Chương 1007: Đường hầm!
Chương 1007: Đường hầm!
“Bây giờ trong thành khắp nơi đều là loạn binh, chúng ta cũng thật không dễ gì mới chạy ra.” Một quan quân đô úy cầm đầu đi về phía Hà Khánh.
“Hà đại nhân, các ngươi đánh lâu như vậy, mau nghỉ một chút, kế tiếp hộ vệ Tiết Độ phủ giao cho chúng ta là được.”
Đô úy kia chỉ huy binh sĩ ùa vào Tiết Độ phủ nói: “Lão Lưu, ngươi dẫn người qua bên kia.”
“Lão Phùng, ngươi dẫn người đi phía tây!”
Khi nhìn thấy binh sĩ đến tiếp viện muốn đi vào Bạch Hổ đường, hộ vệ thống lĩnh vội vàng đứng lên ngăn cản.
“Các ngươi phụ trách thủ vệ bên ngoài là được rồi, bên đó do người của ta gác.” Hà Khánh nói với đô úy kia.
“Hà đại nhân, ngươi nói gì?”
Đô úy kia đột nhiên đặt trường đao ở trên cổ hộ vệ thống lĩnh Hà Khánh, khuôn mặt trở nên dữ tợn.
“Ngươi, ngươi!”
Đối mặt đô úy này đột nhiên động đao, Hà Khánh nhất thời ngây ngốc.
“Tước hết khí trong tay bọn họ cho ta, ai dám phản kháng, giết không tha!”
Đô úy cười lạnh một tiếng, hạ đạt mệnh lệnh.
Sau khi nghe được đô úy này nói, Hà Khánh phản ứng lại.
“Con mẹ nó, ngươi là phản quân!”
Hà Khánh trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt tràn đầy không dám tin.
“Ngươi đoán đúng rồi.”
Đô úy nhìn Hà Khánh, vẻ mặt đầy châm chọc.
“Bọn hắn là phản quân, bọn hắn là phản quân!”
Hà Khánh vươn cổ lớn tiếng hô lên.
“Phập!”
“Ồn ào!”
Sắc mặt đô úy trầm xuống, trường đao cắt qua, cổ hộ vệ thống lĩnh Hà Khánh bị cắt ra một vết thương.
Hộ vệ thống lĩnh Hà Khánh trừng lớn đôi mắt, hai tay ý đồ đi bịt cái cổ trào máu ra bên ngoài, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Binh sĩ vệ đội mới thả lỏng cũng không ngờ sẽ đột nhiên xảy ra biến cố.
Một binh sĩ vệ đội đã mệt đến thoát lực ngồi ở trên mặt đất thấy thế muốn cầm đao đứng lên, nhưng một binh sĩ viện quân đã tới gần bên cạnh hắn đã ra tay.
Ánh đao lóe lên, đầu binh sĩ vệ đội theo bậc thang lăn xuống.
“Phập!”
“A!”
“Bọn hắn là phản quân!”
“Chết đi!”
“...”
Binh sĩ vệ đội như thế nào cũng không ngờ, viện quân của bọn họ lại là một mũi phản quân.
Đối mặt phản quân công kích gần trong gang tấc, binh sĩ vệ đội đã huyết chiến hơn một canh giờ không có bất cứ sức chống đỡ gì.
“A!”
“Phốc!”
Gặp được công kích bất ngờ không kịp đề phòng, binh sĩ vệ đội lần lượt ngã xuống trong vũng máu.
“Phản quân, bên ngoài đến không phải viện quân, bọn hắn là phản quân!”
“Hà đại nhân bị bọn chúng giết rồi!”
Một binh sĩ vệ đội trên cánh tay trào máu nghiêng ngả lảo đảo chạy vào chỗ sân Bạch Hổ đường, trong thanh âm mang theo hoảng sợ.
Trong sân của Bạch Hổ đường đã nằm ngổn ngang không ít thi thể.
Vừa rồi có mấy chục binh sĩ vệ đội phản loạn, bùng nổ một hồi chiến đấu với bọn Lưu Tráng, về sau đều bị bọn Lưu Tráng quét sạch.
“Giết!”
Đô úy Lưu Tráng nhìn rất nhiều binh mã bên ngoài giết tới, vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn xoay người bước vào phòng.
“Tiết Độ sứ đại nhân, phản quân ngụy trang thành viện quân giết vào rồi.”
Lưu Tráng nói với Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành: “Phải lập tức đi, nơi này không thủ được!”
“Hà Khánh đâu?”
“Bảo hắn dẫn người đi ngăn trở, bằng không ta lấy đầu hắn.”
Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành ngồi trước đống lửa than, đầu cũng không ngẩng lên nói.
“Hà đại nhân đã bị phản quân giết chết rồi.”
Giang Vạn Thành nghe vậy ngẩn ra.
“Tiết Độ sứ đại nhân, đi mau, bằng không đến lúc đó liền không ra được nữa!”
Lúc này, phản quân đã giết đến cửa sân Bạch Hổ đường, đã giao thủ với binh sĩ vệ đội dưới trướng Lưu Tráng.
“Được rồi, đi!”
Giang Vạn Thành không ngờ tình huống khẩn cấp như vậy, lập tức đứng lên.
“Mấy huynh đệ cầm khiên tới, bảo vệ Tiết Độ sứ đại nhân!” Lưu Tráng lớn tiếng hô.
“Không cần đi từ bên ngoài.”
Giang Vạn Thành đi tới trước giá sách, phân phó đối với Lưu Tráng: “Nơi này có một đường hầm, nối thẳng ngoài thành.”
Tiết Độ phủ có mấy thông đạo bí mật đi thông bên ngoài, đều là vì chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Tuy đây là bí mật, vẫn có không ít người biết, cho nên cũng không tính là bí mật gì.
Một cái đường hầm này là Giang Vạn Thành bí mật phái người đào, trực tiếp đi thông ngoài thành, chỉ có bản thân Giang Vạn Thành biết.
Bởi vì người lúc trước tham dự đào móc xây dựng một đường hầm này, đều đã xử tử toàn bộ.
Chính là có một đường hầm này, cho nên hắn mới sẽ lấy thân làm mồi nhử, dám ở lại Tiết Độ phủ, bởi vì hắn có đường lui.
“Mau, chuyển giá sách ra!”
Lưu Tráng hạ lệnh, mấy binh sĩ vội vã chạy tới, hất giá sách ra.
Phía dưới giá sách lộ ra một cầu thang đi thông trong lòng đất, đen sì, cái gì cũng không thấy rõ.
Lưu Tráng dẫn theo mấy binh sĩ vây quanh Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành, vội vã vào thông đạo trong lòng đất, chạy cả quãng đường.
Ở phía sau bọn họ, rất nhiều phản quân đã xông vào Bạch Hổ đường.
Binh sĩ vệ đội ở lại trong Bạch Hổ đường không kịp đào tẩu rất nhanh đã toàn bộ bị chém ngã xuống đất, máu thịt mơ hồ.
“Bọn hắn từ đường hầm chạy rồi!”
Phản quân xâm nhập trong phòng phát hiện cửa vào đường hầm.
“Con mẹ nó, không phải nói Tiết Độ phủ chỉ có ba thông đạo đi thông bên ngoài sao!”
Nhìn thấy đường hầm đột nhiên toát ra này, một gã con cháu Lưu gia dẫn đội tâm tính có chút bùng nổ.
Cơ sở ngầm của bọn họ đã mò mẫm rành mạch Tiết Độ phủ.
Từng cành cây ngọn cỏ trong Tiết Độ phủ, bọn họ đều rất quen thuộc.