Cả một ngày Chu Hàn vẫn chưa ăn gì, thế nhưng trông vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cần biết rằng trước đây lúc anh chấp hành nhiệm vụ, có lúc liên tiếp một tuần chẳng có giọt nước nào vào miệng.
Nhưng cũng chẳng sao cả, còn phá luôn hào phòng ngự của phe địch.
Ý chí sắt thép của anh trước giờ chưa bao giờ từng bị chuyện đói khát hạ gục.
Mười giờ tối, Tô Hàm cũng xem như là hồi phục được tương đối, có thể mở miệng nói chuyện rồi.
“Chu Hàn, anh đi ăn chút đồ đi.” Tô Hàm rất quan tâm nói với Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn lại lắc lắc đầu, nhếch môi nói: “Không đói.”
Khi nãy lúc mà Tiết Minh Dương nhắc Chu Hàm ăn cơm, Tô Hàm vừa mới ăn xong còn chưa đi ngủ, vì vậy cô đương nhiên biết rõ cả ngày nay Chu Hàm vẫn chưa ăn uống gì cả.
Nhìn thấy Tô Hàm vẫn đang khuyên mình, Chu Hàn bắt đầu đổi chủ đề.
Nhìn thấy Chu Hàn vẫn chưa có lòng dạ ăn cơm, Tô Hàm thở hắt ra một hơi, sau đó cũng đành cho qua.
Lúc cô đang trầm tư suy nghĩ, bỗng hỏi đến chuyện hồi sáng Hách Lôi và Tô Khánh Đông cãi nhau chuyện gì.
Chu Hàn cũng không nói chuyện bê bối của Hách Lôi với Tô Tam Cô ra làm gì, để Tô Hàm khỏi lo lắng. Anh ta chỉ nói đại là không chuyện gì cả, khiến cho Tô Hàm yên tâm đôi chút.
Lúc Chu Hàm định lên giường ngủ chung với Tô Hàm, bên ngoài bỗng vọng đến một âm thanh tiếng ồn ào tranh chấp.
Chu Hàn đột nhiên chau mày lại, trong lòng cũng đại khái đoán được rằng đám người của Tô Tam Cô lại đến gây chuyện nữa rồi.
Cũng không rõ là Hách Lôi thiếu nợ cờ bạc bao nhiêu tiền, mặc dù Chu Hàn không quan tâm đến tiền bạc, nhưng cũng không thể chấp nhận được chuyện bôi bác của Hách Lôi.
“Bên ngoài hình như có chuyện rồi, anh mau ra xem thử.” Tô Hàm rất lo lắng nhìn sang Chu Hàn, gương mặt thanh tú của cô trở nên trắng bệch, như có đám mây u buồn vây quanh.
“Được, em nghỉ ngơi trước đi, không cần phải nghĩ nhiều, có anh ở đây.” Sau khi an ủi cô vài câu, nhìn thấy Tô Hàm đang ngoãn ngoãn nhắm mắt lại, Chu Hàn lúc này mới rời khỏi phòng.
Vừa ra đến đại sảnh lại nghe thấy âm thanh la hét thảm thiết vọng đến từ bên ngoài biệt thự: “Giết người rồi.”
Lời nói vừa dứt, Tô Hàm đang nằm trên giường gấp gáp bổ nhào lao xuống giường, muốn ra ngoài xem thử bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Còn Chu Hàn vốn định cất bước chân ra ngoài liền khựng lại trong giây lát, anh ta liền hướng ánh nhìn về phía giường.
Nhìn thấy Tô Hàm đã mang giày, lòng của Chu Hàn không nhịn được mà trở nên gấp gáp.
Anh nhanh chóng chuyển mình quay lại bên cạnh Tô Hàm, chân có chút không yên.
“Chu Hàn, em có chút không yên tâm, chúng ta cùng nhau ra xem sao.” Tô Hàm cười cười nhìn Chu Hàn, chỉ là bên trong nụ cười tràn ngập sự miễn cưỡng.
Chu Hàn lắc lắc đầu, ý muốn bảo Tô Hàm quay về giường đi.
Tô Hàm lắc đầu, cố chấp muốn ra bên ngoài xem tình hình ra sao, cô thậm chí đứng phắt dậy muốn thoát khỏi Chu hàn.
“Vợ, em phải nghe lời, đừng đi ra ngoài làm gì, có chuyện gì để anh ra dẹp yên là được rồi.” Chu Hàn nói ra từng từ từng chữ, vô cùng nghiêm túc.
Thế nhưng Chu Hàn vừa mới dứt lời, một loạt âm thanh bước chân hỗn loạn vọng đến càng lúc càng gần.
Ánh mắt của Tô Hàm lúc này hướng ra ngoài cửa, kết quả là đồng tử co nhỏ lại, đột nhiên hét lên một tiếng.
Chu Hàn nhìn thấy tình hình không ổn cũng mau chóng quay đầu lại nhìn xem, kết quả liền nhìn thấy Hách Lôi người đầy máu chạy điên cuồng vào bên trong phòng khách.
Trong miệng bà ta còn la lên: “Con rể, có án mạng rồi, Thanh Long cậu ta… giết người rồi.”
Hách Lôi nói chuyện vấp lên vấp xuống, cố gắng lắm mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Nhìn thấy Hách Lôi hoang mang đến như vậy, hơn nữa trên mặt toàn là máu, Chu Hàn không chút nghi ngờ lần này bà ấy đang nói dối.
“Mẹ, mẹ sao rồi? Có sao không?” Tô Hàm rất lo lắng hỏi bà ấy một câu, nhanh tay lấy khăn giấy trong tủ nhỏ kế bên.
Cô nhanh chóng chạy đến trước mặt Hách Lôi, giúp bà lau vết máu trên đầu và mặt bà.
Chỉ có điều, máu càng lau lại tuôn ra càng nhiều, Hách Lôi mở miệng ra như muốn nói điều gì, nhưng rồi hai mắt trở nên tối sầm lại, ngất ngay tại chỗ.
Nhìn thấy Hách Lôi ngất đi, Chu Hàn tinh mắt, nhanh nhẹn dùng tay đỡ lấy.
“Mẹ.” Tô Hàn nhìn thấy liền hét lên một tiếng như xé rách gan phổi.
“Đỡ lấy mẹ, anh đi ra ngoài xem thử.” Chu Hàn nhẹ nhàng đẩy Hách Lôi cho Tô Hàm, cô nhanh chóng đỡ lấy Hách Lôi, trong miệng cứ gọi tên Hách Lôi liên hồi.
Cô bỗng ý thức đến vươn tay ra đỡ lấy đầu của Hách Lôi, kết quả phát hiện ra toàn là máu.
Tô Hàm vốn có bệnh sợ máu nhẹ, kết quả nhìn thấy máu tươi nhuốm đầy tay, cô ngất lịm tại chỗ.
Chu Hàn lúc này đã chạy ra khỏi biệt thự, cũng không biết được chuyện xảy ra bên trong phòng ngủ.
Đầu tiên anh ta quét mắt nhìn toàn cảnh tình huống trước mắt, nhìn thấy cả bốn vị đại chiến thần đều đang ở đây, lúc này mới thở nhẹ ra một hơi.
Nhưng lúc này ngoài bốn vị đại thần ra, trên mặt đất còn có một thi thể.
Tiết Minh Dương đang đứng bên cạnh chau chau mày, sắc mặt của anh ta phức tạp vô cùng, giống như cảm thấy được dự cảm không lành vậy.
“Chuyện gì đây?” ánh mắt của Chu Hàn dừng lại trên cái thi thể nằm trên đất, hướng về Thanh Long hỏi một câu.
“Nguyên soái, người này định đập đầu mẹ vợ của anh, trong lúc nóng giận tôi đã đánh chết anh ta.” Thanh Long trả lời một cách thành thật, không dám giấu giếm chút nào.
Mặc dù trong tận đáy lòng Thanh Long ghét cay ghét đắng Hách Lôi, nhưng có vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, nể mặt Chu Hàn, anh ta không thể không ra tay vào thời khắc then chốt.
Có điều, anh ta không ngờ rằng tên này lại chịu đòn kém đến như vậy, mới một bạt tai giáng xuống đã làm hắn ta chết tươi.
