Chương 1119: Toàn quân xuất kích! (1)
Chương 1119: Toàn quân xuất kích! (1)
Mình đã đáp ứng Lê Hàn Thu muốn cưới tứ tiểu thư Tiết Độ phủ Giang Vĩnh Tuyết, tuy có thể đổi lấy vinh hoa phú quý, nhưng trong lòng hắn băn khoăn.
Dù sao cưới Giang Vĩnh Tuyết, vậy thì cô phụ Tô Ngọc Ninh.
Dù sao hắn đã đáp ứng Tô Ngọc Ninh, muốn đi cưới nàng.
Tuy ở Đông Nam Tiết Độ phủ ba vợ bốn nàng hầu là chuyện tầm thường, nhưng làm phu nhân cùng làm thiếp, lại khác biệt nhau rất nhiều.
“Đại nhân, ngươi có tâm sự à?”
Tham quân Triệu Lập Bân thấy Trương Vân Xuyên mặt mày đau khổ, tò mò mở miệng hỏi.
Trương Vân Xuyên sau khi nhìn Triệu Lập Bân một lần, mang tình huống của mình ở trưởng sử phủ nói đại khái cho hắn.
“Chúc mừng đại nhân, đây là sắp song hỉ lâm môn nha!”
Triệu Lập Bân sau khi nghe xong, hai mắt sáng lên, lập tức chắp tay chúc mừng.
“Song hỉ lâm môn cái rắm.”
Trương Vân Xuyên chà chà mặt mình nói: “Bây giờ sầu chết ta rồi.”
“Ta nếu cưới một phu nhân trở về, vậy đối mặt Ngọc Ninh như thế nào.”
“Nàng nhắm chừng đến lúc đó hận chết ta.”
“Nói ta là kẻ phụ lòng.”
Triệu Lập Bân thấy đại nhân nhà mình bộ dáng như vậy, cười ha ha.
“Đại nhân, ta thấy chuyện này không cần sầu.”
“Ta cảm thấy Tô Ngọc Ninh là người thông tình đạt lý, nàng sẽ không so đo với ngươi.”
“Dù sao lấy thân phận bây giờ của ngài, đừng nói lấy một tứ tiểu thư, cho dù là mười, hai mươi người, đó cũng là chuyện rất bình thường.”
Triệu Lập Bân nói với Trương Vân Xuyên: “Hơn nữa, ngài bây giờ cưới tứ tiểu thư, vậy liền trở thành rể hiền của Tiết Độ sứ đại nhân rồi.”
“Có một tầng thân phận này, vậy về sau Đông Nam Tiết Độ phủ, sớm hay muộn là của chúng ta.”
“Tuy tạm thời sẽ ủy khuất Tô cô nương một phen.”
“Nhưng đại nhân ngài đến lúc đó nắm giữ Đông Nam Tiết Độ phủ sau, vậy ai là phu nhân, ai là thiếp, còn không phải chuyện một câu của ngươi à?”
“Còn có thể như vậy sao?”
“Đương nhiên có thể.”
“Nhưng đến lúc đó chẳng phải là lại cô phụ tứ tiểu thư?”
Triệu Lập Bân nghĩ một chút, nói: “Đại nhân, vậy lập hai phu nhân thôi, một đại phu nhân, một nhị phu nhân, địa vị tương đương.”
…
Sáng sớm hôm sau, Trương Vân Xuyên còn đang ngủ say, hắn đã bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Trương Vân Xuyên bởi vì trong lòng chứ có tâm sự, lúc trời gần sáng mới ngủ.
“Ai thế?”
Trương Vân Xuyên day day đôi mắt buồn ngủ của mình, sau khi vơ lấy một bộ quần áo khoác vào, đi về phía cửa phòng.
“Đại nhân, là ta.”
Ngoài cửa vang lên tiếng của đô úy Tống Điền.
“Chuyện gì?”
Trương Vân Xuyên mở cửa ra, sau khi để Tống Điền tiến vào trong phòng, vẻ mặt đầy tò mò.
