Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 2

Tuyết Nguyên thành, giống như tên, đây là một tòa thành được tạo dựng ở trên cánh đồng tuyết mênh mông. Nhân loại là một loại sinh mệnh trí tuệ đuổi theo lợi ích mà quần cư. Sở dĩ người ta có thể thành lập một tòa thành ở trên cánh đồng tuyết, là vì ở phía đông Tuyết Nguyên thành hơn một trăm Km có một mỏ vàng rất lớn. Nếu như tiến hành xếp hạng tất cả mỏ vàng ở trên đại lục này, mỏ vàng của Tuyết Nguyên thành tuyệt đối có tên trong bảng xếp hạng Top 10.

Cánh đồng tuyết có điều kiện sinh tồn ác liệt, nhưng mỗi lần đến mùa hè, sau khi băng tuyết hòa tan, một số người ở Tuyết Nguyên thành sẽ tạm thời bỏ lại công việc, bước vào bên trong núi cao trùng điệp, bất chấp nguy hiểm đi tìm hoa Tuyết Liên. Hoa Tuyết Liên là một loại thảo dược vô cùng đắt đỏ, một hộ người bình thường chỉ cần hái được một đóa, có thể cam đoan một năm không lo áo cơm.

Hoa Tuyết Liên rất hiếm có, cũng không phải người nào cũng có thể được như ý nguyện, thế nhưng mỗi lần một năm đều có mấy người hái được mấy đóa thậm chí hơn mười đóa hoa Tuyết Liên. Tuy tuyệt đại đa số mọi người đều quay về tay không, nhưng một số rất ít người may mắn sẽ mang đến hy vọng cho bình dân toàn thành, bọn hắn đang mong đợi để một năm có thể có được may mắn.

Ở những nơi có ánh mặt trời sẽ có bóng dáng, cũng tương tự như vậy nơi nào có bình dân thì sẽ có quý tộc. Lãnh chúa của Tuyết Nguyên thành là một bá tước tên là Giả Thiên Tường. Nhìn từ bên ngoài, một bá tước được an bài ở địa phương như này trông có vẻ rất uất ức, thế nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.

Xét về phương diện tài chính, vàng được sản xuất từ mỏ vàng chỉ cần nộp lên chính quyền trung ương Cơ Chu quốc năm mươi phần trăm, số dư còn lại đều thuộc về bá tước Giả Thiên Tường, đây là một số lượng tài sản kinh người! Suốt hai mươi năm, bá tước Giả Thiên Tường vẫn một mực duy trì một tình trạng ít xuất hiện tại Tuyết Nguyên thành, nhưng sản nghiệp của gia tộc hắn đã trải rộng đến mỗi một nghóc ngách nhỏ nhất ở Cơ Chu quốc! Mặc kệ là thời đại nào đi nữa, người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đều là người gian nan nhất, mà dùng tiền đẻ ra tiền thì dễ dàng hơn nhiều.

Về phương diện quân sự, bá tước Giả Thiên Tường đã được quốc vương Cơ Nhược Phát tin tưởng một cách mù quáng. Cơ Nhược Phát chẳng những cho phép hắn chiêu mộ hai nghìn tư binh, quyền chỉ huy ba nghìn trọng trạng bộ binh trông coi mỏ vàng, một nghìn khinh kỵ binh cũng giao cho hắn. Cộng thêm quân đội trấn thủ Tuyết Nguyên thành, đội tuần tra, đội canh gác, một bá tước Giả Thiên Tường nhỏ bé rõ ràng đã chỉ huy đại quân vạn người. Điều này thật sự là vinh quang vô cùng to lớn! Phải biết rằng, toàn bộ binh sĩ chính quy Cơ Chu quốc cũng không cao hơn ba mươi vạn người, trong đó còn có năm vạn cấm vệ quân lệ thuộc trực tiếp hoàng gia, mà Cơ Chu quốc có năm công tước, hơn hai mươi hầu tước. Xét tổng thể, quân đội của Giả Thiên Tường đã vượt qua hầu tước, vững vàng xếp hạng thứ nhất trong số bá tước! Đương nhiên, nếu như không phải quốc vương đầu tiên của Cơ Chu quốc đã để lại hiến pháp là không có quân công không được phong hầu, bằng vào quan hệ của Giả Thiên Tường cùng hoàng gia, hắn sớm đã trở thành hầu tước.

