Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1083 - Chương 1083: Tặng Quà (1)

Chương 1083: Tặng quà (1) Chương 1083: Tặng quà (1)

Trương Vân Xuyên sau khi thu quà của mọi người, cũng tiến hành trấn an một phen đối với mọi người.

“Trần Châu chúng ta là địa linh nhân kiệt, sản vật phong phú!”

“Nhưng bây giờ lại là đạo phỉ hoành hành, buôn bán khó khăn, dân chúng khốn khổ, điều này làm ta rất đau lòng.”

“Bây giờ phản loạn đã bình định rồi!”

“Tuần Phòng quân ta kế tiếp muốn tiêu diệt tặc phỉ, tranh thủ ở trong thời gian ngắn, để Trần Châu ta sẽ không gặp phải đạo phỉ tập kích quấy rối nữa!”

“Để các vị cùng dân chúng Trần Châu có thể ngủ một giấc ngon, không lo lắng hãi hùng nữa!”

Trương Vân Xuyên nhìn mọi người nói: “Các vị đều là người tài đức vẹn toàn, có danh vọng của Trần Châu ta.”

“Trần Châu nếu muốn phồn vinh cường thịnh, cũng không tách rời được các vị ra sức ủng hộ.”

“Ta hy vọng các vị có thể vứt bỏ thành kiến với nhau, tích cực trần thuật hiến kế, bỏ người bỏ sức.”

“Cùng ta cố gắng, để Trần Châu biến thành châu giàu có nhất toàn bộ Đông Nam Tiết Độ phủ, trở thành châu giàu có nhất cảnh nội Đại Chu ta!”

Trương Vân Xuyên nói một phen, nhất thời thắng được đám đông thương nhân, thân sĩ ủng hộ.

Trước mặc kệ Trương Vân Xuyên làm thế nào, hắn bây giờ nói những lời này, khiến các nhân vật địa phương Trần Châu này thấy được hy vọng.

Trước kia Lưu gia nắm giữ Trần Châu, chỉ biết bản thân kiếm bạc, các ngành các nghề đều nhúng tay. Căn bản không quản bọn họ cùng dân chúng sống chết.

Bây giờ vị Trấn Thủ sứ đại nhân này trước mặt mọi người tỏ thái độ muốn diệt phỉ, muốn cho bọn họ một hoàn cảnh yên ổn.

Một phen tỏ thái độ này làm bọn họ cao hứng cùng kích động từ đáy lòng.

Dù sao Trần Châu trị an liên tục chuyển biến xấu, cái này làm bọn họ không chỉ lo lắng hãi hùng, các thương nhân làm ăn càng là từng bước khó khăn.

Nếu là người khác nói lời này, bọn họ còn có thể có vài phần hoài nghi.

Nhưng Trương Vân Xuyên vị Trấn Thủ sứ này trong tay có một mũi Tuần Phòng quân thân trải trăm trận, bọn họ vẫn bằng lòng tin tưởng lời của Trương Vân Xuyên.

Rất nhiều người đã bắt đầu khát khao cuộc sống tương lai tốt đẹp.

Trương Vân Xuyên sở dĩ trước mặt mọi người hứa hẹn cho những người này, trên thực tế cũng là muốn thắng được các nhân vật địa phương ủng hộ, để củng cố địa vị của mình.

Hắn hôm nay có Trần Châu nhật báo, cố ý vô tình tuyên truyền cất cao hình tượng cá nhân của mình, tăng lên sức ảnh hưởng của Tuần Phòng quân.

Nhưng chỉ mèo khen mèo dài đuôi không thể được.

Hắn còn cần càng nhiều người khen, tuyên dương mình.

Hắn bây giờ cho những người này hứa hẹn, tỏ vẻ muốn diệt phỉ, cho bọn họ một hoàn cảnh yên ổn.

Vậy những người này sẽ có chờ mong, ít nhất trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ toàn lực ủng hộ mình, nói tốt cho mình.

Cho dù Tiết Độ phủ bên kia muốn điều mình đi, các nhân vật trên địa phương này cũng sẽ cực lực nghĩ cách lưu hắn lại.

Chỉ cần ở chung quanh mình hình thành một thể cộng đồng ích lợi, vậy thanh danh của mình sẽ tiến một bước tăng lên.

Về sau ai muốn động vào mình, vậy đều phải cân nhắc kỹ hậu quả một chút.

Trương Vân Xuyên không chỉ tự mình tiếp kiến thương nhân, thân sĩ các tai to mặt lớn trên địa phương Trần Châu.

Hắn còn bày tiệc khoản đãi những người này, hai bên ở chung đặc biệt hòa hợp.

Sau khi tiễn bước những người này, Trương Vân Xuyên lúc này mới tựa như rút sạch khí lực, ngồi bệt ở trên ghế, vẻ mặt đầy mỏi mệt.

“Cuối cùng xong việc, mệt chết ta rồi, ta nói tới mức miệng khô lưỡi khô.”

“Hôm nay một ngày nói, bằng với một tháng trước kia.”

“Ta tình nguyện cầm đao ra trận giết địch, cũng không muốn tham gia tiếp kiến như vậy.”

Trương Vân Xuyên nâng chén trà lên, trút mấy ngụm lớn, lúc này mới khiến bản thân thư thái một chút.

Hắn thân là Trần Châu Trấn Thủ sứ, vì duy trì hình tượng tốt đẹp của mình, không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.

Nhưng đồng thời phải duy trì mỉm cười tiếp nhận nhiều người như vậy khen tặng, còn cần tiến hành nói chuyện trời nam biển bắc với bọn họ, thực sự khiến hắn đủ mệt mỏi.

“Đại nhân, ngài bây giờ là Trần Châu Trấn Thủ sứ.”

“Ở Đông Nam Tiết Độ phủ cũng là đại nhân vật tọa trấn một phương.”

“Bọn họ có thể được ngài tự mình tiếp kiến, đó là vinh hạnh của bọn họ.”

Tham quân Vương Lăng Vân cười nói: “Một lần này tình huống đặc thù, ngài lần đầu nắm giữ Trần Châu, gặp bọn họ những người này một lần, xem như làm quen một lần.”

“Về sau nếu lại có ai bái phỏng, trừ một ít đại nhân vật quan trọng, kẻ khác ngài cũng hoàn toàn không cần tự mình tiếp đãi.”

“Đến lúc đó sai khiến một người phụ trách tiếp đãi là được.”

“Dù sao ngài là đại nhân vật, không phải là ai muốn gặp thì có thể gặp.”

Trương Vân Xuyên chà chà khuôn mặt mình, cười nói: “Ta thấy ổn đó.”

Hắn sau đó hướng ánh mắt về phía tham quân Triệu Lập Bân, nói: “Triệu tham quân, về sau người bình thường đến bái phỏng, liền do ngươi phụ trách tiếp đãi, ta sẽ không lộ diện.”

“Vâng!”

Tham quân Triệu Lập Bân lập tức đáp ứng.

“Đại nhân, tham tướng Tuần Phòng quân Chu Hào đại nhân tới.”

Triệu Lập Bân vừa dứt lời, Tống Điền liền xuất hiện ở cửa phòng khách.

“Người đang ở nơi nào?”

Trương Vân Xuyên mở miệng hỏi.

“Đã đến cổng rồi.”

Trương Vân Xuyên cười khổ một tiếng, nhìn Vương Lăng Vân cùng Triệu Lập Bân nói: “Xem ra ta chính là số lao lực nha.”
Bình Luận (0)
Comment