Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 107 - Chương 107: Vắt Cổ Chày Ra Nước (1)

Chương 107: Vắt cổ chày ra nước (1) Chương 107: Vắt cổ chày ra nước (1)

Theo tri phủ Cố Nhất Chu phân phó, các loại thức ăn tinh xảo, tựa như nước chảy bưng lên bàn, sắc hương vị đều đủ.

“Hôm nay bản quan bày tiệc ở Túy Hoa lâu, các vị dù bận trăm công ngàn việc vẫn rút thời gian đến dự tiệc, làm bản quan cũng cảm động không thôi nha.” Tri phủ Cố Nhất Chu bưng chén rượu đứng lên cười nói: “Bản quan kính các vị một chén, để bày tỏ lòng biết ơn.”

“Tri phủ đại nhân bày tiệc khoản đãi chúng ta, chính là vinh hạnh của chúng ta.” Phùng lão cũng run rẩy đứng lên nói: “Đúng ra nên là chúng ta kính tri phủ đại nhân mới phải.”

“Đúng, chúng ta kính tri phủ đại nhân một chén!”

Đám người Lưu viên ngoại cùng Vương lão gia cũng đều nhao nhao phụ họa.

“Tốt lắm, chúng ta mãn ẩm này chén!”

“Được, cạn chén!”

Cố Nhất Chu một gã quan văn, cũng biểu hiện rất hào sảng, ngẩng cổ, uống một hơi cạn sạch.

“Tri phủ đại nhân hảo tửu lượng!”

Thấy Cố Nhất Chu uống rượu như thế, mọi người cũng đều nhao nhao khen ngợi.

“Ngồi, ngồi.” Cố Nhất Chu gọi mọi người, nói: “Hôm nay mọi người coi như bạn cũ uống rượu, không cần câu nệ như vậy.”

Cố Nhất Chu không ra vẻ quan phụ mẫu một phủ, ngược lại hòa ái dễ gần tán gẫu việc nhà với mọi người.

Trong lúc ăn uống linh đình, không khí cũng hòa hợp không thôi.

Sau khi rượu qua ba tuần, thức ăn qua năm món, tri phủ Cố Nhất Chu cũng đột nhiên thở dài một hơi.

Mọi người thấy Cố Nhất Chu bộ dáng như thế, cũng buông đũa xuống.

Bọn họ biết, nên đến, vẫn là không tránh được.

“Tri phủ đại nhân vì sao thở dài?”

Lưu viên ngoại ra vẻ không biết, thân thiết hỏi.

“Ài, nói ra làm mọi người chê cười.” Cố Nhất Chu bưng chén rượu, nhấp một ngụm nói: “Không nói còn hơn, không nói còn hơn.”

Phùng lão sờ sờ bộ râu dê của mình nói: “Tri phủ đại nhân gặp cái gì khó xử phải không?”

“Chúng ta tất cả mọi người đều ở chỗ này, nói không chừng có thể giúp tri phủ đại nhân đôi chút.”

“Đúng, đúng.”

Mọi người phụ họa theo.

Cố Nhất Chu cũng mượn dốc xuống lừa, buông xuống chén rượu trong tay.

“Cái này còn không phải đám đạo phỉ kia quậy phá sao.”

Cố Nhất Chu lại thở dài một hơi nặng nề, nói: “Bây giờ cảnh nội Ninh Dương phủ ta đạo tặc nổi dậy như ong, dân chúng bị hại.”

“Bản quan thân là quan phụ mẫu Ninh Dương phủ, muốn mở rộng Tuần Bộ doanh tiêu diệt đạo tặc, bất đắc dĩ trong tay không có tiền, chỉ có thể trơ mắt nhìn dân chúng chịu khổ mà bất lực, bản quan thẹn với ngàn vạn lê dân Ninh Dương phủ.”

Cố Nhất Chu vị tri phủ đại nhân này nói một chút liền bắt đầu lau nước mắt, nam nhi ba thước rơi lệ trước mặt mọi người, làm mọi người cũng đều khinh rẻ trong lòng.

Diễn vậy hơi quá mức rồi nhỉ?