Giả Thiên Tường một mực duy trì tình trạng ít xuất hiện, cho nên phủ thành chủ của hắn tuy chiếm diện tích không nhỏ, nhưng kiến trúc đều mang phong cách cổ xưa, trưởng công chúa Cơ Thắng Tình của Cơ Chu quốc phụng ý chỉ của Quốc vương đi vào Tuyết Nguyên thành, đương nhiên nàng phải vào ở trong phủ thành chủ, mà Tiền Bất Ly xui xẻo cũng bị đám hộ vệ của công chúa mang vào bên trong.

Tại bên trong một ngôi nhà kề hậu viện phủ thành chủ, Tiền Bất Ly, đang nằm trên giường, rung rung mí mắt vài cái, chậm rãi mở to mắt, đánh giá cảnh vật chung quanh.

Tiền Bất Ly biết bản thân mình đang ở địa phương nào, cũng biết rõ tại sao mình đi vào địa phương này. Khi hắn bị băng phong trong năm tháng dài dằng dặc ở nơi đó, hắn và 'người' kia tiến hành vô số lần giao lưu, những gì nên hiểu hắn đã đều hiểu rõ. Không giống với người bình thường, Tiền Bất Ly tâm chí cứng cỏi, hắn biết rõ oán hận, ảo não, chửi bới đều là sự vô bổ. Trái lại, loại tâm tình mặt trái này chỉ càng làm cho mình càng ngày càng ngu xuẩn! Đã đến nơi này, tức thì hãy biết yên phận. Những lời này nói thì dễ dàng những để làm được thì rất khó, thế nhưng Tiền Bất Ly có thể làm được, cho nên thần sắc của hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh.

Tay trái truyền đến từng cơn đau đớn, Tiền Bất Ly cúi đầu nhìn, tay trái của mình vẫn đang nắm chặc valy mật mã, mà trên đốt ngón tay có chỗ phát ra màu xanh, có chỗ phát ra tím, giống như bị người ta dùng lực rất lớn tách ra. Tiền Bất Ly suy nghĩ một lát rồi biết rõ nhất định là do những người cứu mình. Bọn họ có ý đồ lấy valy mật mã xuống mà tạo thành điều đó. Động cơ của những người kia hình như không thật đúng cho lắm, nếu như chỉ cần tăng thêm chút sức lực, xương ngón tay của hắn nhất định sẽ gãy!

Tiền Bất Ly vừa nhe răng trợn mắt hoạt động vài cái, vừa dùng tay phải gõ mật mã, mở valy mật mã ra. Valy mật mã phân làm hai tầng, phía trên là một cái laptop, phía dưới tức thì bầy một khẩu súng ngắn bán tự động, còn có bảy băng băng đạn. Ở trong rãnh dưới đáy valy mật mã cắm đầy lựu đạn hình quả cam.

Tiền Bất Ly chỉ cần mang theo súng ngắn, tất nhiên sẽ mang theo hai khẩu. Đây là điều mà hắn đã học được từ gia gia của hắn. Tiền lão gia tử chinh chiến cả đời, hầu như không từng chịu tổn thương. Một lần duy nhất là trong lúc đang đánh giáp lá cà cùng đặc vụ của địch, súng ngắn bất ngờ kẹt đạn, tuy cảnh vệ xuất hiện kịp thời, nhưng Tiền lão gia tử cũng bị trọng thương. Từ đó về sau mặc kệ đi tới chỗ nào, Tiền lão gia tử đều mang theo súng và đạn có tổng trọng lượng vượt qua năm Kg.

