Ánh mắt Chu Hàn cố định trên người ông Cao, nhìn ông ta ý vị thâm trường.
Anh phải lợi dụng ông Cao một lần thật tốt, trị tốt lão hồ ly này.
“Ông truyền cho Như Liệt đoàn một tin tức giả, nói cho cao tầng Như Liệt đoàn rằng chúng tôi đã bị bắt.”
Chu Hàn khẽ híp mắt, lạnh lùng nói: “Dẫn người Như Liệt đoàn tới cho tôi, tôi muốn diệt bọn chúng.”
Chu Hàn nói xong, phút chốc cả người ông Cao run rẩy.
Giờ phút này rõ ràng ông ta hơi sợ, thậm chí không biết làm sao cho phải.
Chu Hàn muốn ông ta đi lừa Như Liệt đoàn, lừa gạt lấy sự tin tưởng của đối phương, tiếp đó một lưới bắt hết.
Kế hoạch của Chu Hàn khá tốt, nhưng nếu làm thật, chẳng phải ông ta sẽ bị vạ lây sao.
Không phải ai cũng có thể đắc tội Như Liệt đoàn.
Cho nên vào lúc này ông Cao đã do dự.
Dù sao có một số việc muốn phân tích rõ tình huống.
Nếu như ông Cao không phân rõ tình hình, sao ông ta có thể lên chức, có được thành tựu như ngày hôm nay.
Phải biết, trong mắt của Chu Hàn, ông Cao chính là một lão cáo già.
Vậy thì đủ nói rõ ông Cao có bao nhiêu khó nhằn.
“Chu Nguyên soái, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Cuối cùng ông Cao đưa ra một câu trả lời mập mờ.
Sau khi Chu Hàn nghe xong, liếc một cái đã nhìn thấu trò lừa bịp của lão già này.
Nhưng Chu Hàn cũng không lo lắng.
Nếu anh dám để ông Cao dẫn người Như Liệt đoàn đến, như vậy đã vô cùng chắc chắn giải quyết được chuyện này.
“Không thành vấn đề, ông cứ hết sức là được.”
Chu Hàn gật đầu một cái với ông Cao, sắc mặt rất bình tĩnh.
Nhưng từ vẻ bình tĩnh của Chu Hàn ông Cao đã nhìn ra được một tia sát khí trong mắt anh.
Một bên Tô Hàm lại thỉnh thoảng nâng súng lên, vô tình hay cố ý nhắm vào ông Cao.
Chuyện này càng làm cho ông Cao chột dạ hơn, ông ta rõ ràng biết, nếu như Chu Hàn không buông tha cho ông ta, như vậy hôm nay ông ta sẽ chết ở chỗ này.
Chết trong dinh thự Cao thị, tất nhiên đây là chuyện ông Cao không muốn thấy.
Ông ta là người dày dạn kinh nghiệm, nhận định rất rõ ràng tầm quan trọng, càng sẽ không dễ dàng lộ đuôi để Chu Hàn bắt lấy.
Ông Cao hết sức rõ ràng, nếu như Chu Hàn nắm được đuôi của ông ta, vậy ông ta chỉ có một con đường chết.
“Được, tôi nhất định sẽ hết sức.” Cuối cùng ông Cao cũng “bày tỏ lòng trung thành” với Chu Hàn, lúc này lập tức xoay người rời đi.
Ngày xưa nhà cũ Cao thị là nơi để kiêu ngạo nhưng hôm nay nó đã trở thành vùng đất thị phi.
Sau khi ông Cao rời đi, Chu Hàn nhìn đồng hồ.
Không lâu nữa là trời tối, đến khi trời tối, mấy chục ngọn lửa màu đỏ sẽ đến bến tàu cửa Nam.
Trong lòng Chu Hàn rõ ràng, khi đó nhất định sẽ có một trận ác chiến.
Cho nên trước lúc này, Chu Hàn để cho ông Cao dẫn dụ cao tầng Như Liệt đoàn đến.
Trước hết sẽ diệt cao tầng của đối phương, làm cho thành viên của Như Liệt đoàn ở bến tàu cửa Nam trở thành con ruồi không đầu.
Cứ như vậy, Bạch Hổ và Vô Kiểm có thể thoải mái diệt thành viên còn lại của Như Liệt đoàn.
Đến lúc đó có thể thuận lợi mang người rời đi, diệt gọn nỗi lo về sau.
Nháy mắt đã qua nửa giờ, giờ phút này đường chân trời đã đỏ hồng một mảnh, nhìn rất đẹp mắt.
Chẳng qua, trong ánh chiều màu đỏ này hình như đã thể hiện rõ sẽ có một trận ác chiến xảy ra vậy.
“Đến rồi.” Đột nhiên, Bạch Hổ nhắc nhở một câu với Chu Hàn.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, trầm mặc không nói gì.
Giờ phút này anh vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Bạch Hổ, Vô Kiểm, lên đi.” Chu Hàn cũng không quay đầu hạ lệnh.
