Đế Quốc Chiến Thần

Chương 232

Ở Đài Sơn Hoàng Hạc Lâu, vẫn luôn tồn tại một luật bất thành văn.

Chỉ có bốn chữa: “Đánh chết xứng đáng.”

Xét cho cùng, Hoàng Hạc Lâu tuy rằng trên danh nghĩa thuộc quyền sở hữu của Mộc gia, nhưng đằng sau đó lại xuất hiện một thế lực lớn hơn!

Không ai biết về thế lực này, vốn không ai có quyền biết tới, thậm chí ngoài gia chủ Mộc gia, con cháu Mộc gia cũng không biết đứng sau Hoàng Hạc Lâu hợp tác cùng Mộc gia là thế lực nào!

“Giờ là ai giết ai?” quản lí Điền vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, chỉ là trong lời nói của ông ta mỗi một từ thốt ra đều ngập tràn mỉa mai.

Thanh Long tức giận trừng mắt nhìn quản lí Điền và mấy tên bảo vệ, đây chẳng qua là do tu vi đã bị phế bỏ.

Nếu tu vi vẫn như trước kia còn chưa bị phế, Thanh Long đã sớm đem mấy kẻ đang cầm súng chĩa vào anh ta giết chết từng người một.

Đối với những tên này, nếu dựa vào thực lực của anh ta lúc trước, đối phó với bọn chúng hoàn toàn giống như một trò đùa.

Chỉ là lúc này, cho dù trong người xuất hiện oán hận, Thanh Long cũng chỉ có thể lựa chọn chịu đựng.

Bất chợt, Chu Hàn đột nhiên tiến lên một bước.

Đôi mắt anh quét qua một lượt đám đông, cuối cùng dừng lại trên người quản lí Điền.

“Quản lí Điền, ông cho rằng với một vài tên này cùng vài khẩu súng là có thể ngăn cản bọn tôi?” Chu Hàn lạnh giọng hỏi, sắc mặt bình thản như nước, giọng điệu càng phá lệ bình tĩnh.

Tuy rằng gương mặt Chu Hàn không lạnh, nhưng vẫn khoác lên người mình vẻ ngoài vô cùng lãnh đạm.

Quản lí Điền dường như đã cảm nhận thấy rõ nguy hiểm thực sự.

Trước mặt một người như vậy, ngay cả tư cách nhận thua ông ta cũng không có!

“Cậu bạn này.” Quản lí Điền hơi nheo mắt lại, nụ cười trên môi chợt tắt.

Ông ta lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Hay cậu muốn thử xem viên đạn này có đủ cứng không?”

Chu Hàn nghe những lời này cười lạnh một tiếng: “Không cần.”

Lời vừa dứt, anh vung tay phóng ra một phi đao.

Phi đao ở trên không trung xoay một vòng, đem cổ tay mấy tên tay cầm súng cắt xuống.

Tay những kẻ cầm vũ khí kia bắt đầu rỉ máu không ngừng.

“Quản lí Điền, hiện giờ ông còn trợ giúp gì? Đều mang ra đây đi.” Lúc này, Chu Hàn không muốn lãng phí thời gian với người này, trực tiếp đưa ra quyết định.

Bạch Hoàn Tài ở bên xem đến căng thẳng.

Dù biết Chu Hàn rất mạnh, nhưng thật không ngờ anh lại mạnh đến vậy!

“Haha, cậu còn không xứng để tôi nhờ người chống lưng.” quản lí Điền vẫn mạnh miêng lên tiếng.

“Ồ” Chu Hàn ngược lại: “Thật sao.”

Anh cong môi cười, trong đó mang theo chút mỉa mai trào phúng.

“Cho ông một cơ hội gọi người tới, nếu không gọi.” Chu Hàn cười nhẹ: “Vậy thì đừng trách họ Chu không nể tình.”

Vừa dứt lời, Chu Hàn lập tức quay về phía Thanh Long hơi nghiêng đầu.

Mà giờ phút này, người của quản lí Điềm đều đã bị thương, tận lực đè ép vết thương trên cổ tay, theo bản năng lui về phía sau, căn bản không dám tiến lên nửa bước.

Tuy rằng tu vi Thanh Long đã bị phế, nhưng đối với một kẻ như quản lí Điền, đơn giản như trở bàn tay.

Anh ta bước nhanh về phía trước, giơ tay đấm thẳng vào mặt quản lí Điền khiến ông ta đau đến rên rỉ không ngừng.

“Không phải ông rất kiêu ngạo sao?” Thanh Long lạnh lùng quát lớn: “Ông kiêu ngạo thêm nữa đi!”

Dứt lời, anh ta nhấc chân đá lên làm quản lí Điền ngã xuống đất.

Giờ phút này, quản lí Điền như nỏ mạnh hết đà, cho dù là chút sóng gió cũng không dậy nổi.

“Đi, mau đưa phòng Thiên ra đây cho tôi!” Thanh Long đạp mạnh chân vào mặt quản lí Điền, gần như ra lệnh.

Mà lúc này, quản lí Điền đã bị Thanh Long dẫm đến hô hấp khó thở, cả người giống như một con cóc.

Thanh Long không hề lưu tình, hắn càng dùng sức dẫm thật mạnh.

Điều này cũng như dẫm đạp lên tôn nghiêm của ông ta, quản lý Điền lúc này đã không còn chỗ dung thân.

“Có bản lĩnh, cho tôi một cơ hội khác.” Quản lí Điền dùng ánh mắt cay độc nhìn chằm chằm về phía Chu Hàn: “Nếu cậu dám để tôi gọi người tới, tôi nhất định sẽ đem chữ Điền viết ngược lại!”

Chu Hàn nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Chữ Điền viết ngược không phải vẫn là chữ Điền sao?”

“Này không quan trọng!” quản lý Điền hét lên cuồng loạn.

Chu Hàn thất vọng lắc đầu nói: “Vậy ông nói tôi biết, cái gì quan trọng.”

“Thằng nhóc, mi không dám để ông đây gọi người tới?” Ông ta vươn tay chỉ vào mặt Chu hàn, tức giận nói.

“Cút!” Chu Hàn đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, sau khi nhấc chân đá vào quản lí Điền, cũng không quay đầu mà hướng về phía Thanh Long cùng Bạch Hoàn Tài nói ra một tiếng: “Đi!”

Sau đó, anh dẫn đầu đi về phía phòng Thiên.

Công bằng của ngày hôm nay, anh đã lấy lại rồi!

Rất nhanh, ba người đã đến trước phòng Thiên.

“Chu nguyên soái, hay là tôi đi vào thăm dò trước, ngài đợi lát nữa hãy tiến vào?” Bạch Hoàn Tài hướng về phía Chu Hàn cúi đầu khom lưng mà nói.

Nhìn tư thế kia của anh ta, quả giống như một con chó Nhật.

Chu Hàn nghe vậy gật đầu nói: “Đi đi.”

Thấy Chu Hàn đồng ý, Bạch Hoàn Tài lập tức mỉm cười mở cửa bước nhanh vào bên trong phòng Thiên.

Chu Hàn trong lòng biết rõ nếu một mình Bạch Hoàn Tài tiến vào phòng Thiên nhất định sẽ bị thương.

Cơ mà Chu Hàn sẽ không ngăn cản, càng sẽ không nhắc nhở anh ta.

Đầu tiên, Chu Hàn muốn xem Bạch Hoàn Tài rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Thứ hai, trong tương lai Chu Hàn có ý muốn nâng đỡ Bạch Hoàn Tài trở thành gia chủ của Bạch gia, nhiều ít cũng cần phải rèn luyện chút ít.

“Nguyên soái, như vậy có được không?” Thanh Long ở sau đột nhiên tiến lên sau khi Bạch Hoàn Tài tiến vào phòng Thiên, hướng Chu Hàn hỏi.

Chu Hàn nghe vậy quay đầu nhìn anh một cái, cười nhẹ nói: “Có gì không được.”

Thanh Long lại lắc đầu nói: “Nguyên soái, tôi không có ý này.”

Anh trầm ngâm một tiếng, chuyển lời: “Ý tôi là, một mình Bạch Hoàn Tài đi vào, liệu cậu ta có gặp nguy hiểm không?”

Chu Hàn vẫn lắc đầu: “Sẽ không.”

Thấy Chu Hàn liên tục phủ nhận, Thanh Long không còn lựa chọn nào khác ngoài chờ xem phản ứng.

Ấn tượng của anh về Bạch Hoàn tài tương đối tốt.

Sau khi Bạch Hoàn Tài bước vào trong phòng, liếc mắt một cái phát hiện người Mộc gia và Đường Minh Minh ngồi bên trong, bên cạnh còn có một cô gái trông rất thuần khiết ngồi kế.

“Đường thiếu.” Bạch Hoàn Tài vừa thấy Đường Minh Minh lập tức tươi cười chào hỏi.

Lúc này Đường Minh Minh đang trò truyện cùng tiểu Trân, chính xác là hắn đang tìm tiểu Trân để nói chuyện.

Mà Tiểu Trân căn bản không để ý tới anh ta, ngẫu nhiên mới tùy tiện đáp lại một câu lấy lệ.

Đường Minh Minh tự nhiên nhìn ra tiểu Trân không quá thích phản ứng của mình, hơn nữa Bạch Hoàn Tài đột nhiên xuất hiện xông vào chỗ này, tức khắc đem cơn giận của mình chuyển lên người anh ta.

“Cậu làm gì ở đây?” Đường Minh Minh lạnh lùng hỏi một câu, anh ta nhìn thẳng Bạch Hoàn Tài, tức giận quát lớn: “Ai cho cậu vào đây?”

Bạch Hoàn Tài nghe xong hơi sững người, sắc mặt như cũ vẫn cười nói: “Đường thiếu, phòng này là tôi đặt trước.”

Bạch Hoàn Tài tính toán trước dùng lời nói lý lẽ, nếu không được, chỉ có thể phiền Chu Hàn ra tay một lần.

Một khi Chu Hàn ra tay, Bạch Hoàn Tài tin rằng Đường Minh Minh khẳng định sẽ ăn không hết đắng.

“Vì chuyện này mà cậu tìm tôi?” Đường Minh Minh lạnh lùng hỏi: “Sao không đổi một phòng khác?”
Bình Luận (0)
Comment