Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Tấn Công Phủ Thành

Chương 112: Tấn công phủ thành Chương 112: Tấn công phủ thành

“Điêu dân chết tiệt!”

“Bạc của ta!”

“Ta muốn giết bọn chúng!”

“Giết sạch tất cả bọn chúng, phát tiết nỗi hận trong lòng ta!”

Trong nhà Lưu viên ngoại lộn xộn, rất nhiều vật đáng giá đều bị lưu dân cướp bóc.

Nhìn thấy lượng lớn tài sản bị cướp đi, hắn cũng vô cùng đau đớn, cảm giác được trái tim cũng đang nhỏ máu.

“Người của Tuần Bộ doanh chết sạch rồi sao!” Lưu viên ngoại nhìn thấy phủ đệ đầy hỗn độn, sắc mặt cũng xanh mét: “Bọn họ cho dù là bò cũng bò tới đây rồi!”

“Sao bây giờ còn chưa tới!”

Có gia đinh trả lời: “Lão gia, nhà Phùng lão, Vương lão gia bọn họ cũng gặp phải lưu dân cướp bóc, đại bộ phận Tuần Bộ doanh trong thành đều điều đi huyện Tam Hà diệt phỉ rồi.”

“Bây giờ khắp nơi đều là lưu dân gây chuyện cướp bóc, Tuần Bộ doanh nói bọn họ không phái ra nhân thủ được, bảo chúng ta tự mình nghĩ cách.”

Lưu viên ngoại sau khi nghe xong lời này, càng tức đến mức cả người run rẩy.

“Khốn kiếp, khốn kiếp!”

Lưu viên ngoại chửi ầm lên: “Ta thấy bọn hắn chính là cố ý!”

Tri phủ Cố Nhất Chu muốn bọn họ lấy bạc mở rộng Tuần Bộ doanh, bọn họ tùy ý cầm mấy trăm lượng bạc qua loa cho xong với Cố Nhất Chu.

Bọn họ đều là người có quyền thế, cảm thấy Cố Nhất Chu cũng không có cách nào làm gì bọn họ.

Nhưng lúc này mới trôi qua chưa bao lâu.

Bọn họ lập tức bị lưu dân đoạt bóc, Lưu viên ngoại cảm thấy sau lưng việc này khẳng định là có người sai sử!

Trước kia lưu dân tuy quậy phá, nhưng cũng không to gan như vậy ở phủ thành không kiêng nể gì đánh cướp nha.

Tri phủ Cố Nhất Chu này khẳng định không thoát được can hệ!

Họ Cố, lão phu cùng ngươi chưa xong đâu!

Lưu viên ngoại sau khi đoán bàn tay phía sau màn chuyện này có thể là Cố Nhất Chu, cũng càng thêm tức giận.

Đang lúc hắn tức giận không chịu nổi, một gia đinh lại vừa lăn vừa bò chạy vào.

“Lão gia, lão gia!”

“Không xong rồi!”

“Rất nhiều lưu dân lại xông vào rồi!”

Lưu viên ngoại sau khi nghe được lời này, cũng tức giận đến phát run.

Vừa cướp một đợt xong, bây giờ còn đến? ?

“Họ Cố, ngươi khinh người quá đáng!”

Lưu viên ngoại cũng nói với một đám gia đinh: “Lấy binh khí, đánh tới chết cho ta, đánh chết ta chịu trách nhiệm!”

Lưu gia tốt xấu gì cũng là nhà giàu có uy tín danh dự của Ninh Dương phủ, trong nhà bọn họ cũng lén giấu binh khí.

Chỉ là ngày thường những binh khí này đều không dễ dàng vận dụng, để tránh bị người ta bắt thóp.

Nhưng bây giờ lưu dân lặp đi lặp lại nhiều lần tới nhà cướp bóc, Tuần Bộ doanh lại không trông cậy vào được, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Quản sự nhanh chóng từ trong hầm lấy ra binh khí.