Dưới tình huống bình thường, Tống Điền là sẽ không lỗ mãng như thế quấy rầy mình nghỉ ngơi.
“Đại nhân, Lâm phó soái bên kia có thư đưa tới.”
Trương Vân Xuyên vừa nghe, nhất thời cơn buồn ngủ biến mất hơn phân nửa.
Tống Điền mang một phần thư tín tràn ngập con số đưa cho Trương Vân Xuyên.
Trương Vân Xuyên rất nhanh đã dịch ra nội dung thư tín.
Đây là một phần thư tín xin chỉ thị.
Tô Ngọc Ninh yêu cầu Lâm Hiền phái ra hơn một ngàn người binh lực tiến vào Hải Châu, giúp đỡ nàng xử lý Trương gia, nắm giữ muối tư của Hải Châu.
Phải biết rằng, Hải Châu không chỉ có bãi muối quan phương, còn có lượng lớn muối tư.
Tám phần muối Đông Nam Tiết Độ phủ đều là Hải Châu sản xuất.
Một khi bọn họ nắm giữ muối tư Hải Châu, vậy bọn họ cũng liền nắm giữ quyền phát ngôn.
Về sau không cần bọn họ tự mình buôn, chỉ dựa vào bán hàng, đã có thể kiếm được đầy chậu đầy bát.
Trước kia bọn họ không có thực lực, chỉ có thể tính toán từ từ.
Một lần này Hải Châu Trương gia hoàn toàn chọc giận Tô Ngọc Ninh, Tô Ngọc Ninh lúc này mới khẩn cầu Đông Nam nghĩa quân ra tay giúp.
Dưới trướng Tô Ngọc Ninh tuy nuôi một ít nhân thủ bảo vệ muối, nhưng so với nha môn Hải Châu cùng đầu sỏ nghề muối, còn kém không ít.
Trương Vân Xuyên lúc trước cho Lâm Hiền nhiệm vụ là ở cảnh nội Trần Châu chỉnh huấn.
Đối mặt Tô Ngọc Ninh khẩn cầu xuất binh Hải Châu, hắn trong lúc nhất thời có chút không quyết được chủ ý, vì thế đặc biệt truyền tin xin chỉ thị Trương Vân Xuyên.
“Hải Châu Trương gia thật sự có chút quá đáng rồi!”
Trương Vân Xuyên sau khi tìm hiểu xong tiền căn hậu quả sự việc, trong con ngươi cũng trào ra sát ý nồng đậm.
Trương gia vì nắm thị trường muối tư Trần Châu, công khai tập kích Tần gia, ý đồ chặt đứt nguồn cung cấp hàng của bọn Tô Ngọc Ninh, do đó ép Tô Ngọc Ninh từ trong tay bọn họ nhập hàng.
Một lần này Tô Ngọc Ninh đi Hải Châu cứu người, thuộc hạ tổn thất thê thảm nặng nề không nói.
Hôm nay các con đường đều bị quan phương Hải Châu cùng người Trương gia khống chế, đám người Tô Ngọc Ninh vì tránh né lùng bắt, chỉ có thể tránh ở trong núi rừng Hải Châu.
Có thể nói một lần này Tô Ngọc Ninh cũng bị chọc giận, lúc này mới khẩn cầu điều binh vào Hải Châu trả thù đầu sỏ nghề muối Trương gia.
Nghĩ đến Tô Ngọc Ninh hôm nay bị Trương gia bức bách không thể quay về Trần Châu, trong lòng Trương Vân Xuyên lo lắng không thôi.
Trương Vân Xuyên sau khi suy tư một phen, cầm bút lên, ‘soạt soạt’ viết hồi âm.
Hắn hồi âm rất ngắn, chỉ vài chữ.
“Đi tìm Quân Tình ti Lý Trạch.”
“Dùng bồ câu đưa tin.”
Trương Vân Xuyên sau khi giao thư tín cho đô úy Tống Điền, cố ý dặn gã dùng dùng bồ câu đưa tin.