không cần biết Chu Hàn mạnh đến mức nào, chỉ cần ông ấy ra tay thì kiểu gì Chu Hàn cũng phải chết.

Trong lòng A Cửu lên kế hoạch, ông ta càng nghĩ lại càng kích động.

“Chu Nguyên soái, chả là tôi có chuyện muốn nói với cậu một chút.” A Cửu có chút khó khăn mở miệng.

Nhưng ngay sau đó, Chu Hàn lại đạp tiếp một đạp nữa, dẫm nát cánh tay của A Cửu.

A Cửu đau điên cuồng gào thét.

“Nói.” Chu Hàn liếc nhìn đối phương một cái, nói.

Thấy Chu Hàn cho mình cơ hội nói chuyện, A Cửu tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Ông ta vội vàng nói: “Tôi nghe nói cậu treo thưởng một tỷ để tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ?”

Chu Hàn khẽ cau mày, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được rốt cuộc A Cửu lại định làm ra chuyện xấu nào nữa?

“Đúng thế.” Chu Hàn lập tức thừa nhận.

Nếu A Cửu có quen biết kỳ nhân dị sĩ nào thì đến lúc đó, nếu như lợi thế về Liệt Hỏa Đan không thể ép Bạch lão gia tử ra ngoài được, Chu Hàn sẽ để cho kì nhân dị sĩ phá giải Kỳ môn độn giáp của ông ta, trực tiếp đi vào bắt Bạch lão gia tử.

“Tôi có quen với một kỳ nhân dị sĩ, không biết Chu Nguyên soái có cảm thấy hứng thú hay không?” A Cửu thấy thế bèn kích động nói.

“Nói thật?” Chu Hàn nghi ngờ hỏi.

Khí thế trên người cũng tỏa ra, chỉ trong nháy mắt ép cho A Cửu đến mức khó thở.

“Thiên chân vạn xác, thật đến không thể thật hơn.”

A Cửu vội vàng giơ tay thề: “Nếu như tôi có một câu nói dối, cậu cứ tự nhiên xử lý.”

Chu Hàn cười lạnh, lắc đầu nói: “Đã từng bị lừa một lần, còn có thể tin ông được nữa sao?”

Dứt lời, anh giơ dao lên chém xuống, A Cửu sợ hãi, liều mạng kêu to: “Tôi thật sự có quen, có quen mà, đó là ông nội tôi.”

Vừa nghe được câu này, Chu Hàn dừng tay lại.

Mũi dao chạm vào cổ của A Cửu, làm cho một tia máu chảy ra.

“Ông nội?” Chu Hàn hơi nhíu mày, hỏi lại một tiếng.

A Cửu liều mạng gật đầu: “Đúng, là ông nội của tôi, ông ấy là một kỳ nhân dị sĩ.”

Thấy A Cửu thật sự quen biết cao nhân, Chu Hàn không có tra tấn ông ta nữa.

Tuy là anh đã muốn giết ông ta, chỉ đợi A Cửu nói ra vị trí của Liệt Hỏa Đan là sẽ giết, nhưng bây giờ anh đổi ý.

Nếu như mọi việc thuận lợi, anh có thể tha cho A Cửu một con đường sống.

Mà lúc này, Tiết Minh Dương ở đầu dây bên kia thông báo: “Chu Nguyên soái, Hoắc lão không sao nữa rồi, bệnh viện đã xử lý rất tốt.”

Tiết Minh Dương không muốn nói dối để trả thù A Cửu, mặc dù số Liệt Hỏa Đan kia là tâm huyết của cậu.

“Không sao là tốt.”Chu Hàn dứt lời lập tức cúp điện thoại.

Lúc này Hoắc Khai Hà cũng đi đến.

“Chu Nguyên soái.”

Hoắc Khai Hà hưng phấn mà nói: “Chúng tôi đã làm theo ý của cậu rồi, cũng đã xử lý xong đám người trên du thuyền.”

Chu Hàn gật đầu: “Làm tốt lắm.”

Dứt lời, anh bảo: “Điều thêm mấy cái trực thăng đến đây, tôi muốn đi gặp một người.”

Chu Hàn không hỏi A Cửu ông nội của ông ta ở chỗ nào.

Bởi vì dù có xa đến mấy đi chăng nữa, anh cũng sẽ mời được đối phương về.

“A Cửu, nếu những điều ông nói là sự thật tôi có thể buông tha cho ông.”

Chu Hàn nói với A Cửu một tiếng.