“Rõ.” Hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm cung kính trả lời, lúc này vọt tới đoàn xe Như Liệt đoàn đang đến.
“Vợ ơi, đi với anh.” Chu Hàn kéo lấy Tô Hàm, đi nhanh đến chỗ cao của nhà cũ Cao thị.
Anh muốn chiếm lấy chỗ cao, chỉ như vậy mới có thể nhìn được tình hình tổng quát, có thể khống chế thế cục.
“Có hứng thú chơi trò đột kích một chút không?” Chu Hàn bất thình lình lên tiếng hỏi Tô Hàm.
Tô Hàm nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, gương mặt của cô tràn đầy kích động lên tiếng hỏi: “Chu Hàn, anh nhất định để em chơi trò đột kích sao?”
Thật ra giờ phút này trong lòng Tô Hàm vô cùng khẩn trương, trái lại cô đã chơi trò đột kích rồi.
Hơn nữa còn luyện được kỹ năng bắn súng thần sầu.
Chỉ là, nếu để Tô Hàm ra tay, chắc chắn sẽ không phải chỉ dùng một phát súng là có thể giết người được.
Cô quá lượng thiện, hoàn toàn không xuống tay được.
“Chắc chắn.” Chu Hàn không chút do dự, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Tô Hàm, anh lại lên tiếng lần nữa: “Chờ anh một lát, bảo vệ tốt bảo thân”
Nói xong, thân hình Chu Hàn chợt lóe một chút, rời khỏi chỗ trên cao.
Sau khi anh tìm kiếm một phen ở dinh thự Cao thị, cuối cùng tìm được một khẩu súng bắn tỉa trong phòng sách của ông Cao.
Chu Hàn híp mắt lại, không nghĩ lão già kia lại giấu kỹ như vậy.
Nếu như không đoán sai, ông ta cũng dùng súng bắn tỉa.
Giờ phút này Chu Hàn đã không kịp do dự.
Lúc này mang khẩu súng bắn tỉa đi, bước nhanh trở lại chỗ cao kia.
Giờ phút này trên mặt Tô Hàm tràn đầy vẻ khẩn trương, nhìn chằm chằm cách đó không xa, chỉ thấy hai người Bạch Hổ và Vô Kiểm đã chặn mấy chiếc xe kia.
Trên xe có không ít sát thủ, mặc dù số người chênh lệch có chút xa, nhưng hai người Bạch Hổ ra tay lại không chút mơ hồ.
Đang lúc bọn họ đánh sôi sục ngất trời với sát thủ Như Liệt đoàn, lúc Tô Hàm đang nhiệt huyết sôi trào, Chu Hàn kéo tay cô.
Cả người Tô Hàm run lên một cái, cô trở tay muốn nổ súng.
Kết quả sau khi phát hiện là Chu Hàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chu Hàn, sao anh tới lại không phát ra âm thanh thế?” Tô Hàm cười như không cười than phiền nói: “Dọa em giật mình.”
“Cẩn thận một chút.” Chu Hàn cũng không có lòng đùa giỡn với Tô Hàm, mà lên tiếng nhắc nhở cô.
“Em sẽ cẩn thận, yên tâm đi.” Tô Hàm nghiêm túc gật đầu, đồng thời bảo đảm với Chu Hàn
Chu Hàn nghe vậy lúc này mới yên tâm, chẳng qua không biết vì sao, khi ở trong phòng sách của ông Cao tìm được súng bắn tỉa, trái tim của anh đột nhiên treo cao.
Anh luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, nói không chừng đây chính là một cái bẫy chờ anh nhảy vào.
Nhưng cho tới bây giờ Chu Hàn không sợ nhảy vào bẫy, bởi vì anh nắm chắc có thể dễ dàng thoát khỏi bẫy.
Chẳng qua lần này không giống những lần trước, Tô Hàm ở bên cạnh anh, tất nhiên anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“A, anh lấy được rồi.” Ánh mắt Tô Hàm rơi vào súng bắn tỉa trên tay Chu Hàn, trên mặt cô đầy vẻ kích động.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều, kiểm tra lại súng bắn tỉa một lần nữa.
Sau khi kiểm tra xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cho em.” Chu Hàn nhét súng bắn tỉa vào trong tay Tô Hàm, đồng thời lên tiếng nói: “Phải cẩn thận, thử súng một chút đi.”
Nói xong, Chu Hàn trở tay rút ra dao găm.
Tô Hàm thấy vậy thì giật mình, trong lòng cô vô cùng nghi ngờ, không nhịn được hỏi: “Anh rút dao ra làm gì?”
“Tất nhiên là bảo vệ em.” Chu Hàn giải thích rõ một câu.
Kết quả vừa nói xong, lại nghe được một âm thanh âm trầm vang lên.
Ngay sau đó, một viên đạn bay về phía Tô Hàm.
Đây rõ ràng là đã qua xử lý của ống giảm thanh, Chu Hàn nhướng mày.