Đám gia đinh vừa rồi bị đánh mặt mũi bầm dập cũng đều lĩnh được trường đao, trường mâu các loại binh khí.

Bọn họ vừa cầm binh khí, bên ngoài liền ầm ầm, Trương Vân Xuyên dẫn theo một đám người đã xông vào Lưu phủ.

“Chém chết hắn!”

Nhìn thấy Trương Vân Xuyên dẫn đầu xông vào trong sân, đám gia đinh mắt đỏ rực kia không nói hai lời, cầm binh khí xông lên.

Trương Vân Xuyên nhìn thấy gia đinh mặt mày hung dữ này, cũng ngẩn ra.

Những người này hung mãnh như vậy sao?

Nhưng hắn bây giờ là đầu lĩnh, không ít huynh đệ đi theo phía sau đâu.

Hắn không thể nhát gan!

“Các huynh đệ, lên!”

Trương Vân Xuyên hướng về phía sau rống lên một tiếng, cũng kiên trì xông lên.

Hắn vừa lao về phía trước vài bước, vài thanh trường đao sáng như tuyết liền chém về phía hắn.

Khí thế đó, tựa như muốn băm vằm hắn.

“Con mẹ nó!”

Trương Vân Xuyên thầm mắng một tiếng, vội vàng giơ tấm khiên lên.

“Ầm!”

“Ầm!”

Trường đao rơi trên tấm khiên, tấm khiên bị chém vụn gỗ bay tán loạn.

Cánh tay nắm tấm khiên của Trương Vân Xuyên cũng cảm giác được từng đợt phát tê.

“Con bà nó, dám chém đại ca ta!”

“Ta giết chết các ngươi!”

Hộ vệ Lý Dương nhìn thấy Trương Vân Xuyên bị mấy thanh đao chào hỏi, cũng cầm đao xông lên.

“Phập!”

Một cây đao của Lý Dương đâm vào bụng một tên gia đinh, một cước đạp gã ngã xuống đất.

“A!”

Gia đinh bên cạnh nâng tay, một đao rơi ở trên người Lý Dương, trên người Lý Dương nhất thời xuất hiện một vết thương.

“Ta đ... bà ngươi!” Lý Dương bị đau, trực tiếp xoay người bổ một đao lên trên vai gia đinh này, bả vai gia đinh nhất thời máu tươi bắn tung tóe.

Nhưng Lý Dương lại không thuận theo không buông tha, trực tiếp bổ ngã gia đinh kia xuống đất, trường đao trực tiếp đâm mạnh mấy phát về phía cổ gã.

Huynh đệ chung quanh thấy Lý Dương dũng mãnh như vậy, cũng đều hô to gọi nhỏ xông về phía trước.

Mới vừa rồi lưu dân xông vào Lưu gia đánh cướp, chỉ là cầm một ít gậy gộc, cũng không dám hạ tử thủ đối với gia đinh Lưu gia, nhiều lắm là quyền đấm cước đá.

Nhưng bây giờ những người này xông vào hung hãn như vậy, cũng khiến gia đinh Lưu gia ngây dại.

“Giết chết bọn hắn!”

Lý Dương sau khi đứng lên, máu nhuộm nửa người, trực tiếp một mình lao về phía hơn hai mươi tên gia đinh.

Trương Vân Xuyên sau khi đánh ngã một tên gia đinh, nhìn thấy Lý Dương hung hãn không cần mạng, cũng bị dọa nhảy dựng.

“Theo sau, theo sau!”

Trương Vân Xuyên vội vàng gọi huynh đệ khác cũng xông vào bên trong.

Gia đinh Lưu gia nào từng gặp trận thế này.

Ở sau khi vài tên gia đinh bị chém ngã ở trong vũng máu ngay tại chỗ, người còn lại cũng bị dọa vừa lăn vừa bò chạy về phía sau.

“Đứng lại!”

“Lão tử không đánh chết các ngươi!”

Lý Dương mặt đầy máu tươi, một mình đuổi theo mấy tên gia đinh.
Bình Luận (0)
Comment