Hai tay bà chống nạnh uy phong, dáng vẻ đó, giống như Hoắc Khai Hà thiếu nợ bà vậy.
“Mẹ, mẹ có thể đừng gây sự được không? Mau theo con về nhà.” Tô Hàm kéo Hách Lôi, giờ phút này cô chỉ cảm thấy mặt mũi nóng rát, tựa như chịu đủ nhục nhã.
“Về nhà cái gì? Con đừng kéo mẹ.” Hách Lôi đẩy Tô Hàm ra, chỉ Hoắc Khai Hà nói: “Hôm nay, nếu ông không đưa tiền thì đừng mong ra khỏi cửa.”
Hách Lôi khí thế bức người, cực kỳ phách lối, giống như mấy người đàn bà chanh chua.
Sắc mặt Hoắc Khai Hà trầm xuống, men rượu cũng tan đi một chút.
Ông ta lên tiếng nói: “Bà cần bao nhiêu tiền phí hỏi đường?”
Ba chữ cuối, Hoắc Khai Hà gần như nghiến răng thốt ra.
Lúc này Hách Lôi đã phát huy khả năng không biết xấu hổ đến cực điểm, bà trực tiếp giơ một ngón tay.
Hoắc Khai Hà do dự lên tiếng hỏi: “Mười ngàn?”
Hách Lôi lắc đầu, Hoắc Khai Hà lại hỏi: “Một triệu?”
Hách Lôi vẫn lắc đầu, Hoắc Khai Hà hỏi thêm mấy lần, Hách Lôi đều lắc đầu.
“Vậy bà muốn bao nhiêu?” Hoắc Khai Hà có chút mất kiên nhẫn, nếu không phải nể mặt Hách Lôi là mẹ vợ của Chu Hàn, ông ta đã sớm bảo Hoắc Tử Kim đuổi Hách Lôi ra ngoài rồi.
“Một trăm triệu.” Từng câu từng chữ của Hách Lôi vô cùng kiên định.
Tư thái đó giống như nhất định phải kiếm được món tiền kia đến tay.
Hách Lôi vừa nói xong, toàn trường đều trở nên yên tĩnh.
Chỉ hỏi đường thôi mà mất một trăm triệu?
Đây là ăn giựt hay ăn cướp thế?
Nhóm Chu Hàn chưa từng nghe nói hỏi đường cần đến một trăm triệu.
Nhưng khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên là Hoắc Khai Hà lại sảng khoái đồng ý.
Ông ta vung tay: “Được. Một trăm triệu thì một trăm triệu.”
Dứt lời, ông ta bảo Hoắc Tử Kim giao tiền cho Hách Lôi.
Nhưng Hoắc Tử Kim sao có thể làm theo, cô ta hỏi Hoắc Khai Hà: “Ba, có phải ba uống say rồi không? Hỏi đường thôi mà đòi một trăm triệu, đây không phải đơn giản là công phu sư tử ngoạm nữa.”
Thực ra Hoắc Tử Kim muốn nói, đây hoàn toàn là cái giá trên trời, nhưng vì nể mặt Chu Hàn cho nên mới không nói thẳng ra.
“Một đàn em như cô từ khi nào trở nên phách lối như vậy?” Hách Lôi đột nhiên mắng Hoắc Tử Kim: “Lo chuyện bao đồng làm gì? Cút qua một bên.”
Đối với vẻ “có lý không tha người” của Hách Lôi, Hoắc Tử Kim rất tức giận.
Cô ta theo bản năng quay đầu nhìn Chu Hàn, thấy Chu Hàn không bày tỏ gì, lập tức yên tâm cãi lại Hách Lôi một câu.
“Sao tôi lại lo chuyện bao đồng chứ? Bà lừa tiền của ba tôi mà.” Hoắc Tử Kim rất phẫn nộ: “Vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu, sao bà không đến ngân hàng quốc tế cướp tiền đi? Cướp hết tiền toàn thế giới đi?”
Hách Lôi vừa nghe câu này lập tức không giữ được mặt mũi nữa.
Bà ta bước nhanh đến trước mặt Hoắc Tử Kim, vươn tay muốn tát cô ta.
Hoắc Tử Kim không tránh, còn đứng đó để Hách Lôi đánh.
Chỉ cần cái tát này của Hách Lôi rơi xuống thì có thể danh chính ngôn thuận bỏ qua một trăm triệu của Hách Lôi.
Nếu Hách Lôi vô cớ gây sự trước, vậy Hoắc Tử Kim cũng chẳng cần danh tiếng gì nữa.
Đối phó với kẻ vô lại, phải dùng cách vô lại.
Nhưng còn chưa đợi cái tát của Hách Lôi rơi xuống, Tony Bond lại tiến về trước, trở tay bắt lấy cổ tay Hách Lôi.
Anh ta rất khách sáo lên tiếng: “Bà bác đanh đá này, quân tử động khẩu không động thủ, xin bà đừng đánh người.”
Tony Bond ra vẻ lịch thiệp, anh ta muốn ngầu một chút trước mặt Hoắc Tử Kim.
Nhưng câu nói này khiến Hách Lôi cực kỳ tức giận.
“Cậu mắng ai đanh đá? Còn quân tử động khẩu không động thủ nữa, cậu còn mắng tôi biến thái?” Hách Lôi cau mày tức giận, sau đó một tiếng “bốp” vang lên.
Cuối cùng cái tát kia đã rơi lên mặt Tony Bond, Tony Bond thay Hoắc Tử Kim đỡ một cái tát, bản thân lại không thoát khỏi một kiếp.