Vì khiến bọn họ móc bạc, cần đến mức vậy sao?

“Khụ khụ!”

Phùng lão ho khan hai tiếng, cắt ngang tri phủ Cố Nhất Chu khóc lóc kể lể.

“Tri phủ đại nhân, chúng ta cũng là người Ninh Dương phủ.” Phùng lão chủ động dẫn đầu nói: “Việc diệt đạo phỉ, chúng ta cũng có trách nhiệm không thể chối từ.”

“Phùng lão nói không sai.” Vương lão gia cũng theo sát sau phụ họa: “Bọn đạo phỉ này gây hại địa phương, chúng ta cũng căm thù đến tận xương tuỷ!”

“Tri phủ đại nhân muốn mở rộng Tuần Bộ doanh bao vây tiễu trừ đạo phỉ, chúng ta thân là người Ninh Dương phủ, cũng nên ra sức ủng hộ!”

Vương lão gia nhìn lướt qua mọi người, sau đó nói: “Vương mỗ tuy không giàu có, nhưng vì lê dân Ninh Dương phủ ta, cũng muốn dốc chút sức nhỏ nhoi.”

“Ta bằng lòng hiến năm trăm lượng bạc trắng!”

Vương lão gia nói với tri phủ Cố Nhất Chu: “Còn xin tri phủ đại nhân nhận lấy, dùng để diệt phỉ.”

Mọi người nghe vậy, cũng lộ ra vẻ mặt khinh rẻ.

Nói cả buổi, mới lấy ra năm trăm lượng bạc, thế này cũng quá keo kiệt rồi nhỉ.

Tri phủ Cố Nhất Chu càng thầm mắng trong lòng, mình diễn hồi lâu, chỉ lấy năm trăm lượng ra cho xong việc với mình à?

“Vương lão gia bằng lòng lấy ra năm trăm lượng bạc trắng dùng cho việc diệt phỉ, khiến bản quan rất cảm động.” Cố Nhất Chu cũng là vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: “Nếu mọi người đều như Vương lão gia khẳng khái giúp tiền như vậy, giúp đỡ quan phủ diệt phỉ, Ninh Dương phủ ta lo gì đạo phỉ không diệt?”

“Các vị nói có phải đạo lý này hay không?” Cố Nhất Chu nhìn lướt qua mọi người nói.

“Tri phủ đại nhân nói đúng.”

Đây là Cố Nhất Chu đang gõ bọn họ đấy, trong lòng bọn họ biết rõ.

“Tri phủ đại nhân, trong nhà ta tuy khốn đốn, nhưng ta cũng biết rõ, da không còn nữa thì lông biết mọc ở đâu.” Lưu viên ngoại cũng đứng lên.

“Đạo phỉ hoành hành, chúng ta cũng chịu chúng làm hại rất sâu nha.”

“Cho nên chuyện diệt phỉ này, Lưu gia ta cũng tuyệt không khoanh tay đứng nhìn!”

Lưu viên ngoại dừng một chút, nói: “Ta bằng hiến gia tài năm trăm hai mươi lượng, dùng cho việc diệt phỉ, còn xin tri phủ đại nhân đừng chê ít.”

“Không ít, không ít.”

Cơ thịt trên mặt Cố Nhất Chu giật giật, nhưng hắn vẫn nặn ra nụ cười.

“Lưu viên ngoại có thể lấy ra nhiều bạc như vậy, bản quan cũng rất vui mừng rồi.” Cố Nhất Chu nói: “Để sau ta bảo người chế tác một tấm bảng hiệu đưa tới phủ cho ngươi, để khen ngợi Lưu viên ngoại ngươi có tấm lòng vì dân.”

“Không cần phiền toái khách khí, không cần phiền toái.” Lưu viên ngoại vội xua tay: “Bảng hiệu này vẫn là tặng cho người khác đi.”

Mấy tháng trước Cố Nhất Chu từ trên người bọn họ bắt chẹt một khoản tiền bạc lương thực cứu tế dân chạy nạn, cũng tặng một tấm bảng hiệu thích làm việc thiện cho bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment