Chương 1104: Tổn thất (1)
Chương 1104: Tổn thất (1)
“Hơn nữa, ta vì sao phải bán muối tư?”
“Không phải là muốn để mình sống thoải mái một chút sao.”
“Ta cũng không muốn chết sớm như vậy.”
Trương Hào hừ lạnh một tiếng, không hé răng nữa.
Đi một lúc nữa, lão Mã đột nhiên ôm bụng nói: “Ai u, bụng của ta có chút đau, ta muốn ỉa.”
“Ngươi con mẹ nó cố ý hả!”
Trương Hào trừng mắt nhìn lão Mã, rất khó chịu.
“Ta thật sự đau bụng, các ngươi chờ một chút, bằng không ta ỉa ra quần mất.”
“Mẹ nó, thực ghê tởm!”
Trương Hào không kiên nhẫn khoát tay, bảo ba thủ hạ dẫn theo lão Mã ở một bên đi ỉa.
Ở sau ước chừng hai nén hương thời gian, lão Mã lúc này mới kéo quần, một lần nữa lên đường.
Nhưng chưa đi bao lâu, lão Mã lại dừng.
“Mẹ nó, sao lại không đi rồi?”
Nhìn lão Mã dừng bước, Trương Hào cất bước tiến lên, lớn tiếng hỏi.
“Ta thấy nơi này phong thủy rất tốt.”
Trương Hào nhìn chung quanh một lần, vẻ mặt đầy ngây dại.
“Ý tứ gì?”
Lão Mã thản nhiên nhìn Trương Hào, cười nói: “Nơi này thích hợp chôn người.”
“Bịch!”
Không đợi Trương Hào phản ứng lại, lão Mã đột nhiên phát lực, đầu hướng về Trương Hào húc mạnh tới.
“A!”
Đầu đập vào trên mũi Trương Hào, Trương Hào đau tới mức ai u một tiếng, hướng về phía sau ngã ngửa xuống đất.
“Thằng nhãi con!”
Lão Mã vẻ mặt điên cuồng lao lên, gầm lên: “Muốn để lão tử bán đứng Tô cô nương, ngươi nằm mơ!”
Tuy trên hai tay lão Mã có xiềng xích, nhưng trên chân lại không có.
Hắn hướng về Trương Hào ngã xuống đất đạp mạnh một trận, người chung quanh phản ứng lại, vội vàng kéo lão Mã ra.
“Lão già kia, ta giết ngươi!”
Trương Hào được người ta đỡ dậy, máu mũi cũng dính ở trên mặt.
Hắn rút trường đao, đâm một đao vào bụng lão Mã.
“Thằng nhãi con, Tô cô nương sẽ báo thù cho ta, ngươi cứ rửa cổ chờ xem.”
“Đến lúc đó các ngươi đều sẽ chết, chết rất thảm “
Lão Mã nhếch miệng, trên mặt đau đến mức có chút vặn vẹo.
“Ta giết chết ngươi!”
Trương Hào tức đến hổn hển rút đao, đâm, lại rút đao, lại đâm.
Hắn tức giận liên tục đâm hơn hai mươi đao, sau khi thân thể lão Mã gục xuống đất, hắn lúc này mới lau máu mũi mình, thở phì phì ném đao xuống.
…
Sắc trời dần tốt, Tô Ngọc Ninh đứng ở trên một triền núi, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía xa.
“Bộp bộp!”
Tiếng bước chân vang lên, Tề Vinh cất bước đi tới trước mặt Tô Ngọc Ninh.
“Tô cô nương, đồ đạc đều thu thập xong rồi, lập tức có thể xuất phát.”
Tề Vinh mở miệng nói với Tô Ngọc Ninh: “Chỉ là bọn lão Mã còn chưa trở về.”
“Huynh đệ phái đi tìm cũng chưa trở về.”
“Muốn chờ bọn họ một chút nữa hay không?”
Lúc buổi trưa, Tô Ngọc Ninh thấy lão Mã chậm chạp chưa về, lập tức dời địa điểm nghỉ ngơi, đồng thời phái mấy huynh đệ đi tiếp ứng.
Nhưng hôm nay hai đám người đều không có động tĩnh, điều này làm Tô Ngọc Ninh tâm thần không yên, chuẩn bị không đợi nữa, chấp hành bộ phương án rút lui thứ hai.
Dù sao đầu sỏ buôn muối Trương gia ở địa phương có thế lực không nhỏ.
Nàng một lần này từ trong tay Trương gia cứu đám người Tần Liệt ra, xem như đã chọc vào tổ ong Trương gia.
Nàng không rõ đám người lão Mã rơi vào trong tay người Trương gia hay không, cho nên không dám có chút sơ ý.
“Không đợi nữa.”
Tô Ngọc Ninh thu hồi ánh mắt, sau đó nói: “Lập tức xuất phát, rời khỏi nơi này!”
Tô Ngọc Ninh vừa dứt lời, cách đó không xa liền có vài huynh đệ thở hồng hộc đẩy ra cây cối, về tới một chỗ địa điểm ẩn thân mới này của bọn họ.
“Tô cô nương, Tề lão đại, lão ngũ bọn họ đã trở lại!”
Tô Ngọc Ninh sau khi nghe vậy, cùng Tề Vinh sải bước nghênh đón.
“Tìm được bọn lão Mã chưa?”
Tô Ngọc Ninh đi đến trước mặt huynh đệ đầu đầy mồ hôi, trầm giọng hỏi tình huống.
Một huynh đệ vẻ mặt đau thương trả lời: “Mã gia, Mã gia bọn họ đã chết rồi.”
“Ừm?”
Tề Vinh lập tức bước lên một bước, hỏi: “Bọn họ bây giờ ở nơi nào, chết như thế nào?”
“Đầu của bọn họ treo ở trên cây to đầu đường cái, chung quanh còn đứng không ít người của nha môn Hải Châu.”
“Người nha môn Hải Châu dán bố cáo treo giải thưởng, nói bọn Mã gia là tặc nhân, muốn bắt dư đảng của bọn họ.”
“Hôm nay người nha môn Hải Châu đã phong tỏa các nơi đầu đường, đang kiểm tra thương lữ người đi đường qua lại.”
“Hơn nữa ở các chỗ nông thôn, cũng có rất nhiều người của Trương gia ở khắp nơi truy tìm thăm dò hành tung của chúng ta...”
Huynh đệ đó lau mồ hôi trên trán, nói: “Bây giờ khắp nơi đều có người đang tìm chúng ta, chúng ta thấy tình huống không đúng, cho nên lập tức quay lại bẩm báo.”
Tô Ngọc Ninh biết được đám người lão Mã bất hạnh bỏ mình, đầu còn bị cầm đi thị chúng, trong lòng của nàng trào ra một sự phẫn nộ khó có thể nói nên lời.
Lão Mã xem như người cũ tùy tùng nàng, thay nàng làm không ít chuyện, là một trong những người nàng tín nhiệm nhất.
Bằng không, nàng cũng sẽ không phái lão Mã đi liên lạc con thuyền tiếp ứng.
Chỉ là không ngờ, lão Mã lần này đi không trở lại nữa.
“Con mẹ nó, Trương gia khinh người quá đáng!”
“Người cũng đã chết, bọn hắn còn treo di thể ở trên cây làm gì!”
Biết được bọn lão Mã chết, đầu bị thị chúng, cảm xúc của mọi người đều rất kích động.
Tề Vinh siết nắm tay vang răng rắc, hắn thở phì phì nói với Tô Ngọc Ninh: “Tô cô nương, các ngươi đi trước, ta đi cướp đầu của bọn lão Mã về!”
“Ta không thể để bọn lão Mã chết rồi còn bị người ta làm nhục!”
Lão Mã tuy nhiều hơn Tề Vinh hơn hai mươi tuổi, nhưng mà hắn lại tựa như lão sư phụ, dạy Tề Vinh không ít thứ.