“Đánh chết như thế nào?” Lúc này Chu Hàn mới cảm thấy có chút nghi ngờ, bởi vì vừa nhìn một cái anh ta đã nhìn ra trên thi thể ngoài trên mặt có vết năm ngón tay đỏ tươi ra, ở những nơi khác hoàn toàn không có tổn thương gì.
Chinh chiến biết bao nhiêu năm, cho dù là người ta có chết do bị vặn gãy cổ hay là chết vì nội thương, chỉ cần quét mắt một cái là Chu Hàn có thể nhìn thấu.
Còn khi vừa nhìn thấy thi thể này lần đầu tiên, liền thấy ra được nguyên nhân cái chết của người này không đơn giản, rất có khả năng là một người sắp chết bị đưa đến đây để làm bao cát thế mạng thôi.
Thanh Long trong giây lát liền nhanh chóng trả lời lớn: “Một bạt tai đánh chết.”
Đến cả lời nói được thốt ra từ chính miệng mình Thanh Long cũng cảm thấy hoang đường, nhưng Chu Hàn lại gật gật đầu, vẫn cứ bộ dạng mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát vậy.
“Nguyên soái, người này thân mang bệnh nan y, hoàn toàn là một người sắp chết.” Cũng chính vào lúc này Tiết Minh Dương bỗng dưng mở miệng, anh ta tách mí mắt của người chết ra.
Cái tay khác thì bóp chặt lấy hai má của người chết, ép cho lè lưỡi ra.
“Ngài xem đây Nguyên soái, hai mắt của người chết tối hù, lưỡi thì tái xanh, đây là biểu hiện rõ nhất của chứng bất trị, chết trong vòng hai tiếng sẽ bộc lộ ra hết.” Tiết Minh Dương phân tích sự việc một cách rành mạch, mà sự thật quả đúng là như vậy.
Sau khi nghe Tiết Minh Dương phân tích, Chu Hàn cũng khẽ gật đầu.
“Bọn họ có đồng bọn không?” Chu Hàn nhìn Thanh Long hỏi: “Một người đến sao?”
Ý Chu Hàn đương nhiên là nói đến kẻ chết đang nằm trên mặt đất, còn Thanh Long nghe thấy kiền lắc đầu nói: “Có ba tên sát thủ đến trước đó.”
“Có điều, ba tên sát thủ đó chỉ đến và lướt qua như cá qua sông, giống như đi ngang qua, biến mất rất nhanh chóng.”
“Sau ba tên sát thủ đó thì đến người này xuất hiện, hắn ta đến một mình.”
Sỡ dĩ Thanh Long lắc đầu là vì trong lòng cảm thấy chuyện này có chút kì lạ.
Ba tên sát thủ đó xuất hiện một cách vô duyên vô cớ, thu hút sự chú ý của bốn vị đại thần, khiến cho tất cả mọi người đều tụ tập lại, sau đó người mắc bệnh nan y xuất hiện, nói nhăng nói cuội, tự tìm đến cái chết.
Mặc dù Thanh Long đã nhìn khá thấu chuyện này, nhưng mà anh ấy chỉ nhìn thấu được một góc.
Còn tầm nhìn của Chu Hàn lại xa xôi hơn, anh đã đoán được đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Không hay rồi.” Chu Hàn la lên một tiếng, ngay lập tức quay trở lại phòng ngủ.
Kết quả liền phát hiện bên trong phòng ngủ không có một ai, không thấy Tô Hàm và Hách Lôi đâu.
“Trúng kế rồi.” Chu Hàn nheo hai mắt lại, sát khí ở trên người dường như muốn trào dâng hết ra bên ngoài.
Cũng chính vào lúc này, bên ngoài biệt thự lại vọng đến âm thanh máy móc ồn ào, kèm với cả hàng loạt tiếng phanh xe, thanh thế mỗi lúc một lớn.
Chu Hàn lúc đó cũng không nghĩ ngợi nhiều, xông ra bên ngoài biệt thự ngay lập tức, căn bản không hể để ý tình huống bên ngoài.
Anh ta trực tiếp nói với Châu Tước một câu: “Dương đông kích tây, người đã bị cướp đi rồi.”
Châu Tước lập tức hiểu được ý của Chu Hàn, cô không nói thêm lời nào, thân ảnh trong chốc lát dã biến mất vào màn đêm tối.