Ông ta nghe vậy lập tức trở nên kích động lên: “Thật sao?”

Chu Hàn gật đầu.

A Cửu không có chút nghi ngờ lời của Chu Hàn.

“Chu Nguyên soái, tôi nghĩ xong lý do để thuyết phục ông nội rồi.”

A Cửu hưng phấn nói: “Tôi sẽ nói với ông nội là cậu đã cứu tôi.”

Vừa nói, vừa chỉ vào súng ở trên người: “Tôi sẽ bảo mình bị người khác đánh cho suýt chết, là cậu cứu tôi nên tôi nợ cậu một mạng”

“Ông tôi thấy cậu cứu cháu nội của mình chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.”

“Chỉ có điều lão nhân gia sẽ không nhận một tỷ ấy đâu.”

A Cửu biết rõ, ông nội đã sớm nhìn thấu hồng trần, không còn để mắt tới tiền tài nữa.

Ông nội từng nói là: “Tiền tài là vật ngoài thân, sinh ra không mang đến, chết cũng không đem theo, vậy thì để ý làm gì?”

“Được, một tỷ đó cho ông, chỉ cần ông mời được lão gia tử đến.”

Chu Hàn nhận ra được ý muốn của A Cửu nên nói thẳng.

A Cửu giả bộ ngượng ngùng: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được chứ? Nhưng nếu Chu Nguyên soái đã nhiệt tình như thế, tôi mà từ chối thì lại không phải lẽ.”

A Cửu bày ra dáng vẻ “cung kính không bằng tuân lệnh” nói, chứ thực ra sâu trong tâm hồn mê tiền tài kia đang thích thú điên cuồng lên ấy chứ.

Chu Hàn cũng lười so đo cùng ông ta, chỉ cần được việc gì cũng có thể bàn bạc.

Nửa tiếng sau, trên trực thăng.

“Chu Nguyên soái, sắp đến nơi rồi ” A Cửu hướng về phía Chu Hàn cười tủm tỉm: “Cậu yên tâm, tôi đã sai người trả lại mười mấy lô Liệt Hỏa Đan.”

Chu Hàn gật đầu, trong giây phút chợt thấy A Cửu cũng có chút dễ nhìn.

Dù sao ông ta cũng rất thức thời.

“Chu Nguyên soái, đợi lát nữa gặp được ông nội của tôi, cậu phải chú ý một chút.”

A Cửu thấy thái độ của Chu Hàn đối với mình đã có chút chuyển biến tốt, lập tức hếch mũi lên mặt, giống như tiểu nhân đắc ý.

“Cứ nói đi.” Chu Hàn không so đo, trực tiếp nói.

“Mọi người đều gọi ông tôi là Cửu lão gia, cậu có thể nào cũng…”A Cửu nói không kiêng nể gì, vì dù sao bây giờ cũng là Chu Hàn đi mời người.

Thực ra ông nội của ông ta không có cái tên gọi Cửu lão gia, A Cửu chỉ cố ý nói bừa để nghe Chu Hàn gọi Cửu lão gia thôi.

Tuy rằng ông ta không dám đáp lời nhưng trong lòng sẽ âm thầm mà đáp lại: “Ê, cháu trai của ta.”

“Đừng nghĩ đến việc dùng ba trò vặt vãnh này với tôi.”

Chu Hàn lạnh lùng nhìn A Cửu, nhắc nhở: “Nếu không sẽ chết đấy. Rõ chưa?”

Chu Hàn vừa nói xong, A Cửu sợ hãi vội lên tiếng: “Chu Nguyên soái, không ngờ tâm tư cậu lại tinh tế như vậy, lúc nãy chỉ là lời nói đùa thôi, cậu đừng để bụng.”

Dứt lời, A Cửu ngồi ngay ngắn lại.

Tiết Minh Dương ngồi cạnh nhìn anh ta một cách lạ lùng.

Thương tích trên người A Cửu đều đã được Tiết Minh Dương xử lý qua, tay chân cũng đã chỉnh trở lại, còn rất tốt bụng cho ông ta một cái nạng.

“Chu Nguyên soái, tôi thật sự không lừa cậu, ông tôi thật sự coi tiền tài như rác.”

“Cậu cứ trực tiếp đưa tiền cho tôi là được, không cần đưa cho ông ấy, càng đừng đề cập đến tiền trước mặt lão già, ông nghe thấy sẽ tức giận đấy.”
Bình Luận (0)
Comment