Tiền Bất Ly cầm Laptop lên, từ từ mở ra, năm tháng cũng tuyệt đối không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên Laptop, thoạt nhìn vẫn giống như là mới.

"Ngươi. . . Có khỏe không?" Tiền Bất Ly tập trung tâm niệm, truyền ra một câu, tập trung tâm niệm chính là tuyệt kỹ mà Tiền Bất Ly học được từ 'Người' kia, coi như là đền bù tổn thất gặp cực khổ.

"Khá tốt." Một giọng nói hơi có vẻ mệt mỏi đáp. Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, 'Người' đó cũng không phải là người, ngày đó yêu hồn Cửu Vĩ ngân hồ trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, trốn ở bên trong Laptop của Tiền Bất Ly, mới miễn cưỡng tránh được một kiếp. Nhưng không biết vì sao, yêu hồn đi vào rồi lại không ra được, thật đáng buồn hai người cứ như thế mà trôi đi cùng năm tháng mà không thể làm gì để thoát ra. Cũng may mắn là như thế, bằng không một mình Tiền Bất Ly tuyệt đối rất có thể không còn tồn tại cho tới hôm nay, chỉ cần nỗi cô đơn lạnh lẽo vô biên vô hạn đã có thể làm cho hắn nổi điên!

Tiền Bất Ly dùng tay phải nhéo nhéo làn da trên cánh tay, rất tốt! Làn da vô cùng co dãn, thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi: "Ngươi nói những sự tình kia giống như không phát sinh ...!"

"Ngươi khốn khiếp!" Yêu hồn phẫn nộ tức giận nói: "Ngươi có biết ta đã hao tốn bao nhiêu lực khí dịch cân tẩy tủy giúp ngươi hay không? ! Nếu như không có ta, ngươi đã sớm phong hoá biến thành thây khô rồi!"

"Như vậy .... . . Cám ơn!" Tiền Bất Ly nói xong câu tạ ơn, nhưng trên mặt hắn hoàn toàn không có một chút cảm xúc 'Tạ ơn'. Bổn thiếu gia lập tức sắp lấy lão bà, bất ngờ bị đưa đến nơi đây mà chẳng hiểu gì cả, ta tạ ơn ai? Đều chết đi! ! !

Tiền Bất Ly từ trên giường từng điểm từng điểm xuống cọ, rốt cục hắn cũng có thể đứng ở trên mặt đất. Có lẽ là thời gian quá dài không đi lại, Tiền Bất Ly cảm thấy rất khó thích ứng, từ bàn chân đến bắp đùi đều vô cùng đau nhức, trước mắt hắn cũng biến thành màu đen. Hắn nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn rất nhỏ.

"Ta nói, ngươi làm việc quá không chịu trách nhiệm! Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu không phải là một thói quen tốt! Ngươi nói dịch cân tẩy tủy giúp ta rồi, sao cuống họng của ta lại vẫn đặc như này?"

"Ngươi. . . Sớm biết ngươi nói như vậy, ta sẽ không giúp ngươi! Cho ngươi biến thành thây khô là được rồi! Linh lực mà người ta tích góp từng tí một trong thời gian dài như vậy đều dùng tại trên người của ngươi, ngươi còn muốn để ta làm cái gì? !" Yêu hồn oán hận trả lời.

"Người ta? ?" Tiền Bất Ly ngẩn ngơ: "Đúng rồi, hỏi ngươi một chuyện, ngươi rốt cuộc là đực hay là mái? Thời gian dài như vậy, mỗi một lần ta hỏi ngươi ngươi đều không trả lời, thật sự là kỳ quái, đực thì chính là đực, mái thì chính là mái! Có cái gì giá trị mà phải giữ bí mật!"

Yên tĩnh. . . .

"Ah. . . Ta hỏi như vậy thật sự không có lễ phép. Được rồi được rồi, vậy ngươi rốt cuộc là trống hay là mái?"

Yên lặng. . . .

"Ngươi rốt cuộc là mang cuống hay là mang động. . . ."