“Tony Bond, tiếng phổ thông của cậu học không tốt thì đừng sử dụng lung tung.” Chu Hàn đúng lúc lên tiếng nhắc nhở một câu: “Người đàn bà đanh đá không phải để khen người ta.”
Tony Bond nghe vậy sửng sốt, hỏi ngược lại: “Lẽ nào người đàn bà đanh đá không phải chỉ phụ nữ hiền huệ sao?”
Lời này thốt ra Hách Lôi càng giận hơn, bà lại tát Tony Bond một cái.
Mà Tony Bond trực tiếp xé nát quần áo của Hách Lôi, anh ta bực bội nói: “Bà đánh tôi thì đừng mặc quần áo tôi làm.”
Dứt lời Tony Bond còn “hừ” một tiếng, vô cùng tức giận.
Nhưng trong mắt mọi người, anh ta chẳng khác gì mấy kẻ ẻo lả.
Chỉ là trong mắt Tony Bond, vừa rồi anh ta hừ một tiếng, rất ưu nhã…
“Cậu giở trò lưu manh.” Hách Lôi cúi đầu nhìn quần áo bị xé rách, trái tim lập tức nhỏ máu.
Trước đó Tô Hàm đã nói với bà giá trị bộ đồ này.
Quả thật có thể nói là bảo vật vô giá, là bảo bối vô giá trên thị trường.
Chính vào lúc hiện trường trở nên không thể dàn xếp, Chu Hàn định đứng ra nói chuyện, cửa phòng bao lại lần nữa mở ra từ bên ngoài.
Sau đó, một mùi hương đột nhiên truyền vào mũi Chu Hàn.
Rất quen thuộc, nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Ánh mắt Chu Hàn nhìn về cánh cửa, gắt gao nhìn chằm chằm người tiến vào.
Chỉ thấy là người phụ nữ khi trước nói xong điện thoại trở về phòng bao suýt nữa đụng trúng, Chu Hàn vừa nhìn đã nhận ra cô ta.
Tuy gương mặt này rất xa lạ, nhưng hơi thở tỏa ra trên người đối phương lại khiến Chu Hàn cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Nhất là mùi hương đó, khiến Chu Hàn rất khó quên.
“Các vị, đây là rượu cao cấp mà nhà hàng đặc biệt tặng cho mọi người, xin từ từ thưởng thức.” Người phụ nữ chậm rãi bước vào, cuối cùng đặt chai rượu tây cao cấp lên bàn.
Chính vào lúc cô ta xoay người rời khỏi, đi ngang qua người Tony Bond, Chu Hàn chợt nhận ra chuyện gì đó.
Anh vội vàng hét lên một tiếng: “Cẩn thận.”
Gần như cùng lúc khi Chu Hàn thốt ra hai chữ đó, người phụ nữ trở tay đâm con dao có độc vào bụng Tony Bond.
Sau đó cô ta đẩy cửa bỏ chạy.
“Đuổi theo.” Chu Hàn dặn dò một tiếng trong góc tối, đồng thời bước đến trước mặt Tony Bond đỡ anh ta.
Nhưng Tony Bond lúc này không ngừng nôn máu đen, dáng vẻ độc đã ngấm vào xương tủy.
“Vợ, em gọi điện bảo Tiết Minh Dương đến đây một chuyến.”
“Tử Kim, bảo Hoắc lão mau chóng qua đây.”
Chu Hàn và Hoắc Khai Hà gần như lên tiếng cùng lúc, nhưng lúc này Tony Bond đã bắt đầu trợn trắng mắt, cả người anh ta mềm oặt, không ngừng run rẩy, như đang sàng trấu, thoạt nhìn khiến lòng người hoảng sợ.
Sau khi Hách Lôi thấy cảnh này thì hoảng sợ quay đầu chạy ra ngoài, ngay cả tiền cũng không để ý nữa.
“Trở lại.” Chu Hàn phẫn nộ gầm một tiếng, Hách Lôi còn chưa ra khỏi cửa đã thấy một nhóm người khí thế hung hăng xông vào.
Bà giật mình quay người lại lần nữa, vội vàng chạy ra sau lưng Chu Hàn lẩn trốn.
“Ba trăm kim giáp, cố ý đến thăm Chu nguyên soái.” Sau khi mấy chục người tiến vào liền gầm lên một tiếng.
Mà người ở ngoài phòng bao cũng hét lên, chỉ vì không gian phòng bao không đủ lớn, không chứa nổi ba trăm người, khiến cho những người còn lại đứng chắn ngoài cửa phòng bao.
Mà người phụ nữ ban nãy không thấy đâu nữa, có điều Chu Hàn lại cảm nhận rõ ràng, một luồng sát cơ đang khóa chặt mình trong góc tối.
Nếu đoán không sai, người phụ nữ ban nãy nhân lúc hỗn loạn lại trở về phòng bao, chỉ là ẩn nấp trong góc tối.
Nếu đối phương đã nấp trong bóng tối, vậy Chu Hàn không lo lắng nữa.
Vì Thanh Long vẫn luôn ở trong góc tối bảo vệ, đúng là bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình phía sau.
“Đúng là khách sáo, nếu đoán không sai, các người là người của Hoàng tử phải không?” Chu Hàn rất bình tĩnh hỏi mấy người đó một câu.
“Đúng vậy.” Tất cả mọi người đồng loạt lên tiếng, cho người ta cảm giác rùng rợn.