Chương 1080: Nhân vật địa phương (1)
Chương 1080: Nhân vật địa phương (1)
Trương Hạo còn chưa nói xong, Tô Ngọc Ninh ấn tay một cái, lưỡi đao sắc bén liền cắt qua da hắn.
Trên cổ Trương Hạo xuất hiện một đường máu nho nhỏ.
Trên mặt Trương Hạo lộ ra nét bối rối.
“Đừng, đừng.”
“Có chuyện từ từ nói.”
“Có gì từ từ nói.”
Trương Hạo không ngờ Tô Ngọc Ninh thật sự dám động thủ, hắn lập tức sợ rồi.
Tô Ngọc Ninh lạnh lùng nói: “Bảo bọn họ buông binh khí.”
“Nghe cô ta, buông đao trước.”
Trương Hạo lo lắng Tô Ngọc Ninh cô nàng này thật sự trên tay dùng sức cắt đứt cổ mình, chỉ có thể tạm thời khuất phục.
Thủ hạ của Trương Hạo ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn ném đao trong tay xuống.
“Trói bọn hắn, nhốt lại!”
Tô Ngọc Ninh đưa mắt ra hiệu với lão Mã.
Rất nhanh, đám người Trương Hạo toàn bộ bị trói chặt chẽ.
“Tô cô nương, ta là tới đây bàn việc làm ăn.”
“Ngươi làm như vậy có phải có chút phá hư quy củ hay không?”
Trương Hạo đã bị trói gô vẫn cố gắng duy trì trấn định, ý đồ đàm phán.
“Ngươi bây giờ trói ta, Trương gia chúng ta là sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
“Ngươi nếu bây giờ thả ta, vậy tất cả còn dễ nói.”
Trương Hạo vẻ mặt âm trầm uy hiếp: “Ngươi nếu cố ý đối nghịch với Trương gia ta, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ hậu quả!”
Đối mặt Trương Hạo uy hiếp, Tô Ngọc Ninh lại không có chút sợ hãi nào cả.
“Nói cho ta biết người Tần gia giam ở nơi nào?”
“Nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi.”
Tô Ngọc Ninh đi đến trước mặt Trương Hạo, thanh âm lạnh như băng.
…
Trương gia là một trong các đầu sỏ buôn muối lớn nhất cảnh nội Đông Nam Tiết Độ phủ Hải Châu.
Bọn họ sản xuất muối tư, tiêu thụ đi Lâm Xuyên phủ, Đông Sơn phủ cùng Trần Châu mấy nơi này.
Trước kia Trương gia hợp tác với đám Lâm Xuyên phủ Ngô gia, Trần Châu Lưu gia tương đối vui vẻ, đôi bên đều kiếm đầy chậu đầy bát.
Nhưng bây giờ Trương Vân Xuyên cường thế quật khởi, dẫn tới việc làm ăn muối tư của Hải Châu Trương gia chịu ảnh hưởng thật lớn.
Trương Vân Xuyên hôm nay đã nắm giữ làm ăn muối tư của Ngọa Ngưu sơn Tứ Thủy huyện cùng Tứ Dương huyện, con đường lấy hàng của hắn biến thành Hải Châu Tần gia.
Xung quanh thành Lâm Xuyên cùng Tử Cốc huyện bây giờ lại đang đánh trận, dẫn tới buôn bán muối tư của một địa khu này cũng hầu như rơi vào trạng thái đình trệ.
Bây giờ Trần Châu Lưu gia lại đã rớt đài, dẫn tới thị trường tiêu thụ muối tư của Hải Châu Trương gia mất đi một cái.
Đối mặt thị trường tiêu thụ muối tư kịch liệt héo rút, Hải Châu Trương gia bây giờ rất sốt ruột.
Muối tư này không bán ra được, vậy bọn họ liền không kiếm được lợi nhuận hậu hĩnh, cái này khiến bọn họ rất khó chịu.
Trương Vân Xuyên thay thế Lưu gia, trở thành kẻ khống chế thực tế trước mắt của Trần Châu.
Hải Châu Trương gia bọn họ không muốn vứt bỏ Trần Châu một con đường tiêu thụ muối tư lớn như vậy, bọn họ lúc trước đã lén tiến hành tiếp xúc với người dưới trướng Trương Vân Xuyên.
Bọn họ muốn tiếp tục bán muối tư đến Trần Châu.
Nhưng muối tư của bọn họ giá quá đắt, cho nên hai bên đàm phán tan vỡ.
Chính là vì như thế, Hải Châu Trương gia lúc này mới bí quá hoá liều, trực tiếp phái người bắt toàn bộ người của Hải Châu Tần gia.
Dù sao Tần gia là cung cấp muối tư cho đám người Trương Vân Xuyên.
Hôm nay bọn họ đánh gục Tần gia, cũng liền lập tức đánh tan con đường lấy hàng của Trương Vân Xuyên.
Bọn họ hy vọng dùng phương thức này, ép Trương Vân Xuyên tiến hành hợp tác với Hải Châu Trương gia bọn họ, từ trong tay bọn họ lấy hàng.
Một lần này Trương Hạo tự mình gặp Tô Ngọc Ninh, chính là hy vọng nhào nặn bọn Tô Ngọc Ninh, ép bọn họ thỏa hiệp.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, Tô Ngọc Ninh thế mà có quyết đoán như vậy, dám trực tiếp ra tay đối với hắn.
“Ngươi thật sự không muốn nói người Tần gia giam ở nơi nào?”
Tô Ngọc Ninh đối với loại hành vi uy hiếp này của Trương gia là rất khó chịu, cho nên cũng không có sắc mặt gì tốt đối với Trương Hạo.
Trương Hạo ngẩng đầu nói: “Tô cô nương, ta không hiểu.”
“Tần gia chỉ là một tiểu gia tộc không bắt mắt trong nghề muối tư ở Hải Châu mà thôi.”
“Bọn họ vô luận là bối cảnh quan hệ, hay năng lực sản xuất muối, xách giày cho Trương gia chúng ta cũng không xứng!”
Trương Hạo khó hiểu nói: “Nhưng các ngươi vì sao lại cứ không muốn làm ăn với Trương gia chúng ta, ngược lại là muốn làm ăn cùng một tiểu gia tộc chưa có tiếng tăm gì như vậy?”
Tô Ngọc Ninh nhìn chằm chằm Trương Hạo, nói từng chữ một: “Ngươi muốn biết vì sao, vậy ta nói cho ngươi cũng không sao.”
“Tần gia tuy nhỏ, nhưng bọn họ lại để ý tín nghĩa.”
“Từ khi làm ăn với bọn họ đến bây giờ, Tần gia chưa bao giờ tăng giá một đồng nào, trước sau cho chúng ta giá lấy hàng thấp nhất.”
“Vài lần hàng của bọn ta ở trên đường vận chuyển bị tặc nhân tập kích gặp tổn thất, Tần gia chẳng những không để chúng ta gánh vác một bộ phận tổn thất, ngược lại khẩn cấp điều hàng, bảo đảm đúng hạn giao cho chúng ta.”
Tô Ngọc Ninh nói với Trương Hạo: “Khi trong tay chúng ta gặp khó về bạc, Tần gia thậm chí bằng lòng để chúng ta trả sau.”
“Chúng ta cùng Tần gia không chỉ là làm ăn, càng là bằng hữu!”
“Ta thừa nhận, Trương gia các ngươi ở Hải Châu thật là thương nhân muối hàng đầu, các ngươi mạng lưới quan hệ rộng, ruộng muối nhiều, nhưng muối của các ngươi giá cao!”