Đế Quốc Chiến Thần

Chương 311

Ngay khi giọng nói của Chu Hàn vừa dứt lời, Khôi Lão Đại không những không nhận ra rằng nguy hiểm đang gần kề mà còn nói lời chế nhạo: “Ôi, thật là mạnh miệng.”

Nhìn thấy Khôi Lão Đại không biết sống chết như vậy, Chu Hàn lúc này cũng lười nói nhảm với gã.

Đối phương đã muốn chết như thế, Chu Hàn đương nhiên muốn thành toàn cho gã.

Mặc dù Khôi Lão Đại đã dùng loa nói chuyện với Chu Hàn từ rất xa, nhưng mà Chu Hàn đã nắm bắt được vị trí của đối phương rồi.

Không có lý do nào khác, Chu Hàn ở trên chiến trường nhiều năm đã sớm mài giũa ra nhiều mánh khoé mà người thường không thể hiểu được.

Những người trốn đi rồi hét lớn với Chu Hàn giống như Khôi Lão Đại, trước đó đã bị giết chết không ít.

Vì vậy vào lúc này Khôi Lão Đại không ý thức được rằng gã đây là đang tìm đến cái chết, nhưng lại nghĩ rằng bản thân rất an toàn.

Mặc dù Khôi Lão Đại đã nghe nói về sức mạnh kinh người của Chu Hàn từ lâu, nhưng bây giờ gã vẫn muốn chơi với lửa.

“Chu Nguyên soái, tôi có năm mươi hai tướng quân, không biết ngài dự định đấu một với một với bọn họ hay là sao đây?” Khôi Lão Đại không hề kiêng nể mà trắng trợn chế nhạo Chu Hàn.

Đối với vấn đề này, Chu Hàn cảm thấy rất không muốn nói nên lời, thậm chí vô cùng khinh thường.

Năm mươi hai tướng thì làm sao?

Khóe miệng của anh đột nhiên cong lên thể hiện ý cười, đột nhiên nói: “Cùng nhau lên đi.”

Khi giọng nói của anh vừa thốt ra, Khôi Lão Đại lập tức trả lời: “Được. Thành toàn cho ngài.”

Sau khi Khôi Lão Đại ngừng lại, hít sâu một hơi liền nói: “Năm mươi hai tướng quân, lên hết cho ta. Giết chết tên họ Chu này.”

Sau khi lệnh của Khôi Lão Đại hạ xuống, năm mươi hai bóng người đột nhiên lao về phía Chu Hàn từ mọi hướng với một luồng sát khí.

Tư thế đó thể hiện rất rõ ràng muốn giết chết Chu Hàn.

Chỉ là, khi bọn họ cùng lúc lao về phía Chu Hàn, Chu Hàn đã dùng tốc độ nhanh nhất để đón tiếp.

Những kẻ này vội vàng muốn chết như vậy, Chu Hàn tự nhiên sẽ thành toàn cho bọn họ.

“Cùng nhau lên.”

“Pằng.”

“Cùng nhau xông lên đi.”

“Pằng pằng.”

“Lên hết một lần đúng không?”

“Pằng pằng pằng.”

Mỗi lần Chu Hàn rống lên hai tiếng, chắc chắn sẽ có mấy tên bị đánh bay.

Lúc này anh cứ lao về phía trước, cái bạt tai trong tay chưa từng dừng lại.

Hết người này đến người khác bị anh quật ngã xuống đất, căn bản anh không tốn một chút sức lực nào của bàn tay.

Tốc độ của Chu Hàn quá nhanh, cả người giống như linh hồn trong bóng đêm, năm mươi hai vị tướng quân hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Vào lúc này Khôi Lão Đại đang nhìn chằm chằm vào mọi thứ đang diễn ra trong bóng tối hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.

Cho dù gã làm sao cũng không nghĩ đến Chu Hàn lại uy mãnh như thế.

Người của gã hoàn toàn không phải đối thủ, nguyên nhân rất đơn giản, người của Khôi Lão Đại đứng trước mặt Chu Hàn giống như một con gà nhỏ vậy.

Năm mươi hai vị tướng quân ngày thường uy phong lẫm liệt, nghe đến đã khiến người ta sợ vỡ mật, bây giờ ở trước mặt Chu Hàn lại giống như gà nhỏ vậy, để Chu Hàn tuỳ ý cầm nắm.

Vì vậy vào lúc này, Khôi Lão Đại hoàn toàn chết lặng, đó là điều gã hoàn toàn không dự liệu đến.

Mà sau khi Chu Hàn dễ dàng giải quyết năm mươi hai vị tướng, anh không nói lời nào lao thẳng đến vị trí của Khôi Lão Đại.

Song vào lúc này, điện thoại di động của Chu Hàn đột nhiên vang lên.

Anh cầm nó lên vừa nhìn chỉ thấy là Dạ Phong gọi đến, vì vậy Chu Hàn đồng thời xông về phía Khôi Lão Đại vừa nghe điện thoại.

“Nguyên soái, tôi tìm được A Cửu rồi, anh ta muốn nói chuyện với ngài.” Dạ Phong ở bên kia điện thoại rất là kính cẩn, nhưng trong giọng điệu lại có một chút nặng nề.

“Không thành vấn đề.” Sau khi nghe nói là A Cửu, Chu Hàn liền gật đầu đồng ý không chút do dự

Mà tiếp theo đó, Dạ Phong ở đầu bên kia liền đưa điện thoại cho A Cửu đang đứng bên cạnh.

Ngay sau đó, Chu Hàn nghe thấy giọng nói của A Cửu vang lên: “Chu Nguyên soái, tình hình bên Đài Sơn tôi có nghe qua, nghe nói bây giờ ngài đang đấu nhau với Khôi Lão Đại.”

A Cửu ở đầu dây bên kia đang rất lo lắng, anh ta thậm chí không thể thở được một chút.

Sau khi anh ta ngừng một chút, liền nói: “Chu Nguyên soái, nghe một câu khuyên nhủ của tôi, nhất định đừng đi tìm rủi ro với Khôi Lão Đại, bây giờ tôi đang nhanh chóng trở về, ngài đợi tôi trở về giúp ngài giao thiệp được không?”

Khi A Cửu nói những lời nản lòng này, Chu Hàn cúp điện thoại.

Nhưng sau đó, anh nhận được một tin nhắn khác của Dạ Phong.

Chu Hàn chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy nội dung của tin nhắn là: “Nguyên soái, A Cửu nói rằng Khôi Lão Đại được thế lực Cốc Thị ở kinh thành chống lưng, còn quen biết năm đại gia tộc khác. Ngài vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Sau khi đọc tin nhắn, Chu Hàn chỉ biết cười khinh bỉ.

Sau đó, anh càng tăng tốc, xông vào trong một cabin trước mặt.

Cùng lúc này, ở một nơi khác.

Dạ Phong dẫn theo A Cửu đang chạy về phía Đài Sơn, nhưng không ngờ nửa đường đã bị người chặn lại.

Còn chưa kịp đến Đài Sơn đã bị cản bước nửa đường, không có cách nào tiến về phía trước.

“A Cửu, xuống đây.” Lúc này xe của Dạ Phong và A Cửu đã bị bao vây bởi một nhóm người, trong tay đối phương cầm nhiều loại vũ khí khác nhau, và tất nhiên là không thiếu vũ khí nóng.

Tên cầm đầu đập vỡ kính ô tô bằng gậy bóng chày, nhìn chằm chằm vào A Cửu hét lên một cách lạnh lùng.

Khi A Cửu vừa nhìn thấy những người này, sắc mặt đột nhiên có chút thay đổi.

Nhìn qua một cái anh ta đã biết những người này là kẻ thù trước đây, nhưng anh ta không ngờ rằng họ sẽ bị chặn lại trước khi đến Đài Sơn.

Điều này khiến A Cửu vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này sắc mặt Dạ Phong cũng hơi thay đổi, bởi vì anh ta chơi bắn tỉa rất giỏi đến mức độ biến thái, cận chiến cũng rất lợi hại.

Nhưng đối mặt với bao nhiêu hung thủ có vũ khí cùng một lúc, anh ta cũng có chút khó chống đỡ.

Vì vậy Dạ Phong lúc này cũng cảm thấy có chút khó khăn, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“A Cửu, lát nữa tôi sẽ lao xuống giữ chặt bọn họ, anh chạy trước đi, không cần lo cho tôi.” Dạ Phong không hề quay đầu nhìn lại A Cửu mà lên tiếng.

Bởi vì lúc này anh ra không thể bảo đảm bản thân có thể rút lui, do đó chỉ có thể liều mạng thôi.

Dù sao đây cũng là nhiệm vụ do Chu Hàn giao cho anh, nếu như không đưa A Cửu trở về, tương đương với nhiệm vụ thất bại.

Mà hậu quả của nhiệm vụ thất bại, Dạ Phong khó mà chấp nhận được.

“Chạy không được, đừng nhìn vào số lượng người đang vây quanh chúng ta. Thực tế, xe của họ đã chặn đường phía trước và phía sau, vì vậy tôi không có cách nào để chạy thoát”. A Cửu một hơi nói rõ sự tình.

Dạ Phong nghe xong, sắc mặt càng thêm trầm trọng.

“Bây giờ anh gọi điện thoại cho Chu Nguyên soái để nói về tình hình ở đây, tôi xuống giữ chân bọn họ câu giờ.” Sau khi Dạ Phong ném điện thoại cho A Cửu, lập tức mở cửa xe lao xuống, hiển nhiên là một tư thế liều mạng với bọn người kia.

Mà đám người này còn chưa kịp phản ứng, Dạ Phong đã ra tay hạ gục mấy kẻ trước, anh ta đã chiếm lợi thế.

Lúc này A Cửu trốn trong xe nhìn chằm chằm cuộc chiến bên ngoài xe, đồng thời bấm điện thoại gọi cho Chu Hàn.

Trong lúc chờ Chu Hàn nghe điện thoại, anh ta vẫn không ngừng quan sát cảnh tượng trước mặt.

Ban đầu Dạ Phong còn có thể chiếm vị trị thượng phong, nhưng đang đánh nhau, đột nhiên anh ta mất thế.

Một mặt là do thể lực của Dạ Phong tiêu hao tương đối nhanh, dù sao anh cũng tự dựa vào bản thân mình đối mặt với nhiều tên sát nhân cầm theo vũ khí như vậy.

Mà mặt khác, lực lượng hai bên cách nhau xa như thế, căn bản không thể nào đánh được.

Hơn nữa Dạ Phong cũng rất tự biết lượng sức mình, anh ta nói rất rõ ràng, giữ chân đối phương.
Bình Luận (0)
Comment