Trong nháy mắt yêu hồn sắp sửa gào thét, cánh cửa két kẹt một tiếng mở ra, một tiểu cô nương gương mặt trắng hồng như ngọc, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu đẩy cửa ra đi vào: "YAA.A.A..! Ngươi đã tỉnh?"

"Không tỉnh!" Ở trong thế giới kia, Tiền Bất Ly, tranh cãi, làm nghẹn người khác, chính là bản lĩnh hạng nhất của hắn, hiện tại cũng vẫn như thế.

Tiểu cô nương cứng họng, sau nửa ngày mới trả lời: "Ngươi không tỉnh sao có thể đi lại trên mặt đất?"

"Mộng du!"

"Mộng du. . . Mộng du là có ý gì?"

Tiền Bất Ly không còn lòng dạ tiếp tục đấu võ mồm. Hắn chăm chú nhìn chén đĩa trong tay tiểu cô nương, phía trên kia hình như đặt một loại bánh ngọt. Bao lâu rồi mà mình không ăn cái gì? Tiền Bất Ly tiến tới một bước, hắn muốn cầm lấy bánh ngọt. Không nghĩ hắn vừa sải bước hơi lớn, thân thể không đuổi kịp, Tiền Bất Ly lập tức đầu nặng gốc nhẹ (*cơ sở không vững) ngã quỵ xuống mặt đất.

Tiểu cô nương vội vàng duỗi ra một tay, đã trước ngực Tiền Bất Ly, đừng nhìn tuổi của nàng nhỏ, khí lực cũng không nhỏ, rõ ràng ngăn cản không cho Tiền Bất Ly ngã xuống.

Người luyện võ? Đây là phản ứng đầu tiên của Tiền Bất Ly, nhưng lúc này Tiền Bất Ly không có thời gian suy nghĩ nhiều. Hắn vội vàng ôm chặc lấy bả vai tiểu cô nương, toàn thân dùng sức, trước tiên khiến cho đôi chân không nghe lời mình có thể đứng vững vàng hơn nữa.

Nói thật ra, bây giờ Tiền Bất Ly là một chính nhân quân tử, hắn căn bản không có suy nghĩ không chính đáng, cũng không có ý tứ gì khác. Đáng tiếc người ở bên ngoài nhìn thấy tình huống này thì không phải là chuyện như vậy. Tiểu cô nương tuy nhỏ cũng là một nữ hài, huống chi còn là một nữ hài rất đáng yêu, Tiền Bất Ly đang trong lúc phân cao thấp cùng chân của mình, hắn chỉ nghe được một tiếng gầm lên: "Lớn mật!" Tiếp theo Tiền Bất Ly liền cảm thấy phần eo đau nhức vô cùng kịch liệt, cả người không tự chủ được bay lên, nặng nề ngã xuống trên giường.

Điều xui xẻo là Tiền Bất Ly không buông tiểu cô nương kia ra, hơn nữa bởi vì phản xạ có điều kiện mà hắn càng ôm càng chặt. Kết quả chính là hai người cùng bay lên, khi ngã xuống giường, trán hai người còn đụng mạnh vào nhau. Tiền Bất Ly thì còn khá tốt, chỉ hơi đau một chút, trán tiểu cô nương kia tím bầm, thoáng cái đã sưng lên thành một cục, nước mắt chảy ra như nước suối, chảy tới trên mặt Tiền Bất Ly.

"Khốn nạn! Còn không buông tay!" Người tới làm một động tác, phát ra một âm thanh leng keng.

"Kha Lam tỷ tỷ, không nên! Không nên!" Tiểu cô nương kia tuy bị đụng khiến mắt nổi đom đóm, thế nhưng nàng đã nghe thấy âm thanh rút kiếm.

Tiền Bất Ly chưa bao giờ thói quen để an nguy của mình cho người khác ngăn cản, tay trái hắn dùng sức đẩy tiểu cô nương ra, tay phải bắt được khẩu súng trong valy mật mã.

Bình Luận (0)
Comment