Chương 1027: Chiêu hàng!
Chương 1027: Chiêu hàng!
A Hải nhìn binh sĩ Tả Kỵ quân chung quanh, trong lúc nhất thời có chút khó xử.
Binh doanh có quy củ của binh doanh, hắn tuy sợ lão cha của mình, nhưng nếu tự tiện ra khỏi doanh trại, vậy cũng sẽ bị nghiêm trị.
“Còn thất thần làm gì, đi ra!” Giọng điệu lão bá trở nên nghiêm khắc chút.
“Ài.”
A Hải không dám ngỗ nghịch lời của lão cha mình, lập tức lên tiếng.
A Hải nói xong liền xoay người muốn xuống khỏi tường trại.
“Đi đâu vậy?”
Lúc này, một tiếu quan vẻ mặt âm trầm chặn đường A Hải.
“Ta, ta...”
A Hải đối mặt tiếu quan này hỏi, khẩn trương nói cũng nói không rõ.
“Bắt hắn lại cho ta!”
Tiếu quan vừa rồi vẫn luôn đứng ở chỗ này.
Hắn là tận mắt thấy cha của A Hải bảo hắn đi ra ngoài đầu hàng, tự nhiên sẽ hiểu A Hải muốn đi làm gì.
Một thân thuộc đến liền đi ra ngoài đầu hàng, đó chính là dao động lòng quân.
Hai binh sĩ Tả Kỵ quân lưng hùm vai gấu lập tức tiến lên, bẻ hai tay A Hải, bắt lấy hắn.
“Lâm trận bỏ chạy, đáng chém!”
Tiếu quan nhìn một vòng binh sĩ Tả Kỵ quân chung quanh, cố ý đề cao âm lượng.
“Đẩy hắn tới bên kia cho ta, chém!”
“Rõ!”
Lời này vừa nói ra, Tả Kỵ quân chung quanh đều là vẻ mặt rùng mình.
“Tiếu quan đại nhân, tiếu quan đại nhân, A Hải không lâm trận bỏ chạy, hắn chỉ là muốn ra ngoài gặp cha hắn một chút.”
Binh sĩ cùng thôn A Hải lập tức đứng ra nói với A Hải: “A Hải, ngươi mau nói với tiếu quan đại nhân đi.”
“Tiếu quan đại nhân, tha mạng, ta không muốn lâm trận bỏ chạy...”
A Hải sau khi trải qua binh sĩ cùng thôn nhắc nhở, cũng phản ứng lại, vội vàng cầu xin tha thứ.
“Hừ, coi lão tử mắt mù hả?”
Tiếu quan nhìn chằm chằm A Hải đang cầu xin tha thứ, nói: “Lão tử vẫn luôn đứng ở chỗ này đó!”
“Đừng dài dòng nữa, kéo đi chém!”
Tiếu quan lạnh lùng nói với binh sĩ chung quanh: “Ta nói cho các ngươi, nếu ai còn dám lâm trận bỏ chạy, dao động lòng quân, giết không tha!”
“A Bân, A Bân!”
“Ta là Thúy Nhi!”
Khi tiếu quan đang lớn tiếng răn dạy các binh sĩ Tả Kỵ quân, ngoài quân trại lại vang lên thanh âm của một nữ nhân.
“Hả?”
Tiếu quan nghe giọng có chút quen thuộc, lập tức xoay người đi tới bên tường trại, chống tay hàng rào hướng về nơi xa nhìn lại.
Chỉ thấy một phụ nhân quần áo bất phàm bế một đứa bé, đang hướng về hắn bên này la lên.
Tiếu quan tập trung nhìn vào, đây không phải là phu nhân nhà mình sao?
“A Bân, Giang Nghị phạm thượng làm loạn, đó là phải rơi đầu!”
Phụ nhân Thúy Nhi lớn tiếng la lên: “Chàng đừng đi theo phạm sai lầm nha!”
“Chàng nếu có chuyện gì, mẹ con chúng ta sống như thế nào hả.”
“A Bân, chàng nghe thấy không, có ai quen biết A Bân đại ca không, hắn là tiếu quan Hỏa tự doanh, làm phiền chuyển lời giúp ta...”
Thanh âm của phụ nhân xa xa truyền tới trong tai tiếu quan A Bân, điều này làm cảm xúc của hắn chịu ảnh hưởng.
“Thúy Nhi, nàng chạy đến binh doanh làm gì!”
Tiếu quan A Bân lớn tiếng quát: “Nàng một người đàn bà cái gì cũng không hiểu, mau về nhà đi!”
“A Bân, chàng nghe ta khuyên một câu đi, vì con, đừng phạm sai lầm.”
“Mau trở về!”
“Đừng ở nơi này nữa!”
Nhìn thấy phu nhân cùng con mình thế mà cũng tới khuyên hàng, điều này làm tâm tình tiếu quan A Bân rất tồi tệ.
Hắn rất lo lắng cho an toàn của phu nhân cùng con mình.
“Mau, gọi cha.”
Phụ nhân lại tiến lên vài bước, vội mở miệng đối với đứa nhỏ.
“Cha, cha.”
Đứa nhỏ mấy tuổi vung vẩy cánh tay, bập bẹ hô lên.
Nghe được con mình gọi cha, lòng tiếu quan A Bân nhất thời mềm nhũn.
“Ngươi, bảo người của ngươi bắn tên, bắn chết phụ nhân kia!”
“Sau đó mang tiếu quan kia cũng bắt lại!”
Lúc này, một giáo úy Tả Kỵ quân nghe tin chạy tới thấy được một màn này, sắc mặt hắn âm trầm như nước.
Rất hiển nhiên, Tuần Phòng quân bên ngoài áp dụng loại phương thức chiêu hàng này, rất ảnh hưởng lòng quân sĩ khí của bọn họ.
Vì tránh cho lòng quân chịu ảnh hưởng, giáo úy Tả Kỵ quân quyết định giết người, bức lui các gia quyến kia.
Bằng không tùy ý bọn họ chiêu hàng như vậy, một khi có người dao động, sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
“Giáo úy đại nhân, phụ nhân kia là người nhà của tiếu quan Hỏa tự doanh, nếu chúng ta bắn tên, không ổn đâu nhỉ?” Một cung thủ thập trưởng có chút không tình nguyện.
Dù sao đối phương là gia quyến của huynh đệ Tả Kỵ quân bọn họ, hơn nữa là phụ nhân tay không tấc sắt, hắn không đành lòng xuống tay.
“Bốp!”
Cung thủ thập trưởng vừa mới nói xong, giáo úy nâng tay liền cho hắn một cái tát.
“Ngươi đang dạy ta làm việc?”
“Giáo úy đại nhân bớt giận, ta không dám.”
Cung thủ thập trưởng bị đánh cho nổ đom đóm mắt, ôm mặt cúi đầu nhận sai.
“Bắn tên, bắn chết phụ nhân kia cho ta!”
“Ta xem bọn họ còn dám tới chiêu hàng hay không!”
“Vâng!”
Cung thủ thập trưởng không dám làm trái lời của giáo úy đại nhân, lập tức cất bước đi về phía huynh đệ của mình.
“Bắn tên, bức lui phụ nhân kia, đừng bắn chết.”
Thập trưởng thấp giọng dặn dò vài câu với huynh đệ của mình.
“Vâng.”
Mấy cung thủ Tả Kỵ quân lập tức giương cung cài tên, mũi tên hàn quang lập lòe nhắm phụ nhân Thúy Nhi đang chiêu hàng.
“Vù vù vù!”
Mấy mũi tên bay lên không trung, hướng về phụ nhân kia bao trùm bắn đi.